Người Vợ Mất Trí Nhớ

Chương 68



SA hỏi thăm cô khi nào thì tiện qua cửa hàng lấy túi xách và phụ kiện đã đặt mua, nếu không có thời gian thì có thể chuyển tới cho cô.

Lúc này Chung Lê mới nghĩ tới, bản thân căn bản không nhớ được mẹ đang ở đâu, nhân cơ hội này gọi điện thoại, làm nũng xíu, tiện thể hỏi địa chỉ.

Tân Nghiên không trả lời mà hỏi lại: “Sao đột nhiên lại hỏi cái này rồi”

“Mẹ, con mua túi xách cho mẹ, một chiếc vòng tay và trâm cài áo, còn 2 chiếc khăn lụa nữa. khăn lụa mẹ có thể dùng buộc túi xách, một cái màu tím tặng cho bà.”

Hôm qua SA cho Chung Lê xem qua chiếc túi đơn giản mà khí chất kia, Chung Lê vừa nhìn đã thấy rất hợp với mẹ mình, nhợ tới người mẹ bị chủ nghĩa tư bản ăn mòn linh hồn, không do dự chút nào lập tức mua luôn.

Hai ông bà cũng ở bên cạnh, Chung Lê nghe thấy bà vui vẻ nói: “A Lê vẫn nhớ mua đồ cho bà, thật hiếu thuận!”

Nghĩ lại một tháng trước, bà vẫn còn thiết lập là người bà độc ác ném cháu ruột vào đống tuyết giữa trời đông lạnh, hiện tại cũng nhận được quà tặng của cháu gái không so đo hiềm khích lúc trước, có thể không được yêu thương mà lo sợ sao.

Nhưng cũng có người bị lạnh nhạt, tâm lý không được cân bằng chút nào.

Ông nội Chung hắng giọng, thanh âm có chút cố quá, tới ba lần liên tiếp, càng lần sau càng cố.

Bà nội Chung nghe không nổi: “Ông nội cháu muốn hỏi, tại sao không mua quà cho ông ấy.”

Ông nội Chung lập tức phủ nhận: “Nói bậy! Tôi nói thế bao giờ:

Quả thật lúc ấy Chung Lê đã quên mất ông nội, liếc mắt lật xem ảnh chụp của SA gửi cho cô, thấy có quà tặng liền nhanh trí nói: “Có ạ, Trong đó có cây kẹo tặng cho ông nội.”

Ông nội Chung: “...”

Chung Lê thuần thục nắm giữ bí quyết trả đũa, nói thầm một câu: “So với ông nội, bà nội càng thương cháu hơn, cháu mới chỉ nhớ bà nội.”

Chiêu này dùng trăm lần hiệu quả cả trăm, ông nội Chung không phục bắt đầu cạnh tranh với bà nội Chung, cùng so xem ai thương cháu gái hơn.

Nói chuyện một hồi, Chung Lê lại quay trở về chủ đề chính: “Mẹ, mọi người mau gửi địa chỉ qua cho con, ngày mai con trở về thăm mọi người, tiện thể đem đồ đạc mang sang.”

Tân Nghiên nghĩ tới thiết lập “Gia cảnh bần hàn” mà đau đầu, đợi con gái trở về, giải thích thế nào về căn nhà sang trọng này là cả một vấn đề.

“Không cần, ngày mai mẹ và bà nội tới thăm con”

Sau khi nói chuyện điện thoại với Tân Nghiên xong, Chung Lê buông hơn mười tờ biểu đồ khiến cô đau mắt xuống, xuống giường chuẩn bị đi tắm.

Cô tung tăng đến phòng để quần áo, tìm một bộ đồ ngủ, một chân chống lên tủ đồ bên cạnh, chui đầu cởi áo, hai tay với ra phía sau gỡ nút áo.

Trong khoảng thời gian này cô đã luyện được kỹ năng một tay mở nút áo, nhưng vẫn chưa thuần thục lắm, lúc được, lúc không.

Ngày hôm nay thì không được lắm.

Cô mất sức cả nửa ngày, vẫn không được, tay cũng tê rần.

Vì vậy đành từ bỏ, cất giọng gọi người khác đến giúp.

“Dì Ngô, cứu mạng với!”

Hô hai tiếng, nghe được tiếng bước chân đến từ phòng ngủ, cô bỏ cánh tay trái vẫn còn đang nỗ lực xuống, cũng

không quay đầu lại đã nói: “Giúp tôi cởi nó ra.”

Dì Ngô không lên tiếng, tiếng bước chân dừng lại đằng sau lưng cô.

Ánh đèn trong phòng để quần áo xếp thẳng tắp, trên mặt đất không nhìn thấy bóng.

Không hiểu tại sao Chung Lê cảm thấy đăng sau lưng mình có chút gì ấy không bình thường.