Người Vợ Quyến Rũ Của Tổng Tài

Chương 155: Điều kì diệu



Hành lang bệnh viện càng về khuya càng yên tĩnh hơn hẳn. Người qua kẻ lại cũng dần thưa đi.

Trong căn phòng bệnh hồi sức tích cực nhỏ, Đoàn Mẫn Nhi đang ngồi cạnh người bố đã mê man suốt hơn tháng trời vẫn chưa có chút dấu hiệu nào tỉnh lại.

Cơn gió lùa qua lành lạnh, Đoàn Mẫn Nhi muốn đứng dậy tiến đến đóng cánh cửa sổ. Bỗng nhiên đầu cô quay cuồng, chân tay run rẩy đứng chẳng vững nữa. Rồi dần dần hai mắt nhắm lại. Cô muốn ngã xuống.

Cũng may vừa kịp lúc Ôn Gia Long bước đến, thấy Mẫn Nhi không ổn thì anh vội vàng chạy đến đỡ lấy cô. Cho dù anh có cố lay gọi như nào thì cô vẫn không có chút phản ứng nào cả.

“Mẫn Nhi…Mẫn Nhi…mau tỉnh lại đi.”

Ôn Gia Long vội vàng bế cô lên, chạy vội đến phòng trực, khuôn mặt lo lắng, anh hét lên: “bác sĩ…bác sĩ…mau tới đây.”

Sau một lúc thăm khám thì bác sĩ nói: “cô ấy chỉ bị suy nhược cơ thể thôi! Không sao cả. Cậu đừng quá lo lắng. Nhưng có điều…”

Ôn Gia Long không chờ được trong giọng điệu nói chậm rãi của bác sĩ, anh thúc giục: “bác sĩ có thể nói nhanh lên một chút được không? Ông cứ ngắt nhịp như thế khiến tim tôi như muốn vỡ ra luôn rồi.”

Ông bác sĩ cũng phải bật cười: “tôi chỉ muốn chúc mừng cậu vì vợ cậu đã có thai hơn 6 tuần rồi đấy.”

Ôn Gia Long như không tin vào những gì nghe thấy, chân tay cứng đờ, đứng hình mất mấy giây, anh ngập ngừng hỏi lại: “bác sĩ nói thật sao? Tất cả là sự thật sao?”

Cái gật đầu từ bác sĩ khiến anh như vỡ oà, không kìm được cảm xúc vui sướng mà nhảy cuỗng lên: “zê…zê… bác sĩ à…tôi được làm cha rồi…”- anh tìm lục quanh phòng nhưng không có ai để chung vui chỉ đành quay qua vị bác sĩ.

Trước khi dời đi bác sĩ còn căn dặn thêm: “cậu nhớ chăm sóc vợ thật tốt, đừng để cô ấy kiệt sức mà ngất xỉu như lúc nãy nữa.”

Khuôn mắt vẫn còn rạng rỡ, Ôn Gia Long cúi đầu gật lên xuống lia lịa: “vâng, vâng, tôi biết rồi…”

Hẳn là cảm xúc lần đầu làm bố khiến người đàn ông nào cũng phẫn khích và nao nao như Ôn Gia Long.

Đoàn Mẫn Nhi vừa tỉnh lại, thấy độ phẫn khích quá trớn của Ôn Gia Long nên hậm hực mà nói: “bộ em bị bệnh anh vui lắm sao?”

Ôn Gia Long không giấu được niềm vui mà nói: “chúng ta đã có con rồi.”

Đoàn Mẫn Nhi bàng hoàng, hai mắt trợn tròn, giọng nói lắp bắp: “con…con nào?”

Ôn Gia Long mỉm cười: “con của chúng ta đó…”

Theo vô thức Đoàn Mẫn Nhi dần chạm tay vào vùng bụng mình, cô ngước mắt lên nhìn Ôn Gia Long, nụ cười như thể không cười. Cô chưa bắt kịp thông tin.

Ôn Gia Long bước tới ngồi xuống cạnh, tay ôm qua eo rồi chạm lên chiếc bụng vẫn còn thon thả của Mẫn Nhi: “từ nay mấy việc như trông bố, dọn dẹp nhà cửa, giặt quần áo,…tất tần tật cứ để anh lo chứ em đừng làm gì nữa cả.”

Đoàn Mẫn Nhi cũng đặt bàn tay mình trên bàn tay Ôn Gia Long. Hai ánh mắt họ nhìn nhau, môi nở nụ cười mãn nguyện.

