Người Vợ Xung Hỷ Của Trầm Tổng

Chương 112



"Cô Diệp!"

Tạ Niên ở trong nhà vệ sinh cũng lên tiếng.

Hạ Diệp Trầm hít sâu một hơi bình ổn tâm trạng. Cô tiến đến cánh cửa nhà vệ sinh. Tạ Niên đã nghiêm chỉnh đứng đó. rồi, chỉ cần cô đỡ ra thôi.

"Cô Diệt chút trêu đùa.

anh ta mở miệng, chất giọng trầm ấm mà có

"Hả?" "Lần đầu tiên tôi phải khốn đốn đến nỗi nhờ một người phụ nữ đưa đi vệ sinh thế này. Cô nhất định phải chịu trách nhiệm đấy."

Hạ Diệp Trầm thấy đầu óc mình đột nhiên không nhanh nhạy, buột miệng hỏi lại:

"Chịu trách nhiệm gì?"

"Sự trong sạch của tôi đã bị hủy trong tay cô. Chi bằng, cô lấy tôi đi"

"Đau! Đau! Cô Diệp, cô đúng là người phụ nữ lạnh bạc vô tình mà"

Tạ Niên bị ném mạnh trên giường, la lên oai oái.

Hạ Diệp Trầm thấy trong lòng buồn bực vô cớ.

Cô cười châm chọc.

"Anh Tạ vừa nói mình có ý trung nhân khắc cốt ghi tâm, vậy mà đã nh cảm sang người tôi nhanh như vậy? Đàn

ông các người thật giống nhau, yêu một người, nhưng vẫn ngủ với người khác được?"

Hạ Diệp Trầm mất kiểm soát, tay cô nằm chặt thành đấm, người như run lên.

Đàn ông!

Giống như Trầm Dư Niên vậy. Anh rõ ràng yêu Hồng Tịnh San đến nỗi một nụ hôn cũng nhớ đến năm năm, nhưng mỗi lời nói với cô đều ngon ngọt tận xương cốt.

Hạ Diệp Trầm lần đầu tiên trải nghiệm tình yêu, ngây thơ. đâm vào đường cụt không lối thoát. Đến khi cô phát hiện mình bị lừa, tâm cũng đã lún quá sâu rồi.

Giờ anh đã không cần lừa cô nữa. Anh rời khỏi nhà họ Trầm cao chạy xa bay, mang theo người trong lòng mình, cùng tiến vào lễ đường.

Cô giống như một vậy hi sinh bị vứt bỏ lại không thương. tiếc.

“Thư Vân..., Tạ Niên không hiểu cô gái trước mặt. Cô mất kiểm soát, hai mät ửng hồng

"Xin lỗi, tôi có chút bức bối!", Hạ Diệp Trầm bây giờ mới nhận ra mình đã trút giận lên ân nhân của mình, áy náy không thôi.

"Tôi không cố ý. Anh có bị thương không?"

Tạ Niên xua tay:

"Không sao cả. Nhưng thật không ngờ cô Diệp cũng mạnh mẽ đấy"

Hạ Diệp Trầm mím chặt môi.

Cô hơi ngập ngừng:

"Säp tới tôi bận một chút việc, có lẽ sẽ không ở lại để chăm sóc anh được. Nếu như anh Tạ không có người nhà, tôi cử người làm của nhà chúng tôi đến, được không?"

"Việc gấp lắm à?", Tạ Niên hỏi không vào trọng tâm.

Cô nghĩ bừa ra một lý do:

"Säp đến ngày trọng đại của tôi rồi, tôi phải về nhà để chuẩn bị."

Người đàn ông im lặng khá lâu. Anh trùng giọng. "Việc gì?"

“Đám cưới!"