Người Vợ Mất Trí Nhớ

Chương 370



Nồi hầm Đông Bắc của Mạnh Nghênh cũng được điều chỉnh chút đỉnh qua tay anh, toàn bộ màu sắc hương vị đều được tăng lên một cấp độ, màu sắc tươi

sáng hương vị thơm ngon.

Trước khi múc ra, Hứa Dịch Châu gắp một miếng cho cô ăn: "Nếm thử xem hương vị thế nào."

Mạnh Nghênh đang cầm đĩa, đồ ăn đến bên miệng, cô thuận miệng ăn, sau đó hai mắt sáng bừng, hai ngón cái bật lên: "Thật ngon, đây là món hâm Đông Bắc ngon nhất mà em từng ăn đó."

Trong nhà cô có một anh trai, ngày còn bé thường cùng dành ăn với anh trai, dưỡng thành thói quen nhét đồ ăn vào miệng trước rồi tính, sau khi lớn lên cũng không kén ăn một chút nào, cái gì cũng ăn rất ngon, cho. dù Hứa Dịch Châu ngẫu nhiên lật xe, hương vị đồ ăn không tốt như vậy, cô cũng có thể ăn say sưa, một chút cũng không thừa.

Loại phản ứng này thường làm cho đầu bếp có cảm giác thành tựu nhất, Hứa Dịch Châu tay chống đảo bếp, nhìn cô cười rộ lên: "Sao em dễ nuôi quá vậy."

Anh thoáng cúi đầu, khoảng cách của hai người chỉ có đảo bếp màu trắng, tựa như khoảng cách này gần đến có chút quá phận.

Mạnh Nghênh ngước mắt lên là có thể nhìn vào mắt anh, nơi đó có ý cười sáng người, trên đồng tử rõ ràng phản chiếu hình ảnh của cô.

Đồ ăn trong miệng nhai được một nửa, Mạnh Nghênh rốt cục nhận ra chút mập mờ yếu ớt trong không. khí.

Cô quả thật dễ nuôi lắm, từ nhỏ cha mẹ cô đã nói thế rồi, Chung Lê cũng nói như vậy nốt.

Có rất nhiều người nói cô như thế, nhưng lời giống nhau lại từ trong miệng Hứa Dịch Châu nói ra, lại có chút ngượng.

Miếng thịt bò kia chưa nhai xong Mạnh Nghênh đã nuốt xuống, thiếu chút nữa bị kẹt ở cổ họng, cô ho hai tiếng, mượn cớ đi uống nước nhanh chóng chuồn đi.

Hứa Dịch Châu nhìn bóng lưng cô trong lúc bối rối giả vờ trấn định, một lát sau mới thu hồi tầm mắt.

Anh cũng không nói được từ khi nào thì có cảm giác, †óm lại là khi nhìn thấy cô và Trình Vũ Ngũ lăn lộn cùng một chỗ với nhau, anh sẽ có chút ghen.

Hứa Dịch Châu kỳ thật không nhớ rõ mình rốt cục đã chọc phải em gái nhỏ nhà họ Mạnh này từ khi nào, làm cô chán ghét anh đến vậy, còn đối xử với Trình Vũ Ngữ và mấy người tóc vàng kia thân cận hơn cả anh.

Ấn tượng sâu sắc nhất của anh đối với Mạnh Nghênh vẫn dừng lại ở thời trung học, lần đó mời cô giúp. tham mưu cho chiếc vòng cổ, anh nhớ rõ cô rất thú vị, nói chuyện phiếm với cô rất vui vẻ.

Nhưng có vẻ như kể từ đó, cô bắt đầu trốn tránh anh.

Cô hiện tại vẫn rất thú vị, thời gian ở cùng cô luôn là khoảng thời gian Hứa Dịch Châu cảm thấy thoải mái nhất.

Nhưng sao lâu đến vậy mà cô vẫn còn kháng cự anh?

Cơm nước xong, Trình Vũ Ngũ liền thập phần thuần thục dựa vào sofa, gọi Mạnh Nghênh cùng chơi game với nhau, tóc vàng tóc xanh đã online chờ bọn họ.

Hứa Dịch Châu cũng không rời đi, dọn dẹp phòng bếp xong, từ trên giá tạp chí của Mạnh Nghênh lấy mấy quyển tạp chí của bọn họ tới lật xem.

Thập Thất làm tổ bên cạnh chân Mạnh Nghênh, Hứa Dịch Châu cầm lược chải lông cho Sữa Bò, Bao Chửng ngồi xổm phía sau xếp hàng.

Anh không chút để ý xoa chó, lật tạp chí, thỉnh thoảng liếc mắt nhìn Mạnh Nghênh và Trình Vũ Ngũ, giữa chừng còn đứng dậy đi cho chó ăn.

Hai người kia chơi đến khi trời tối, mắt thấy thời gian đã mười một giờ rưỡi, còn chưa có ý muốn dừng.

Hứa Dịch Châu đọc xong bảy quyển tạp chí, khép quyển cuối cùng lại, ném lên bàn trà: "Tiểu Ngũ, trễ như vậy sao cậu còn không về?"

Trình Vũ Ngũ liếc một cái, lơ đễnh: "Lúc này mới mấy giờ, cuộc sống về đêm của em bây giờ mới bắt đầu nè."

Hứa Dịch Châu: "Chị Mạnh Nghênh nên nghỉ ngơi

rồi” Mạnh Nghênh cũng không ngẩng đầu lên: "Cuộc. sống về đêm của em cũng chỉ mới bắt đầu thôi."

Trình Vũ Ngũ, "Anh, anh buồn ngủ thì đi trước đi, người trẻ tuổi bọn em thân thể tốt, chịu đựng được, anh đâu có giống bọn em."

Nói cứ như anh đã bảy tám mươi tuổi ấy.

Hứa Dịch Châu cầm điện thoại gửi wechat, chỉ chốc lát sau điện thoại của Trình Vũ Ngũ đã có người gọi đến.

Đang dở game, anh ta chửi bậy một tiếng, vừa nhìn ra điện thoại của ai gọi tới cũng không dám bơ người ta, giận mà hổng dám nói bắt máy: "Mẹ, có chuyện gì thế?"

Cúp điện thoại Trình Vũ Ngũ liền đứng lên, vội vàng mặc áo khoác về nhà, Mạnh Nghênh đánh xong trận này cũng buông điện thoại xuống, nhìn thấy Hứa Dịch Châu thì sửng sốt.

"Anh còn chưa đi sao?"

Hứa Dịch Châu xòe tay, cho cô xem Sữa Bò đã ngủ sấp trên đùi anh: "Không đi được."

Mạnh Nghênh đi qua lắc Sữa Bò tỉnh lại: "Đã 11h30 rồi, khuya lắm, anh mau trở về đi."

Hứa Dịch Châu đứng dậy từ sofa: "Muộn sao? Cuộc sống về đêm của em không phải chỉ mới bắt đầu à?”

Mạnh Nghênh: "..."

Không nghe ra lệnh đuổi khách uyển chuyển này sao?