Người Vợ Mất Trí Nhớ

Chương 71



Chung Lê suy tư một chút, nếu đối với Phó Văn Thâm cô gái kia là tình yêu đích thực, vậy thì chắc chăn sẽ dẫn cô ta đi gặp bạn bè, thậm chí người nhà, người thân cận với anh ta rất có thể sẽ quen biết.

Nhưng những người gần gũi với anh, đều đối với Chung Lê đủ kiểu coi thường, tự nhiên cũng sẽ không để lộ cho cô.

Huống hồ, hiện tại Phó Văn Thâm có những ai là bạn bè cô đều không biết. Cho nên, muốn tìm ra cô gái kia là ai, Chung Lê chỉ có thể dựa vào chính bản thân.

Hiện tại cô có thể tiếp xúc được, chỉ có phòng ngủ và phòng sách của Phó Văn Thâm, mấy ngày nay cô đã soát một lần, cũng không phát hiện nổi một chút vết tích của phụ nữ.

Nói rõ Phó Văn Thâm là một người rất khôn khéo, lòng phòng bị cũng rất mạnh, bảo vệ ánh trăng sáng của anh cực kỳ nghiêm ngặt.

Nhưng trong phòng sách có một ngăn kéo có khoá mật mã, Chung Lê rất tò mò, đồng thời có một dự cảm mãnh liệt — đồ vật bên trong, nhất định cực kỳ quan trọng.

Cũng không biết mật mã là gì.

Cô vốn tính toán, kiểm tra bất động sản dưới danh nghĩa Phó Văn Thâm một làn, có lẽ sẽ có manh mối.

Ví dụ như một khu dân cư anh ta thường tới, hoặc một toà nhà không người ở, mỗi tháng lại nộp tiền số điện không nhỏ...

Nhưng cô không ngờ rằng, cái tên đàn ông cặn bã này có số lượng bất động sản dưới tên nhiều đến... như vậy, anh ta

thậm chí còn sở hữu cả một tòa nhà văn phòng.

Đợi cô tra hết chỗ này, khả năng Phó Văn Thâm và cô gái kia đã sinh được một đống trẻ con.

Con đường tắt này tất nhiên là không thể đi được.

Chung Lê ném máy tính bảng sang bên cạnh.

Ngày hôm sau Chung Lê rời giường, dì Ngô đã làm xong cho cô món cháo đậu đỏ gạo nếp viên.

Một phần đậu đỏ được giã nhuyễn, tỉ mỉ nấu cùng phần đậu đỏ còn lại; gia vị viên gạo nếp vừa phải, mềm mại co giãn, phía trên còn rải đường hoa quế.

Ngoài món trứng rán xốp và rau trộn của Chung Lê, tôm nõn xào bắp cải, bánh cuốn trứng hai loại khẩu vị là mỡ và phô mai; chuẩn bị kèm bốn món phụ, đều là các món ăn nhẹ vừa ngon miệng vừa ít chất béo rất tốt cho sức khỏe.

Lúc Chung Lê qua phòng ăn, bà ta đang mặc tạp dề đứng bên cạnh bàn, vẻ mặt có chút căng thẳng.

Chung Lê nhìn thức ăn phong phú trên bàn, thật sự rất ngon, chủng loại cũng rất phong phú.

Cô cầm muôi sứ múc một muỗng cháo, vừa vào miệng liền hạ hàng mi, vừa ăn vừa gật đầu.

Sau đó ngước mắt lên, vui vẻ tán thưởng nhìn dì Ngô: “Ăn ngon lắm, buổi sáng có thể ăn một bát cháo ngon như vậy thật sự rất hạnh phúc.”

Cô không soi mói, dì Ngô lập tức thở phào nhẹ nhõm.

Qua mấy ngày quan sát, bà cũng đã nằm được một chút khẩu vị của Chung Lê.

Sức ăn của Chung Lê rất nhỏ, nhưng thích ăn nhiều món, mỗi món đều nếm mấy lần. Điều này có quan hệ với sinh hoạt từ nhỏ của cô ở nhà họ Chung.

Gia đình nhà họ Chung hoà thuận, sau khi ba người con trai kết hôn thì đều cùng vợ ở lại nhà cũ, cuộc sống gia đình xa hoa, trên phương diện ẩm thực rất được chú ý, một ngày ba bữa đều có món ăn phong phú, lại thêm trà chiều và bữa ăn khuya, chỉ tính đầu bếp đã có 4 người, mỗi người đều có hệ thống món ăn sở trường riêng.

Thiên kim tiểu thư nhà giàu, từ nhỏ đã được yêu thương nuông chiều, lớn lên trong núi vàng núi bạc, muốn gì có đó, làm sao lại có ý thức tiết kiệm.

Tuy dì Ngô không thể hiểu được loại xa hoa lãng phí đầy phô trương này, thì dù trong lòng có bao nhiêu ý kiến đối với Chung Lê, chỉ cần xem thái độ Phó Văn Thâm, bà phải chăm sóc người ta thật tốt.