Người Vợ Mất Trí Nhớ

Chương 62



Dì Ngô có thể sẽ không ngờ rằng, hai người vừa gặp mặt chưa tới nửa tiếng, Chung Lê lại muốn làm lớn chuyện, gọi điện thoại cho Phó Văn Thâm chỉ vì chút chuyện nhỏ thế này.

Bà ta đã làm việc ở nhà họ Phó hơn 20 năm, ông cụ Phó cùng ông Hai đều xuất thân từ quân đội, mặc dù ông cụ sớm đã nghỉ hưu, nhưng tới bây giờ vẫn có rất nhiều người kính trọng gọi một tiếng lão thủ trưởng khi gặp ông ấy.

Gia thế hiển hách, có tiền có thế, nhưng tác phong trong sạch thanh liên, không thích xa hoa phung phí, cũng không khoe khoang lãng phí, lịch sự khách khí với những người làm thuê bọn họ.

Bà ta đặc biệt thân thiết với bà Hai, bà Hai vô cùng tín nhiệm bà ta, cho nên mới kêu bà ta tới. Có điều Phó Văn Thâm không thích trong nhà có người, cuộc sống hằng ngày cũng là tự mình giải quyết, cho nên mỗi ngày sau khi cậu chủ đi làm, bà ta chỉ cần tới dọn dẹp đúng giờ, những chuyện khác đều không cần làm, công việc nhàn rỗi nhưng tiền lương thì rất hậu hĩnh.

Nói tự cao tự đại một chút, thì Phó Văn Thâm cũng coi như là được bà ta chăm lớn, nên rất tôn trọng bà ta.

Còn về chuyện hai nhà suýt chút nữa là đính hôn khi đó, bà ta cũng có nghe nói một chút, nên khó tránh khỏi có chút ý kiến với cô chủ lớn nhà họ Chung này, lại càng không hiểu, tại sao Phó Văn Thâm vẫn muốn đón người về.

Hôm nay gặp mặt, bà ta càng có ý kiến với Chung Lê hơn.

Lúc đầu khi Chung Lê bấm điện thoại, bà ta còn thầm cảm thấy chuyện bé xé ra to, thầm nghĩ: Gọi đi, gọi đi, bà ta không tin sau khi Chung Lê tố cáo xong, Phó Văn Thâm sẽ quở trách bà ta chỉ về chuyện vặt vãnh này.

Nào ngờ Chung Lê không tố cáo gì, cũng không nhắc tới chuyện tranh chấp giữa hai người chỉ vì bữa sáng dù chỉ một chữ, mà chỉ là làm nũng.

Gia phong nhà họ Phó rất ngay thẳng, trước giờ dì Ngô chưa từng gặp kiểu trà xanh nhỏ với chiêu này, chỉ một câu “Chồng ơi, đói rồi” liền trực tiếp khiến bà ta sững sờ ngay tại chỗ.

Cuộc điện thoại này rất ngắn, sau khi Chung Lê cúp máy, thì tự mình đi tới phòng trưng bày bên cạnh thư phòng, tìm tòi nghiên cứu bộ sưu tập đồng hồ cơ trên kệ trưng bày của Phó Văn Thâm.

Phó Văn Thâm không gọi tới hỏi tội, Chung Lê cũng không nói gì với bà ta nữa, nhưng dì Ngô lại không mấy yên tâm trong lòng.

Không biết tại sao, bà ta luôn cảm thấy cô chủ lớn này chắc hẳn sẽ không dễ dàng bỏ qua như vậy.

Hai mươi phút sau, chuông cửa vang lên.

Dì Ngô đang cho thức ăn thừa vào hộp bảo quản thực phẩm, dự định lát nữa sẽ mang cho những con mèo hoang gần đó ăn.

Nghe thấy tiếng chuông cửa, bà ta liền lau tay, bước nhanh

ra khỏi phòng bếp tới mở cửa.

“Chào dì” Người đàn ông đứng ngoài cửa mặc đồng phục. màu xanh chỉnh tề ngay ngắn, bảng tên trước ngực có in tên một khách sạn năm sao nào đó gần Vịnh Thiên Phụ, nở nụ cười tiêu chuẩn với bà ta: “Là nhà anh Phó phải không?”

Dì Ngô ngơ ngác, “Phải. Các cậu là?”

“Tôi đến từ bộ phận dịch vụ ăn uống của khách sạn Bạc Vân, cơm anh Phó đặt tới rồi. Có tiện vào trong không?”

“Vào đi” Trong nhà truyền tới một giọng nữ trẻ trung êm tai.

Người đàn ông dẫn trợ lý vào, Chung Lê đã trở lại phòng Hai người gật đầu với Chung Lê, nói một tiếng “Phu nhân, chào cổ”, rồi lấy từng món ăn được bảo quản trong hộp giữ nhiệt ra, bày lên bàn ăn, giới thiệu với cô:

“Đây là món cháo hải sản đặc biệt của chúng tôi, ghẹ xanh và tôm he đều là vừa được vận chuyển bằng máy bay về sáng nay, còn có hành hoa được chuẩn bị riêng, nếu cô thích có thể thêm vào, hương vị sẽ thơm ngon hơn. Món ăn Trung Quốc hôm nay có bánh bao nhân gạch cua, bánh cuốn gạo đỏ Long 'Vương và bánh bao kim sa, ngoài ra có xíu mại bảy vị: tôm nõn cải thìa, thịt gà hạt bắp, mù tạt wasabi, nấm cục đen...”

Từng món ăn được bày ngay ngắn có trật tự trên bàn ăn, chủng loại khá phong phú.

Sau khi bày xong các món ăn, anh ta lại đặt một bộ dụng cụ ăn tinh xảo lên trước mặt Chung Lê, cung kính cúi đầu nói:

“Mời từ từ dùng.”

Chung Lê gật đầu tao nhã: “Cảm ơn.”