Người Vợ Xung Hỷ Của Trầm Tổng

Chương 37



"Dung Nguyệt Thiên Lan, tôi không có trói cô ta đến đây! Cô ta tham tiền tự đến, vậy thì cũng không có quyền trách tôi chứ? Hơn nữa trước khi bản thân mình có thể vắt hết giá trị lợi dụng từ người phụ nữ đó, tôi nhất định sẽ không để cho cô ta gặp nguy hiểm."

"Trầm Dư Niên, đến bây giờ anh vẫn chưa nhận ra ngay cả bản thân mình anh cũng không có cách nào tự bảo vệ à? Tôi từng nói anh buông tay, rời khỏi nơi này đi. Nhưng anh năm lần bảy lượt muốn chui vào chỗ chết, lại còn kéo người khác chết theo mình. Anh,..."

Sắc mặt của Trâm Dư Niên lạnh đi:

"Dung Nguyệt Thiên Lan, tôi mời cậu đến đây với tư cách hậu duệ của gia tộc Dung Nguyệt, người phụ tá của nhà họ Tạ, chứ bản thân cậu không phải chủ nhân của tôi. Những gì mà Nhậm Hạ Lan, Trầm Thế Sơn và người cha tôn kính của bọn chúng làm, tôi sẽ từng chút từng chút đòi lại. Kể cả có phải xuống địa ngục, tôi cũng phải kéo bọn chúng xuống cùng."

Ngừng lại một chút, tay người đàn ông nắm chặt. Chiếc ly trên tay vỡ tan, những mảnh sứ cắm vào da thịt, máu túa ra nhanh chóng.

"Đừng có khuyên nhủ tôi. Hứa sẽ giữ lại cho Hạ Diệp Trâm một mạng chính là điều duy nhất mà tôi có thể nhân nhượng. đối với cô ta rồi. Còn cậu, cứ ngoan ngoãn làm một người hầu nữ đi. Sau đó, tôi có thể thả cậu về nhà."

Dung Nguyệt Thiên Lan nghẹn họng nhìn dòng máu chảy dọc theo những ngón tay của Trầm Dư Niên, trong lòng sợ hãi.

Kẻ này thực sự là một người điên.

Sự điên cuồng thấm vào máu, chứ không phải sợ điên điên dại dại như những người thường vẫn từng thấy.

Hạ Diệp Trầm dính vào hän ta, quả thực cả đời cũng không trốn được.

Anh ta thở dài: "Tôi thực sự rất tò mò, cũng muốn nguyền rủa anh."

Trầm Dư Niên giống như nghe được chuyện cười, ánh mắt thích thú:

"Trên đời này còn lời nguyền rủa nào có thể làm cho tôi sợ hãi sao?"

"Nếu như anh yêu một người đến nỗi thấm vào trong máu,

nhưng cô ấy lại sợ hãi sự ác độc này của anh. Đến lúc đó Trầm đại thiếu gia sẽ làm gì?"

Người ngồi trên xe lăn suýt chút nữa cười lớn.

"Dung Nguyệt Thiên Lan, cậu không nói đùa chứ? Trên đời này, sẽ không bao giờ có bất cứ người phụ nữ nào có thể khiến tôi rung động đâu."

Dung Nguyệt Thiên Lan híp mắt lại:

"Vậy sao? Tôi cũng rất mong chờ."

Hạ Diệp Trầm rời khỏi phòng của Trâm Dư Niên mà không biết người khác đang bàn tán về mình. Cô đã ngồi trên tàu cao. tốc cả đêm, chưa kịp nghỉ ngơi đã phải nấu ăn.

Khắp thân người đã trở nên đau nhức.

Quản gia trong nhà chỉ cho cô một căn phòng nhỏ, nói rằng đây là nơi ở của cô trong mấy tháng trước

Phòng nói rằng nhỏ, nhưng cũng rộng hơn phòng cũ của cô nhiều lắm.

Hạ Diệp Trầm thật sự không hiểu, nếu như Nhậm Hạ Lan muốn trừng phạt Trâm Dư Niên, vậy đâu cần thiết phải bày ra những trò này.

Cho ở nhà lớn, kẻ hầu người hạ, cuộc sống cũng khá tự do, không có người theo dõi.

"Thậm chí anh ta còn rất dễ dàng cài cảm người của mình vào đây. Một là cô gái Cố Thiên Lan khi nấy, mà hai chính là đồng minh nửa vời như cô.

"Chín giờ ba mươi sáng rồi."

Hôm nay là chủ nhật.

Lúc này, Hạ Diệp Trầm mới dám cầm điện thoại lên, bấm số.

Chuông chỉ đổ có một hồi đã kết nối điện thoại. Bên kia điện thoại là tiếng khóc rất thảm thương của Diệp Vấn.

"Mẹ, mẹ không cần con và anh trai nữa đúng không? Tại sao chỉ ngủ một giấc thôi mà bác Nhất Nặc nói mẹ sẽ đi mấy tháng rồi."

Trong lòng vừa thương, vừa xót, Hạ Diệp Trâm mãi không

tìm được lý do để dỗ dành con bé.

"Mẹ sẽ về hàng tháng, Diệp Vấn rất ngoan mà, sao lại khóc lóc quấy bác Nhất Nặc như vậy? Con cứ khóc như thế. làm sao lớn lên có thể bảo vệ mẹ được đây."

Cô bé ngay lập tức nín khóc, nhưng giọng nói vẫn còn nức nở.

"Mẹ, anh trai nói rằng anh sẽ học thật giỏi, lấy thật nhiều bằng khen, con cũng vậy."

Hạ Diệp Trầm thấy mình không có cách nào bình tĩnh nói chuyện với cô bé được nữa. Suốt hơn năm năm qua, cô chưa

từng rời xa chúng chút nào.

Để tránh cho mình cũng xúc động khóc lên, cô đánh trống lảng.

"Bác Nhất Nặc đâu, mẹ muốn nói chuyện với bác một chút”

Diệp Vấn ngoan ngoãn đưa điện thoại.

"Em yên tâm đi, hai đứa chỉ khóc nháo một chút thôi. Chị còn dỗ được"

Trong đầu Hạ Diệp Trầm hiện lên lời nói của Trầm Dư Niên, câu hỏi bật ra khỏi miệng:"Người chị muốn tìm là ai vậy?"