Bỗng nhiên bên ngoài có tiếng bước chân dồn dập, chạy qua lại liên tục. Một cô y tế nói vang: “mau gọi bác sĩ. Bệnh nhân phòng 1259 đã tỉnh lại rồi.”

Cả hai người đều giật bắn mình khi nhận ra đó là phòng của Đoàn Ức. Họ vội vàng xỏ nhanh đôi dép, chạy mịt quay lại phòng bệnh.

Bên trong bác sĩ trực đang cẩn thận khám lại cho Đoàn Ức.

Đoàn Mẫn Nhi rưng rưng gọi: “bố…cuối cùng bố cũng chịu tỉnh rồi sao?”

Đoàn Ức yếu ớt nắm lấy tay con gái: “cảm ơn con.”

Những giọt nước mắt của Mẫn Nhi rơi chậm xuống trên gò má bố, cô nghẹn ngào: “bố phải nhanh chóng tỉnh dậy để rồi còn bế cháu ngoại nữa chứ!”

Trên bờ môi thâm tím bỗng hiện một nụ cười, Đoàn Ức mừng rỡ: “con đã chịu tha thứ cho bố rồi hay sao?”

Đoàn Mẫn Nhi gật đầu lia lịa: “phải, bố nhanh chóng khoẻ lại đó.”

Ruốt cuộc sau mười mấy năm qua hai cha con họ cũng đã làm hoà, buông bỏ đi những gì thuộc về quá khứ! Tự nhiên nỗi lòng nhẹ nhõm hẳn.

Suốt mấy ngày sau đó, Mẫn Nhi vẫn thường xuyên cùng Gia Long vào bệnh viện thăm, đưa bố đi sưởi nắng ban mai. Sức khoẻ của Đoàn Ức cũng dần chuyển biến tích cực.

Sau khi rời khỏi bệnh viện thì Đoàn Mẫn Nhi đi tìm Hạ Như Yên. Cũng đã sắp một tuần cả hai đã không liên lạc với nhau. Hơn nữa Mẫn Nhi cũng vừa nghe nói về vụ bắt cóc lần trước, lòng nao nao với bao lo lắng.

Vừa bước tới thì Mẫn Nhi đã chạy đến mà ôm chầm lấy Hạ Như Yên: “cậu không sao chứ?”

Như Yên lắc đầu: “tớ không sao cả…”

Mẫn Nhi gật đầu: “không sao thì tốt quá rồi. Tớ muốn báo cho cậu một tin vui.”

Hạ Như Yên liền suy đoán: “có phải bố cậu đã tỉnh lại rồi hay không?”

Đoàn Mẫn Nhi có chút ngạc nhiên mà hỏi lại: “sao cậu biết?”

Hạ Như Yên dạo gần đây có phần mệt mỏi nhưng cô vẫn chọc đùa: “chuyện… đâu có gì qua được mắt tớ chứ!”

Hai cô gái cười đùa vui vẻ, nụ cười hạnh phúc xua tan đi bao phiền ưu, mệt mỏi. Đoàn Mẫn Nhi im lặng một lát rồi nói tiếp: “tớ có chuyện nữa muốn cho cậu biết.”

Hạ Như Yên hỏi: “có chuyện gì sao?”

Đoàn Mẫn Nhi ghé sát tai Hạ Như Yên thì thầm: “tớ có thai rồi…”

Hạ Như Yên giật bắn người, cô đứng hình mất mấy giây để nhận thông tin vào mình. Vẻ mặt bàng hoàng ngơ ngác. Bỗng nhiên một tiếng hét lớn vang lên: “á…thật sao?”

Điều đó đã thu hút mọi ánh nhìn xung quanh. Liếc thấy ai cũng đang đổ dồn ánh mắt về phía mình hai cô gái chỉ đành tiết chế cảm xúc lại một chút. Giọng thì thầm Như Yên hỏi: “này… cậu được mấy tháng rồi?”

Đoàn Mẫn Nhi xoa nhẹ trên vùng bụng mình: “bác sĩ bảo hơn 6 tuần tuổi.”1

Như Yên chọc đùa: “không lẽ chúng ta sẽ cùng đi sinh một ngày sao? Hazaa… đúng là tuyệt vời.”

Hai đứa trẻ vô tình đến mà như thể đã hẹn nhau từ trước. Phải chăng sau tất cả mọi chuyện đây là điều kì diệu mà tạo hoá muốn ban tặng cho hai cô gái…