Người Vợ Mất Trí Nhớ

Chương 58



Thang máy vào lúc nửa đêm rất yên ăng, một mình Phó 'Văn Thâm đứng trong thang máy.

Đi đến tầng trên cùng, hai cánh cửa kim loại mở ra, những chiếc đèn cảm ứng đã tự động sáng lên.

Phó Văn Thâm đi trên nền đá hoa cương màu xám đậm bước đến trước cửa, anh mở cửa ra và có hơi chùn bước trước ánh đèn sáng như ban ngày.

Tất cả những ngọn đèn có thể lọt vào tầm mắt đều được bật lên, ánh sáng lan tỏa khắp phòng khách, dẫn dài đến cửa sổ sát đất hướng ra sông, màn đêm tối mịt được cách bên ngoài cửa sổ.

Thoạt nhìn thì không có gì thay đổi, vẫn là căn hộ có phong cách đơn giản và tông màu nâu nhạt mà anh rời khỏi từ lúc chiều, chỉ là có thêm rất nhiều đồ đạc.

Trên ghế sô pha màu đen bằng da thật, có người để lại một chiếc chăn dệt kim màu be với những góc tua rua rũ xuống sàn.

Một con thú nhồi bông màu trắng vừa giống cừu vừa giống thỏ, mặc một chiếc quần yếm màu vàng, hai tay đút vào. túi quần được đặt ngồi trên kệ bên chiếc đồng hồ để bàn hệ mặt trời với bộ chuyển động Hermle của Đức.

Ở lối vào nhà là một chứ gấu bắc cực trăng cao một mét đang bưng một chiếc khay bằng vàng.

Phó Văn Thâm lướt mắt nhìn xung quanh, ánh mắt dừng lại ở còn gấu bắc cực đang đặt bên cạnh anh.

Anh quay người đóng cửa lại rồi bước vào. Trong nhà yên tĩnh giống như trước đây, không thể nghe thấy bất kỳ âm thanh nào, cảm giác tồn tại của con người dường như đang lơ lửng trong không khí.

Phó Văn Thâm cởi áo khoác ra, nới lỏng cà vạt đẩy cửa phòng ngủ chính ra, anh lại chững người.

Phòng ngủ cũng sáng như bưng, trên chiếc giường màu xám đen có một người đang nằm.

Mái tóc đen phủ đầy gối, Chung Lê đeo bịt mắt, ngoại trừ phần trán, toàn thân cô đều chui vào trong chăn.

Phó Văn Thâm buông tay, dừng lại ở cửa, im lặng nhìn vài giây rồi đưa tay tắt đèn.

Chưa chờ anh xoay người đi thì, cạch —— đèn lại bật sáng. Chung Lê đẩy bịt mắt lên, ngồi dậy nheo mắt nhìn anh.

Cả người mơ màng đến mức Phó Văn Thâm thậm chí không thể phán đoán liệu mắt cô có mở hay không.

Cô mặc một chiếc váy ngủ hai dây bằng lụa màu xanh mờ sương, để lộ vai và cánh tay.

Khi ánh sáng chiếu vào cơ thể cô, làn da của cô trằng và mịn màng, ngay cả nốt ruồi nhỏ màu nâu ở bên trái cổ của cô cũng trở nên rõ ràng và sống động.

Bỗng chốc cô như sực tỉnh lại, hai mắt mở to, vội vàng dùng tay kéo chiếc chăn màu xám đen lên, cảnh giác che chẳn cho mình.

Chung Lê đã mua sảm cả tối và đã kiệt sức. Mua sắm là một hoạt động rất cần thể lực, mặc dù cô chỉ cần ngồi một chỗ, hoạt động nhiều nhất của cô chỉ là lấy thẻ và đưa ra.

Mạnh Nghêềnh đưa cô về, giúp cô tắm rửa rồi rời đi. Sự lạ lãm của Chung Lê đối với ngôi nhà vẫn chưa tan biến, cô hơi sợ ở nhà một mình nên đã bảo Mạnh Nghênh ở lại qua đêm, nhưng cô ấy nhất quyết từ chối.

Lý do là: "Ở gần Phó Văn Thâm tớ cảm thấy mình sẽ bị tổn thọ, cậu có hiểu không?”

Không ở lại thì thôi, con khốn đó trước khi đi còn cười hi hi, khinh rẻ nói: "Cậu thậm chí còn không biết căn phòng phía Tây có người nữa là."

Chung Lê: "......"

Câu nói này đã để lại nỗi ám ảnh rất lớn cho cô, nhất là sau khi Mạnh Nghênh rời khỏi, chỉ có mình cô ở lại trong căn phòng vô cùng yên ăng, ngay cả tiếng xe lăn trượt trên mặt sàn cũng rõ mồn một.

Vì thế cô bị ép đi một vòng quanh nhà, kiểm tra xác nhận tất cả phòng đều không có người trốn trong đó, sau đó bật hết tất cả đèn lên.

Cô vừa năm xuống không bao lâu, ngủ chưa được sâu, đèn vừa bật lên là cô đã tỉnh dậy.

"Anh làm gì vậy?" Chung Lê hỏi tội, "Nửa đêm không ngủ mà đến đây nhìn lén em sao."

Phó Văn Thâm không phản ứng gì nhiều khi đột nhiên bị hỏi tội, tỏ vẻ bình thản đáp: "Đây là phòng của tôi."

Chung Lê tỏ vẻ bất ngờ: "Phòng của anh thì chẳng phải là phòng của em sao? Hai vợ chồng thì làm gì chia ra của anh của em chứ."

Phòng ngủ chính đương nhiên là phòng của cô rồi, có vấn đề gì không?