Người Vợ Xung Hỷ Của Trầm Tổng

Chương 47



Máy móc cần dầu nhớt, người cần đồ ăn. Ngon hay không ngon, Trầm Dư Niên chỉ coi chúng như nguyên liệu để duy trì sự vận động.

Nhưng sự xuất hiện của Hạ Diệp Trầm, gần như đã khiến anh thay đổi suy nghĩ về vấn đề này. Anh có thể cảm nhận được hương vị của đồ ăn, nhưng khi cô rời đi, tất cả lại trở về như cũ.

Trầm Dư Niên nhìn mấy thứ đồ ăn đủ hương sắc trên bàn, ánh mắt dần đen lại.

Anh chỉ có thể thành công nếu không có bất cứ điểm yếu nào. Nếu trên đời này tồn tại một thứ có thể chi phối đến tình cảm và lý trí của mình, anh không ngại...

Hủy diệt nó hoàn toàn.

Chỉ có điều, kế hoạch nuôi dưỡng đã năm năm nay e là không có tác dụng nữa.

Hạ Diệp Trầm không biết răng Trầm Dư Niên nghĩ gì, cũng không quan tâm đến đống bát đũa kia sẽ được dọn dẹp ra sao. Cô trở về phòng, bôi thuốc lên vết thương trên trán.

Khi nãy bị luống cuống chỉ vì một cái thìa canh, cô quên mất không hỏi Trầm Dư Niên. Anh ta diễn kịch gì thì diễn kịch, nhưng có cần thiết ném cô vào trong chuồng khỉ để đánh nhau với chúng không?

Người đàn ông này suy nghĩ không theo bất cứ một quy luật nào hết. Không khéo ở cùng với anh ta như vậy, cô sẽ bị ép đến điên mất.

Hơn nửa ngày đã qua, giờ cô cũng không muốn trở về căn phòng kia. Hạ Diệp Trầm gọi điện cho Từ Nhất Nặc cùng đám trẻ, sau đó chui vào trong chăn ngủ ngon lành.

Lần này cô ngủ rất sâu, đến nỗi khi tỉnh dậy phải bàng hoàng.

Cô chưa từng ngủ say như vậy, hoàn toàn không cảm giác được bây giờ là lúc nào.

Cuộc sống lúc nào cũng phải nơm nớp lo sợ có người phát hiện ra mình khiến Hạ Diệp Trầm rất cảnh giác. Giấc ngủ của cô rất nông và chập chờn, một đêm cũng phải thức dậy bốn năm lần.

Vậy mà ở trong nhà của kẻ muốn lợi dụng mình, bên cạnh toàn người của Nhậm Hạ Lan, cô lại không có bất cứ một chút đề phòng nào.

Đúng là gặp quỷ rồi.

Bây giờ đã sáu giờ chiều.

Hạ Diệp Trầm gấp gáp xuống giường chuẩn bị bữa tối, nhưng chân vừa chạm đất, cô đã đứng lặng một chỗ, nhìn chằm chằm vào cánh cửa.

Nói đúng hơn là mẩu băng dính dán trên cánh cửa.

"Có người vào phòng?”

Cô có thói quen trước khi đi ngủ hoặc rời khỏi nhà đều dán một mẩu băng dính trong. Nếu có người vào phòng, nhất định mẩu băng dính kia sẽ bị bật ra.

Mồ hôi lạnh túa ra như tắm.

Hạ Diệp Trầm đứng trước gương, vừa lấy nước rửa mặt vừa thở hổn hển. Có người vào phòng mình, trong khi cô rơi

vào trạng thái hôn mê không biết gì cả.

Nếu người đó có ý đồ xấu, sợ là cô không còn mạng mà ở đây lo sợ nữa.

Nhưng người đó sẽ là ai được cơ chứ? “Thư Vân, em có trong phòng không?"

Ngoài cửa vang lên hai tiếng cộc cộc. Hạ Diệp Trâm đứng thẳng dậy, lau mặt rồi mới ra mở cửa.

“Chị Thiên Lan."

Vừa gọi cái tên này, sao cô có cảm giác quái quái. Cả nam lẫn nữ, ít người sẽ đặt tên như vậy.