Người Vợ Mất Trí Nhớ

Chương 43



Vẻ mặt ngơ ngác của thím Trần khiến người ta nhìn đau lòng, Mạnh Nghênh vội vàng chuyển đề tài: “Cậu có phải sẽ xuất viện sớm, phải không?”

Rất nhanh, trò giải trí duy nhất cũng mất đi thú vị, và Chung Lê bắt đầu đếm trên đầu ngón tay từng ngày sẽ được xuất viện.

Phó Văn Thâm mỗi ngày đều đến bệnh viện.

Có lúc là buổi chiều, anh sẽ tranh thủ thời gian rảnh rỗi để đến đó, đôi khi đã là cuối ngày, anh đến khi Chung Lê đã ngủ. Anh thường chỉ ở lại trong một lát, nếu có ai đó ở trong phòng của Chung Lê, thì "một lát" này sẽ càng ngắn hơn.

Lộ Hàng đã dần quen vì anh sắp xếp nhiều thời gian để có thể đi lại hai nơi.

Vào buổi chiều ngày hôm đó, sau khi Phó Văn Thâm kiểm tra công ty chỉ nhánh xong thì Lộ Hàng đã đợi sẵn bên ngoài sân bay khi máy bay hạ cánh.

Buổi tối còn có một bữa tiệc, trên đường từ sân bay đến địa điểm đã định sẵn, Lộ Hàng từ hàng ghế đầu bàn giao tài liệu cần gấp của công ty, đồng thời báo cáo tiến độ công việc trong hai ngày.

"Hiệp hội bên kia đã đồng ý với chúng ta quyền đặt tên, điều kiện hợp đồng cũng đã được sửa lại, mời anh xem qua. Hội trưởng Lý cũng nói nếu không có vấn đề gì, đêm nay chúng ta liền có thể ký hợp đồng."

Quân Độ đã nhận lời mời của Hiệp hội Đồng hồ đồng tổ chức cuộc thi thiết kế đồng hồ và nhận được quyền đặt tên cho cuộc thi với tư cách là nhà tài trợ hoàn toàn. Từ năm nay trở đi, cuộc thi sẽ được đổi tên thành " Cup Quân Độ" để thu nhận các tác phẩm của nhà thiết kế xuất sắc trên toàn thế giới, thu hút những tài năng xuất chúng.

Lộ Hàng đang báo cáo được một nửa, liền nghe thấy âm thanh yếu ớt từ phía ghế sau truyền đến.

Động tĩnh rất nhỏ, nhưng anh ta vẫn chú ý thấy Phó Văn Thâm ngay lập tức nhấc điện thoại bên cạnh lên.

"Sư tử mèo " đã gửi một loạt biểu tượng chân dung đầu của một con mèo sư tử với cảm xúc khóc lớn.

[Chồng tôi ở đâu?]

Lộ Hàng không xem được nội dung tin nhắn, cũng không biết nguồn gốc của tin nhắn, chỉ thấy ông chủ của mình, người luôn đặt công việc lên hàng đầu và quanh năm im lặng, điện thoại thì cũng luôn yên lặng. Lần đầu tiên buông hợp đồng mới xem một nửa xuống và đôi mắt cụp xuống bắt đầu nhắn tin trả lời trên WeChat.

[Có chuyện gì vậy]

Mèo Sư Tử: [Đến bệnh viện cứu tôi với]

Mèo sư tử: [vô cùng Khẩn cấp]

Lộ Hàng đang suy nghĩ cái gì có thể trong thời gian ngắn thay đổi thói quen nhiều năm của một người, thì nghe thấy giọng nói của người ngồi ở ghế sau:

" Đi lên phía trước rồi quay đầu về."

Lộ Hàng kinh ngạc quay đầu lại: '"Đổng Lưu và Chu tổng đã tới rồi."

Phó Văn Thâm một làn nữa đã cầm hợp đồng chưa xem hết lên, vẻ mặt không thay đổi: "Đến bệnh viện trước."

Nghe đến hai chữ bệnh viện, Lộ Hàng ngoan ngoãn ngậm miệng.

Ở đó là một bà chủ không biết từ lúc nào đã tự sắc phong cho mình, còn ông chủ của họ có vẻ thì lại rất bình thản đón nhận.

Chiếc Bentley dừng ở trước cửa bệnh viện như thường lệ, Lộ Hàng xuống xe mở cửa ghế sau, đứng đó quan sát.

Tòa nhà vào buổi tối là lúc cao điểm của dòng người, người đi đường tới lui, thăm bệnh nhân, đưa cơm hoặc giúp bệnh nhân đi dạo.

Người đàn ông cao ráo đẹp trai quá nổi bật, đi giữa bọn họ đặc biệt bắt mắt.

Hàng năm vào đầu tháng 10, theo bình thường thì nhiệt độ sẽ tăng và dường như năm nay sự gia tăng này có phần đặc biệt cao hơn.

Vào buổi chiều, mặt trời tắt dần, để lại phía sau hoàng hôn trong trẻo và thời tiết mát mẻ.

Phó Văn Thâm vắt áo vest trên cánh tay, và chiếc áo sơ mi trắng khiến khí chất của anh trông bớt lạnh lùng hơn bình thường một chút.

Anh nhìn không chớp bước đi, thờ ơ với những ánh nhìn xung quanh.

Đi đến phòng bệnh dưới lầu, có người túm lấy góc áo của anh.

Anh dừng lại và cúi đầu.