Người Vợ Mất Trí Nhớ

Chương 377



“Tôi không biết.” Mạnh Nghênh trong lòng có chút mê mang, “Tôi phải suy nghĩ một chút.”

“Vậy giờ em suy nghĩ đi.” Thói quen bá đạo của Hứa Dịch Châu lộ ra, “Em muốn suy nghĩ mấy phút, anh tính giờ cho em.”

Mạnh Nghênh rút cổ tay ra khỏi tay anh, lui về phía sau hai bước, cách anh một khoảng, hừ một tiếng nói: "Anh thích tôi chỉ có thể duy trì vài phút thôi sao?"

Trong cuộc đời của Hứa đại thiếu gia, số lần anh bị người khác từ chối chỉ đếm được trên đầu ngón tay, đối mặt với cô cũng không nóng nảy, anh thở dài, gật đầu thỏa hiệp: “Được, em muốn suy nghĩ bao lâu cũng được, anh ít nói một chút có thể sống thêm 40 năm nữa, anh đợi được."

Anh mở cửa ghế lái phụ, nhét Mạnh Nghênh vào mà không giải thích gì, Mạnh Nghênh hai tay ôm vào ngực, vẻ mặt cô đây không muốn nói chuyện với anh, một bên mặt khác chiếc cằm hơi hếch lên trông rất cao quý và quyến rũ.

Hứa Dịch Châu thấy vậy buồn cười, hai tay giữ chặt cửa xe, nửa cúi đầu hỏi cô: "Có biết thắt dây an toàn không? Có cần anh giúp không?”

Mạnh Nghênh bị lời nói thân mật của anh làm cho lỗ †ai nóng lên, quay đầu lại hung hăng lấy dây an toàn tự mình thắt vào.

Hứa Dịch Châu vừa lên xe, cô lập tức quay đầu sang cửa sổ bên kia.

Rốt cuộc, sau khi uống quá nhiều rượu, đầu óc tỉnh táo thoáng chốc đã sớm chìm vào giấc ngủ trong nhiệt độ ấm áp.

Trở lại Việt Phủ, Hứa Dịch Châu đánh thức cô, cô

ngơ ngác mở to hai mắt, ánh mắt có chút mất tiêu cự.

Sau khi đưa tay sờ soạng vài lần không tìm thấy khóa, Hứa Dịch Châu cúi xuống giúp cô tháo dây an toàn, nhìn cô nặng trĩu bước ra khỏi xe.

Bình chân như vại hỏi: "Em đi được không, có cần anh đỡ em không?”

“Tôi tự đi được!” Mạnh Nghênh khệnh khang tiến lên chỉ cho anh, “Tôi từng leo núi Alpes, từng đi Nam Cực, chỉ là đi bộ một chút, anh nhìn tôi đi xem có hay không...”

Bang——đâm mạnh vào cây cột.

Hứa Dịch Châu quay đầu cười một tiếng, tiến lên đỡ người bị cây cột bật ra sau.

“Đi rất tốt.” Anh đỡ vai Mạnh Nghênh, xoay người cô lại, Dẫn đường đi, người leo núi

Trên thực tế, hướng đi của Mạnh Nghênh hoàn toàn do anh khống chế, khi cô vào thang máy, cô duỗi ngón tay ấn tầng, nhưng lại bị lệch mấy lần.

Hứa Dịch Châu từ phía sau vươn tay, cầm ngón tay cô, hướng bên trái dời một centimet, ấn vào, dãy số sáng lên.

Nhiệt độ đầu ngón tay của người đàn ông so với cô còn nóng hơn, ngón tay Mạnh Nghênh như bị một sợi lông vũ cào vào, cô vặn vẹo ngón tay, từ giữa các ngón tay của anh rút ra, quay đầu lại.

Hứa Dịch Châu đứng ngay sau lưng cô, Mạnh Nghênh ngửa cổ ngẩng đầu lên, bắt gặp ánh mắt đang ủ rũ của anh.

Mạnh Nghênh khó chịu nhìn hắn: "Anh nhìn cái gì?"

Hứa Dịch Châu nhướng mày: "Thấy em cũng đáng yêu

... Đáng yêu cái đầu anh.

Thang máy đến tầng hai mươi sáu, Mạnh Nghênh bước ra khỏi thang máy liền phát hiện anh đi theo.

Cô mở cửa bằng dấu vân tay của mình, anh đứng sau lưng cô.

Cô quay đầu lại, vẻ mặt cảnh giác như đề phòng kẻ trộm: "Anh làm gì vậy?"

“Anh không làm gì cả, anh chỉ muốn hôn em thôi." Hứa Dịch Châu hơi cúi đầu, ánh mắt lướt qua chóp mũi cô, rồi lại lướt lên trên, lễ phép hỏi ý kiến của cô: “Không phiền anh tạm ứng trước một nụ hôn chứ?”

Mạnh Nghênh lập tức ngả người ra sau, lưng dựa vào tường, phạm vi cử động rất hạn chế.

Ánh đèn rực rỡ, tim cô đập thình thịch, mở to mắt khó hiểu: "Hôn sao có thể tạm ứng được?”