Người Vợ Xung Hỷ Của Trầm Tổng

Chương 11: Nhà có người chết



"Sao rồi?" - Một người ngồi trên ban công, mặc cho từng đợt tuyết đập vào mặt lên tiếng hỏi.

Người trong phòng đang ngồi trên giường đứng dậy, hừ lạnh:

"Thứ mà tôi cần vẫn chưa có được, nhưng Trầm đại thiếu lại bắt lá ngọc cành vàng đây xem bệnh cho một con nhóc ốm yếu. Còn có mặt mũi mà lên giọng với tôi à?"

Trầm Dư Niên nhìn vào khoảng không tối đen trước mắt, ánh mắt giống như một loài sói đói đang chờ thời cơ cắn vào cổ con mồi.

"Cô ta sao rồi?"

Người còn lại vươn tay thắp vài ngọn nến. Một vầng sáng dịu nhẹ bao trùm lên căn phòng có kiến trúc cổ triều Minh. Hạ Diệp Trầm nằm trên chiếc giường làm kiểu ghế quý phi, khuôn mặt nhỏ trắng nhợt.

"Lâu ngày không ăn uống, suy nhược cơ thể. Được xổng chuồng lại ham chơi ăn nhiều, nên mới ngất xỉu thôi."

Người vừa nói tóc để ngang vai, giống như làn suối dịu dàng, mắt phượng mày ngài, phong tình thắng thiên hạ.

"Dung Nguyệt Thiên Lan, cô nói xem. Nếu như Dụ Sơ Thần có mệnh hệ gì, có phải Trầm Thiết Vỹ sẽ mất đi một trợ thủ rất lớn không?"

Đôi mày của Dung Nguyệt Thiên Lan nhảy dựng, hỏi gấp mấy tiếng:

"Cậu định làm gì? Sao nhìn cậu nguy hiểm vậy?"

Nhưng đáp lại chỉ có sự thờ ơ lạnh nhạt đến cực điểm:

"Mượn dao giết người!"

Thời gian chầm chậm trôi qua, kéo dài như vô tận. Hạ Diệp Trầm nằm mộng, thấy những tháng ngày mình sống lang thang trên phố phường Thiên Tân.

Năm đó là một năm rét kỉ lục. Cô trốn trên xe của người chở lúa mì đến được thành phố chục triệu dân này.

Không biết đâu là nhà.

Sau khi lén lấy một ít hạt lúa bỏ vào túi áo để ăn sống, Hạ Diệp Trầm trốn khỏi xe hàng, bắt đầu nghiên cứu địa hình xung quanh. Cô bé bị sự hoa lệ của nơi này dọa sợ.

Những ngôi nhà chọc trời, trung tâm thương mại, đèn điện, biển hiệu quảng cáo, công viên… Đây là một thế giới hoàn toàn xa lạ trong mắt cô bé nông thôn mới hơn tám tuổi.

Mấy ngày đầu cô có thể dùng số tiền của mình đi mua đồ ăn, sau đó đêm đến xuống gầm cầu để ngủ. Nhưng rồi, được mấy ngày đã bị những đứa trẻ ăn mày khác cướp bằng sạch số tiền kia.

Hạ Diệp Trầm cũng chẳng phải vừa. Cô bị mấy tên choai choai vây lấy, nhưng vẫn kịp cắn một miếng thịt trên người tên đầu đàn. Tiếc là chỉ mấy giây sau đã bị tên chó má đó đánh cho bay hai cái răng cửa.

Chịu thôi, đánh không lại, vậy thì trốn.

Thời gian lâu đến nỗi Hạ Diệp Trầm không nhớ được nữa, cô phải lang thang trên phố, ăn xin, lừa gạt, bán đồ, đánh giày. Những lúc có tiền cũng chỉ đủ mua một chiếc bánh bao, mà lúc không có tiền, ngay cả cơm thiu canh cặn từ các nhà hàng cũng phải ăn.

Ở trên đường phố như vậy được mấy năm, cô càng ngày càng sợ cô độc, càng ngày càng sợ lạnh.

"Mẹ ơi, đừng rời xa con mà! Mẹ ơi!"

Hạ Diệp Trầm đưa tay nắm lấy tay áo một người, giống như nắm lấy sợi rơm cứu mạng cuối cùng trong cuộc đời mình. Nước mắt đẫm khóe mi, suốt mười hai năm qua, đây là lần đầu tiên cô khóc, khóc đến thảm thương.

"Câm miệng!"

Hạ Diệp Trầm bị tiếng nói vang đến từ đâu khiến cho bừng tỉnh. Cô mở mắt ra, đối mặt với một khoảng không gian tối mịt và yên tĩnh đến rợn người.

Trong phòng không sáng đèn. Cô hơi lật người, thấy mình đang nằm trên giường gỗ cứng.

Thật kì lạ.

Lúc nãy, khi tên đàn ông biến thái kia thả cô đi, Hạ Diệp Trầm bỗng nhiên thấy chân tay bủn rủn, đầu óc choáng váng. Lẽ nào, là hắn ta đã giở trò?

Cô không dám xác định.

Tách… tách… tách…

Ba tiếng vang lên, ánh sáng đèn điện tràn ngập căn phòng. Hạ Diệp Trầm theo bản năng nhắm mắt để ngăn lại kích thích thị giác.

"Cô ơi, đến lúc cô phải rời khỏi đây rồi!"

