Người Vợ Mất Trí Nhớ

Chương 50



Tần Nghiên sau khi trở về không nghỉ ngơi nhiều mà dành phần lớn thời gian ở bệnh viện bồi con gái, bù lại quãng thời gian xa cách trước đây.

Chiều đó, bà ấy đến văn phòng của chủ nhiệm Hoàng một chuyến, tự mình tìm hiểu bệnh tình của Chung Lê.

Tình trạng sức khỏe của Chung Lê so với dự đoán của bà ấy thì tốt hơn một chút, vấn đề là trí nhớ của cô thật khiến người ta đau đầu.

Lúc về đến góc hành lang, bà ấy vừa vặn nghe được cuộc trò chuyện của hai ông bà.

Ông Chung hạ thấp giọng, có cảm giác ấm ức như con gái lớn rồi không muốn ở lại: "Đứa nhỏ này, sao lại muốn quay lại với Văn Thâm. Còn cả thằng nhóc đó nữa!"

Nói đến đây ông đột nhiên tức giận, cứ như nếu có người ở đây thật thì ông sẽ lao vào đánh một trận: "A Lê muốn đi với nó, vậy mà nó còn nói nó không ý kiến, bà nói xem có phải nó cố ý mưu đồ bất chính gì không?"

Bà Chung bất đắc dĩ cười: "Giờ con bé nhận định Văn Thâm là chồng nó, quyết tâm muốn về nhà với nó, có biện pháp nào khác đâu."

"Vậy nếu con bé vẫn không khỏe lên liền để con bé cả đời ở đó à?"

Bà Chung: "Có gì không được?" Ông Chung có chút nghẹn.

Một lúc lâu sau mới trừng mắt nói: "Có phải bà còn muốn tác hợp cho hai đứa nó không?"

"Bệnh này của A Lê kỳ lắm, hai ngày trước tôi thỉnh đại sư đến tính cho con bé một quẻ, đại sư nói đây là tâm bệnh, không được làm con bé khổ sở, sợ là sẽ không tốt lên được nữa", bà Chung suy tư rồi nói: "Nếu A Lê thật sự thích nó, tôi đương nhiên muốn nó được như ý nguyện."

Ông Chung nhất thời không còn lời nào để nói, trầm mặc một lúc lâu sau mới buồn bực nói: "Vậy cũng phải xem ý kiến của Văn Thâm thế nào."

Bà Chung không nói gì, chỉ thần bí cười cười.

Ông Chung bị nụ cười ý vị thâm trường này làm cho chấn động, ánh mắt trợn to một vòng.

Bà Chung nói với giọng điệu của người từng trải: "Ánh mắt nó nhìn A Lê cũng không rõ ràng."

Ông Chung:? "Sao tôi không nhìn ra?”

"Cặp mắt già cỗi của ông thì thấy gì chứ. Trong khoảng thời gian này tôi thấy nó mỗi ngày đều đến thăm A Lê, bị A Lê sai tới sai lui cũng không ngại. Tôi thấy đứa nhỏ này chỉ là tính tình có chút lạnh lùng thôi, nó đối với A Lê ngược lại rất kiên nhẫn đấy."

Ông Chung trầm mặc một lát.

"Bà suy nghĩ đơn giản quá rồi.", Ông cau mày, "Bà nghĩ bọn lão Phó có thể đồng ý sao?"

Vấn đề này dễ giải quyết, nhưng cũng không dễ giải quyết.

Nếu A Lê đã xem cháu trai của nhà họ Phó là chồng, nói đơn giản thì là để hai đứa nó kết hôn, từ giả cũng thành thật.

Nhưng một là, bọn họ không nỡ để cháu gái tiếp tục bị bệnh thế này.

Thứ hai, trước không nói thằng bé kia có tình cảm với A Lê hay không, người nhà họ Phó cũng đâu phải là ngốc, chịu để cho đứa con dâu đầu óc có vấn đề vào cửa sao?

Bà Chung nói: "Chỉ cần A Lê cao hứng, lão Phó bên kia, ông đi giải quyết đi. Bằng không có ông nội như ông để làm gì?”

Ông Chung: ".."

Cái bà này chả nói lý lẽ gì cả.

Đúng lúc này Tần nghiên đi tới, khẽ nhíu mày nói: "A Lê không thể về cùng nó."

Bà Chung không hề ngoài ý muốn chuyện Tần nghiên phản đối.

Nếu không phải Chung Lê tự mình quyết tâm muốn đi cùng Phó Văn Thâm, bà cũng chẳng muốn để cháu gái vô duyên vô cớ về nhà cùng một người đàn ông khác.

"Nghiên Nghiên, mẹ và cha cũng không muốn Văn Thâm mang A Lê đi. Nhưng bây giờ nó tin chắc nó và Văn Thâm là vợ chồng, nhà của Văn Thâm là nhà của nó, cha mẹ thật sự không có biện pháp nào với nó."

"Mẹ, hai người quá cưng chìu cháu rồi. Bình thường tùy hứng thì thôi, loại chuyện này sao mà để nó làm bậy được."

Ngoại trừ Tân Nghiên, không ai đè được Chung Lê, may mắn bà ấy trở về đúng lúc, nếu trễ thêm mấy ngày nữa chỉ sợ sẽ không kịp ngăn cản.

"Không nói đầu tiên là A Lê một mực muốn tạm thời hủy bỏ đính hôn với Văn Thâm, nữ chưa gả nam chưa lập gia đình đã ở trong nhà nhau như thế, về tình về lý đều không phù hợp."

"Chính Văn Thâm cũng đã đồng ý.', bà Chung nói: "Nó là một đứa trẻ có chừng mừng, nếu đổi lại là người khác, mẹ thật sự lo lắng phải giao A Lê cho nó."

"Văn Thâm không từ chối có thể là do nể mặt con với cha, không muốn làm tổn thương hòa khí của hai nhà, nhưng chưa chắc nó có ý với A Lê."

Điều này cũng có khả năng, bà Chung nhìn ông Chung một cái, nhất thời không nói được gì.

Tần Nghiên nói: "A Lê tùy hứng, chúng ta là người lớn không thể tùy hứng theo nó. Nói cho cùng, Văn Thâm không có nghĩa vụ thay chúng ta chiếu cố A Lê, chúng ta cứ ném người qua như thế, không phải là đang ỷ là trưởng bối khi dễ tiểu bối hay sao."

"Nghiên Nghiên nói có đạo lý.", bà Chung thở dài: "Chỉ là A Lê kìa, mẹ và cha thật sự không còn cách nào khác, con có thể nói cho nó thông suốt không?”

Nhắc đến cô con gái rắc rối, Tân Nghiên không khỏi nhíu mày."Chuyện này con sẽ xử lý, sức khỏe của cha và mẹ đều không tốt, đừng vì chuyện này mà nổi giận."