Người Vợ Mất Trí Nhớ

Chương 39



"Trừ phần trí nhớ bị bóp méo này, hiện tại cô ấy thực sự rất khỏe mạnh, đây cũng là một dấu hiệu tốt."

Bà Chung lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.

"Vậy con bé còn có thể nhớ lại được không? Mất bao lâu mới có thể nhớ?"

"Đầu óc của cô ấy đang trong tình trạng rất tốt, khôi phục trí nhớ chỉ là vấn đề thời gian, dưới tình huống bình thường, chậm rãi khôi phục có thể cần hai đến ba tuần. Cũng có người thời gian có thể lâu hơn, vài tháng hoặc vài năm, cũng không thể nói chính xác."

"Có thể cho cô ấy uống một số loại thuốc thần kinh, hỗ trợ trị liệu tâm lý, đưa cô ấy đi những nơi cô ấy đã từng đến, trải nghiệm những việc cô ấy đã từng làm, để kích thích tế bào trí nhớ, giúp cô ấy nhớ lại."

Bà Chung cẩn thận ghi lại tất cả những lời của bác sĩ, cuối cùng bà hỏi: “Bây giờ con bé nhận nhầm người và nhầm một số chuyện, có cần cưỡng chế để con bé nhớ không?”

"Nói chung, chúng tôi không khuyên bệnh nhân phải cố gắng cưỡng chế nhớ lại. Thực sự không phù hợp, có thể gây ra nhầm lẫn trong trí nhớ và nhận thức của cô ấy."

Chủ nhiệm Hoàng suy nghĩ một chút: "Xét thấy tình trạng sức khỏe của cô ấy hiện tại rất tốt, sinh hoạt hàng ngày của cô ấy cũng không bị ảnh hưởng nhiều, nên mọi việc cứ thuận theo tự nhiên đi."

Ông Chung mũi không phải là mũi và mắt không phải là mắt, khi gặp lại Phó Văn Thâm, ông cuối cùng cũng có thể bình tĩnh và huyết áp của ông cũng không tăng vọt nữa.

Ngay khi Phó Văn Thâm đến bệnh viện, liền bị gọi qua nói chuyện.

Trong phòng bệnh, bà Chung và Mạnh Nghênh ngồi bên cạnh Chung Lê, cùng cô xem những bức ảnh cũ.

Chủ nhiệm Hoàng nói xem lại những bức ảnh cũ là một cách tốt để giúp cô nhớ lại, vì vậy bà Chung đã mang những cuốn album ảnh cũ từ nhà đi.

Những bức ảnh cũ từ hơn chục năm trước, tuy đã lâu nhưng được bảo quản rất tốt, nên màu sắc cũng còn rất đẹp, nét mặt của mỗi người trong ảnh cũng rất rõ.

Mẹ của Chung Lê khi còn trẻ là một đại mỹ nhân vô cùng kinh diễm, cha cô cũng rất đẹp trai không thua kém gì Phó Văn Thâm.

Điều này khiến Chung Lê hơi ngạc nhiên, trong nhận thức. của cô, cha mẹ cô là những người đơn giản và bình thường.

Nhưng nếu suy nghĩ một cách cẩn thận, lại hợp tình hợp

Suy cho cùng, có thể sinh ra một mỹ nhân tuyệt thế như cô, cha mẹ nhất định cũng phải có gen ưu tú.

Chung Lê chỉ nhớ cha cô đã qua đời từ rất sớm và hầu như không có ấn tượng nào đặc biệt.

Trong những bức ảnh này, bằng mắt thường có thể thấy cha và mẹ rất tình cảm, dù hai người hành động rất bình thường, không thân mật gì.

Tình yêu của con người sẽ thể hiện qua ánh mắt, và trong mỗi ánh mắt cha nhìn mẹ, tình yêu luôn dường như tràn đầy.

Nếu hai người yêu nhau, chỉ cần đứng cạnh nhau, rất nhanh có thể sẽ lộ ra manh mối.

Tình yêu của cha mẹ thật đẹp, nếu đem so sánh với hai người, Phó Văn Thâm trông càng đáng ghét hơn.

"Nhất định cha phải yêu mẹ rất nhiều." Chung Lê nói. "Hồi đó cha con theo đuổi mẹ con đến kinh thiên động địa.

“Nhắc đến chuyện xảy ra hơn hai mươi năm trước, bà Chung vẫn còn biểu lộ vẻ chán ghét.

"Mẹ con vốn đã có bạn trai, nhung cha con đã yêu mẹ con từ cái nhìn đầu tiên, không yêu được liền giở trò đồi bại, cướp mẹ con đi."

Chung Lê không khỏi thán phục: "Oa." “Là Cường thủ hào đoạt ” Mạnh Nghênh ngôn ngữ phong phú, kích động nói, “Cha cậu nhất định cũng là bá đạo tổng tài nha, vừa đẹp trai lại vừa bá đạo”