Đợi cho sự lạ lẫm tan đi, Hạ Diệp Trầm mới nheo mắt hướng về nơi phát ra tiếng nói. Người đến là một cô gái tầm mười bốn mười lăm tuổi, tóc búi lỏng sau đầu, gài bằng một cây trâm bạc. Trên người cô gái mặc trang phục triều Minh, hiền thục, thướt tha, cả bộ màu đỏ tươi chói mắt, xa hoa mà không tục tĩu.

Thấy Hạ Diệp Trầm nhìn mình quá lâu, cô gái chau mày lại, không có chút vui vẻ nào:

"Cô bị ngất trên đường được chủ nhân nhà chúng tôi đưa về. Ông chủ nói nếu như cô tỉnh lại, lập tức rời khỏi đây."

Không hề có chút nhân nhượng nào, cũng không hề có nửa câu giải thích.

Hạ Diệp Trầm tất nhiên biết người ta đang đuổi mình, mà không có ý định sẽ ở lại đây. Cô chỉ có chút hoài nghi về xuất xứ của mảnh vải trên tay mình.

Một mảnh vải giống như cắt ra từ áo sơ mi của ai đó, chất liệu bình thường, không có gì đặc biệt. Tại sao trong tay cô lại nắm lấy thứ này cơ chứ? Hơn nữa trong mơ, Hạ Diệp Trầm cũng thấy mình đang ôm lấy mẹ mình.

Kì quái vô cùng, lẽ nào trước khi cô tỉnh lại, có người đang cùng cô ngồi trên chiếc giường này hay sao?

"Cô ơi?"

Cô gái vẫn mặt lạnh như tiền, thúc giục. Hạ Diệp Trầm hiểu ý đứng dậy, nói vài lời:

"Cảm ơn vị chủ nhân của cô đã giúp đỡ. Nếu có duyên gặp lại, nhất định tôi sẽ báo đáp."

Nói vậy, nhưng trong lòng cô vốn biết sẽ chẳng có lần ngẫu nhận gặp lại nào cả. Họ đã giấu đi tên tuổi, sau này có gặp nhau trên đường đời cũng chỉ là người xa lạ mà thôi.

Cô gái áo đỏ máy móc gật đầu, nghiêng người về một phía đưa tay làm động tác mời. Hạ Diệp Trầm ngầm hiểu, vội vàng xuống đất, đi theo bước chân của cô ấy.

Nơi này rất rộng, từ phòng ra, cần phải đi qua chín khúc hành lang gỗ kéo dài mới có thể ra đến cổng. Cả khuôn viên ngôi nhà như hoàng cung thu nhỏ, tráng lệ khiến người ta hoa mắt.

Két! Rầm!

Hạ Diệp Trầm bị đẩy ra ngoài, cánh cửa hoàn toàn đóng lại. Mà cô gái áo đỏ đã biến mất không còn bóng dáng.

"Tại sao mình lại ở đây?"

Hạ Diệp Trầm nhìn vầng trăng đang chênh chếch, cả thân hình chợt chết cứng vì khó hiểu. Cô quay lại đằng sau, chỉ thấy một biệt phủ cửa sơn son, treo biển hiệu "Phù Dung Hoa". Nửa đêm gần về sáng, tòa nhà hoa lệ nằm im, cô tịch, quạnh quẽ.

Trong đầu cô lúc này chỉ còn là một mảnh mơ hồ, không hiểu tại sao mình lại xuất hiện ở đây. Trong đầu chỉ còn vương lại hình ảnh phố xá đông đúc, người đàn ông mặt nạ hồ ly.

Thực thực mộng mộng, không biết đâu mà lần.

Hạ Diệp Trầm không dám nghĩ nhiều, nhanh chóng chuyển chân hướng về phía Vịnh Phong Ngâm. Ngày thường cô bị Hạ Diệp Trầm nhốt trong nhà, nhưng vẫn cùng Tiểu Nhiễm nói về những tuyến đường trong thành phố. Bản thân cô cũng đã có mấy năm làm bá vương ở thành phố này, tất nhiên sẽ không thể lạc được.

Nơi này là phố Hoàng Hoa, cách Vịnh Phong Ngâm mười lăm phút đi bộ. Đến khi đứng trước cửa biệt thự, trong lòng Hạ Diệp Trầm chợt cảm thấy lòng mình bị khuấy đảo, khiến cô sợ hãi chùn bước. Bất an, bồn chồn, giống như có gì đáng sợ đang chuẩn bị xảy ra vậy.

Cô rón rén bước đến, khẽ đẩy nhẹ cửa. Tính ra cô về muộn khoảng một tiếng, nhưng nếu như Dụ Sơ Thần đi qua đêm, cũng không ảnh hưởng nhiều lắm.

Quả nhiên cửa vẫn mở.

Hạ Diệp Trầm vào trong rồi đóng cửa lại, thở phào.

"May quá, may mà Tiểu Nhiễm vẫn mở cửa."

"Không phải Tiểu Nhiễm, là anh để cửa cho em."

Một dòng khí lạnh chạy dọc sống lưng, khiến Hạ Diệp Trầm không có chút sức lực nào để quay đầu lại nữa. Dụ Sơ Thần cười lên khe khẽ, hai tay hắn đặt trên bờ vai của cô, môi lạnh áp sát vành tai, như ma như quỷ:

"A Nhiễm của em, chết rồi!"