Người Vợ Nô Lệ Của Tần Thiếu

Chương 16: Không chút thương hoa tiếc ngọc



Bóng dáng anh tuấn của Tần Việt được ánh sáng ngọn đèn chiếu xuống lúc mờ lúc tỏ. Bàn tay nhỏ bé chạy dọc trên lồng ngực hắn cũng không thể khiến hắn nhiệt tình đáp trả, ngược lại, hắn nhíu mày một chút…

- Cầm tiền, cút!

Giọng nói lạnh băng thoát ra khỏi khóe môi hắn, khiến hai ngôi sao nọ lập tức tái mặt không dám nói lời nào. Nhưng có vẻ cô ta vẫn chưa nhận thức được sự nguy hiểm trước mặt mình mà vẫn ngoan cố ỏng a ỏng ẹo nói:

- Tần tổng a~, thật sự là muốn đuổi người ta đi tuyệt tình như vậy sao~

Tần Việt chuyển mắt nhìn chằm chằm vào cô ta, con ngươi sắc bén như lưỡi kiếm, phút chốc....

"Phụt"

- Áaaaaa......

Ngôi sao nữ ấy ngã quỵ xuống chiếc giường kích cỡ King size này, máu tươi từ cổ không ngừng chảy ra, thấm đẫm xuống tấm ga giường,mùi máu tanh nồng xộc thẳng lên mũi, hai mắt cô ta vì kinh ngạc mà trừng to trợn trắng, hai tay đưa lên ôm lấy cổ mình. Cô ta chết ngay lập tức.

Nữ ngôi sao còn lại không khỏi há hốc, mặt mũi trắng bệch không còn một giọt máu, trong mắt tràn ngập kinh hãi, chứng kiến Tần Việt vừa dùng tay không móc cổ họng không chút nào là thương hoa tiếc ngọc người bạn của cô ta, cô ta liền không nhịn được mà bủn rủn tay chân, chưa kịp mặc lại quần áo mà vội vàng lê lếch ra khỏi phòng.

Còn...Nhạc Trúc Hạ lúc này, cô dùng hai tay bịt miệng cố ngăn không cho tiếng hét phát ra, cô thật sự rất hoảng sợ, không ngờ hắn lại giết người trước mặt cô.

Nhìn bộ dạng Tần Việt lúc này chẳng khác nào quỷ dữ, ánh mắt u ám lạnh lẽo đến đáng sợ, máu tươi bắn lên gương mặt điển trai của hắn, hắn ta dùng tay nhẹ nhàng quẹt đi, bỗng chốc không gian yên ắng đến quỷ dị.

Trong căn phòng rộng lớn ma mị này, chỉ còn có cô, hắn và một cái xác của nữ minh tinh xấu số kia......

Hắn nghiêng đầu ánh mắt chuyển hướng sang cô, trên môi nở một nụ cười vô cùng gian ác giống như bị ma nhập, hắn nhấc chân chậm rãi bước về phía cô đang ngồi co ro ở đó....

Thân thể Nhạc Trúc Hạ không ngừng run lẩy bẩy, hắn ta điên thật rồi, thật sự là điên rồi....

Tần Việt đứng trước mặt Nhạc Trúc Hạ, bộ dáng cao cao tại thượng mà nhìn xuống, đột nhiên hắn ngồi xuống ngang tầm mắt cô, trên môi vẫn giữ nguyên nụ cười lạnh nhạt không chút lưu tình đó, khẽ dùng tay nâng cằm cô lên, cất giọng trầm u ám mà răn đe:

- Nhìn thấy không, làm trái lời tôi, nhất định sẽ gánh chịu hậu quả!

Trong không gian vô cùng tĩnh mịch này, giọng nói hắn phát ra như lời cảnh cảo của ác quỷ đến từ địa ngục, bình thản nhưng lại có sức ảnh hưởng khủng khiếp. Nếu chú ý, có thể nghe thấy tiếng tim cô đập lên liên hồi.

Trong lòng Nhạc Trúc Hạ không khỏi run sợ người đàn ông này, hắn ta quả thực là một con ác quỷ. Số cô thực đen đủi, cứ nghĩ đã thoát khỏi căn nhà rác rưởi đó thì mọi chuyện sẽ tốt đẹp hơn. Nhưng không ngờ.....cô lại đi lấy một người chồng bệnh hoạn thế này.

Tần Việt nhìn thẳng vào đôi mắt xinh đẹp đang sợ hãi kia của cô, hắn biết trong đầu cô đang nghĩ gì, thấy cô không chịu mở miệng trả lời liền dùng chút sức mà bóp nhẹ lấy cằm cô.

Nhạc Trúc Hạ nhất thời thoát khỏi vòng suy nghĩ của chính mình, cô đảo mắt qua phía khác, một chút cũng không dám nhìn vào mắt hắn, khi cô nhìn vào đó liền cảm thấy có chút áp lực đang dần bao trọn lấy cô.

- Em nghe không hiểu lời tôi nói?

Cô thoáng chút giật mình, vội biết hắn hình như muốn nghe câu trả lời từ cô, nên không chần chừ cô liền lắp bắp nói:

- Tôi...tôi biết rồi.....

Dường như chưa hài lòng, Tần Việt gia tăng thêm chút lực đạo bóp mạnh cằm cô, Nhạc Trúc Hạ liền đưa mắt sang nhìn thẳng vào hắn, ánh mắt thêm phần kinh sợ.

- Nhìn vào mắt tôi mà nói!

Nhạc Trúc Hạ tức thời hiểu ra mình đã sai ở đâu, cô liền vội vã lặp lại:

- Tôi..tôi hiểu rồi!