Người Vợ Mất Trí Nhớ

Chương 87



“Gì cơ?” Dì Ngô chưa ăn thịt heo nhưng cũng từng nhìn thấy heo chạy, đương nhiên hiểu *vịt là ý gì, bà ta bị dọa không nhẹ, vội vã nhỏ giọng khuyên ngăn: “Không thể xằng bậy như vậy được! Sao có thể đi tìm loại người đó, nếu để cậu chủ biết......

(*) Vịt cũng có nghĩa là trai bao, chắc dì Ngô hiểu theo nghĩa này.

Chung Lê bị dáng vẻ hoảng loạn của dì Ngô chọc cười: “Đừng căng thẳng, không phải loại vịt đó.”

Chung Lê báo tên Phó Văn Thâm, một đường đi suông sẻ không trở ngại, một người đàn ông đầu tóc. vuốt keo mang bảng tên quản lý trước ngực tự mình đến tiếp đón cô, anh ta đưa cô vào một gian phòng cực kỳ hoa lệ, rất nhanh liền có hai cô gái dung mạo đẹp đẽ vận sườn xám đến dâng trà nóng, trái cây và điểm tâm tỉnh xao.

Hôm nay cô mặc một chiếc váy dài liền thân màu trắng vừa dịu dàng vừa đơn giản, chiếc mũ nồi màu kem làm tôn lên gương mặt nhỏ nhắn, do vừa ngủ trưa dậy nên cô lười trang điểm, chỉ kẻ chút lông mày và thoa tí son môi.

Người nghèo chơi xe người giàu chơi đồng hồ, tính chất công việc của hội sở chính là giao thiệp với đủ loại người có tiền, quản lý vô cùng nằm lòng đối với các loại đồng hồ đeo tay đỉnh cấp xa xỉ, anh ta vừa nhìn liền nhận ra ngay chiếc đồng hồ trên cổ tay cô.

Kiểu đồng hồ đó nhìn lướt qua trông rất bình thường nhưng thực ra lại là phiên bản giới hạn những năm đầu của Quân Độ, hiện nay trên toàn thế giới cũng không có tới vài chiếc.

Vật sưu tầm quý giá như vậy, giờ khắc này lại tùy ý treo lủng lẳng trên cổ tay mảnh khảnh của cô.

Tuy không biết vị khách nữ xinh đẹp tuyệt đỉnh này rốt cuộc có quan hệ thế nào với vị thái tử gia của nhà họ Phó kia, chỉ cần cúng vái là được rồi.

Quản lý cúi đầu khom lưng, vô cùng cung kính, lúc Chung Lê bảo rằng tối qua đã đánh mất một thứ quan trọng ở đây, muốn kiểm tra giám sát một chút, anh ta hơi khó xử, liên lấy lý do xin chỉ thị của tổng giám đốc, mời Chung Lê đợi ở đây một lúc.

Ra ngoài, cấp dưới bên cạnh anh ta đầy mặt nghi ngờ hỏi: “Quản lý Tề, giám sát của chúng ta có thể điều động sao?”

Quản lý Tề đáp: “Mỗi ngày đều có người mất đồ, ai cũng đến điều động giám sát, còn làm ăn kinh doanh gì được nữa.”

Đây là hội sở chứ không phải quán cơm, sao có thể dễ dàng điều động giám sát cho người khác xem.

Cấp dưới càng buồn bực hơn: “Vậy mà anh còn giúp. cô ta xin chỉ thị của tổng giám đốc.”

“Thứ cậu phải học còn nhiều lắm.” Quản lý Tê võ đầu cậu ta, ra lệnh: “Đi, mau tìm tổng giám đốc, gọi điện thoại cho Phó tổng.”

Chung Lê thảnh thơi uống trà tại phòng nghỉ, dì Ngô thì túc trực bên cạnh, bà ta xưa nay chưa bao giờ đặt chân vào nơi thế này, toàn bộ hành trình đều bất an năm chặt tay, chỉ sợ Chung Lê thật sự sẽ gọi vịt gì đó tới.

Đợi mười mấy phút đồng hồ, quản lý Tê rốt cuộc cũng quay lại, anh ta mỉm cười nói: “Tổng giám đốc của chúng tôi nói, việc cô mất đồ là việc rọng, nhất định phải giúp cô tìm về. Chung tiểu thư, mời đi theo tôi.”

Phòng quản lý giám sát của hội sở nằm ở tầng hầm, là một nơi vô vùng bí mật, quản lý Tê dẫn đường, sau khi anh ta trò chuyện với người phụ trách bộ phận bảo vệ của phòng giám sát một phen xong, lại đích thân xác. nhận với tổng giám đốc một lần, lúc này vị đội trưởng bảo vệ có vóc người lực lưỡng kia mới gật đầu, bảo các giám sát viên lấy video giám sát của phòng Quỷ Nguyệt tối qua đến.

Giám sát viên đang định phát hình thì Chung Lê nói: “Đợi đã”