Ngươi Xem Chúng Ta Quen Thuộc Như Thế

Chương 1: :Trung tâm tắm Victoria 1



Editor: Himee

◎ Người khác tức giận bạn không tức giận, tức giận sinh bệnh không ai thay được. ◎

Trước mắt là đại sảnh nguy nga lộng lẫy của trung tâm tắm, được trang trí theo phong cách châu Âu, bảng hiệu trung tâm tắm Victoria bắt mắt được treo trên tường ngay quầy lễ tân, màu ánh kim là rực rỡ.

Lý Thanh trong lòng tràn đầy hoảng sợ, mặc dù trước đó đã làm đủ chuẩn bị tâm lý, cô mới miễn cưỡng tiếp nhận sự thật bản thân tham gia vào trò chơi vô hạn kỳ quái, nhưng không có nghĩa cô một nữ sinh bình thường có thể bình tĩnh đối mặt trước những phó bản quỷ dị.

Hơn nữa, không biết có phải ảo giác hay không, không khí ở đây mang theo hơi nước nồng nặc, ngửi thì lại thoang thoảng mùi tanh.

May mắn thay, cô không đến đây một mình, Lý Thanh nhìn bốn người khác bên cạnh, những người này là đồng đội của cô trong phó bản này.

Một người đàn ông đầu trọc vạm vỡ, không mấy thân thiện, cơ thể trông rất cường tráng.

Một người phụ nữ đeo kính tóc ngắn, mặc một bộ đồ bình thường, trông rất thông minh, không chừng là tinh anh suy luận rất lợi hại!

Một người đàn ông trắng gầy nhã nhặn, nước da nhợt nhạt, thân hình nhỏ bé trông có vẻ yếu ớt hơn cả cô!

Còn có một người bắt mắt nhất——

Lý Thanh mãi cũng không thể rời mắt khỏi người đó.

Đó là một cô gái với chiều cao vượt trội, ước chừng cao tầm 1m8, vóc dáng cân đối, mặc áo phông trắng đơn giản, quần đùi đen rộng thùng thình, đi giày thể thao.

Cô ấy có mái tóc ngắn dài đến xương quai xanh, khuôn mặt tinh xảo thoạt nhìn trông có chút ái nam ái nữ, một tay nhàn nhã đút túi, như thể chỗ họ đang đứng không phải là phó bản vô hạn, mà là vườn sau nhà cô ấy.

Như cảm nhận được ánh mắt của cô, cô gái kia quay đầu sang nhìn Lý Thanh.

Lý Thanh bị cô ấy nhìn có chút chột dạ, đang định mở miệng nói chuyện, liền thấy trên mặt mỹ nhân nở nụ cười rạng rỡ, giây tiếp theo một giọng nói trong trẻo vang lên bên tai:

"Xin chào em gái xinh đẹp, lần đầu gặp mặt, để tôi tự giới thiệu, tôi là bạn tốt của cô Cừu Hân!"

Vừa dứt lời, Cừu Hân đã bước tới, đầu tiên giúp cô vén những lọn tóc rối ra sau tai, sau đó nhiệt tình bắt tay cô.

Lý Thanh:...

Đợi đã, đây là lần đầu các cô gặp mặt mà nhỉ? Nhưng sao người này lại quen thuộc với cô như thế!

Chẳng lẽ...

"Ngài, lẽ nào ngài là NPC trong trò chơi này sao?" Lý Thanh nhỏ giọng nói.

Lại thấy Cừu Hân sửng sốt, sau đó nở một nụ cười rạng rỡ: "NPC? Không phải tôi, chị kia mới phải!"

Ngón tay thon dài của cô chỉ về phía quầy lễ tân, Lý Thanh nhìn theo hướng cô chỉ mới phát hiện không biết từ lúc nào, một bà chủ mặc trang phục Nhật Bản xuất hiện ở quầy lễ tân, đang dùng ánh mắt lạnh lùng hung hăng nhìn chằm chằm bọn họ.

Dưới ánh mắt hung ác của bà ấy, Lý Thanh không khỏi rùng mình.

Người đàn ông đầu trọc trông rất cảnh giác, hắn chậm rãi lùi lại hai bước, đôi mắt nhỏ sắc bén không ngừng quét quanh đại sảnh và quầy lễ tân, sau đó hắn ta tự giới thiệu mình với mọi người: "Tôi tên là Hoàng Quang."

Thật dễ nhớ.

"Chào anh Hoàng." Cừu Hân cười híp mắt nói: "Nhân tiện, anh Hoàng, khóa quần của anh hình như không kéo được, có cần em kéo giúp anh không? "

" Không cần, không cần!" Đôi mắt nhỏ của Hoàng Quang xuất hiện một chút bối rối, vội vàng quay lưng lại kéo khóa quần lên.

"Tôi tên là Lý Thanh." Lý Thanh cũng nhỏ giọng nói tên mình.

"Lộ Hạnh Chi." Người phụ nữ tóc ngắn đẩy mắt kính, lời ít ý nhiều.

Thấy mọi người đều đã báo danh, người đàn ông yếu ớt kia cũng ho khan hai tiếng: "Khụ khụ, xin chào mọi người, tôi tên là Tề Tranh."

"Chị gái, bông hoa lớn của chị hơi lệch rồi, để em chỉnh lại cho, chị xem giờ trông đẹp hơn nhiều."

Lý Thanh nghe được thanh âm Cừu Hân liền hoàn hồn, sau đó mở mắt ra thấy Cừu Hân đã đến quầy lễ tân từ lúc nào, đang nói chuyện với bà chủ quầy lễ tân, vừa nhìn đã biết không phải người trần gian, thậm chí còn to gan động vào bông hoa trên đầu người ta!

Quả thực chính là không muốn sống mà, trong phim kinh dị những người như thế này thường không sống nổi năm phút!

Nhưng Cừu Hân vẫn chưa làm xong, lần này cô dứt khoát đi vào quầy lễ tân, trực tiếp đứng ở bên cạnh bà chủ, nghiêng người nói nhỏ vào tai bà chủ: "Chị gái, em có 1 kiến nghị cho chị, vì để giữ thể diện cho chị, cho nên em đặc biệt đi vào nói cho chị biết."

Bà chủ:...

Ánh mắt âm độc của bà chủ liếc 1 cái, khuôn mặt xanh xám khẽ nhăn lại, hơi nóng mà Cừu Hân phả bên tai khiến bà có chút khó chịu, bao lâu rồi mới có người sống dám to gan thổi gió bên tai bà như thế?

"Chị xem, cửa hàng của chúng ta tên là Trung tâm tắm Victoria, chị mặc kimono trông có vẻ hơi đột ngột." Cừu Hân vô cùng nghiêm túc đưa ra kiến nghị.

Bà chủ dường như cảm thấy có lý, ánh mắt tràn đầy tơ máu nhìn về phía Cừu Hân.

Cừu Hân như nhận được ánh mắt khích lệ của bà chủ, cánh tay khoác lên vai bà, đưa tay lên che miệng, nhỏ giọng nói: "Cho nên em kiến nghị, dứt khoát đổi tên trung tâm tắm theo phong cách Nhật Bản, em thấy gọi là Trung tâm tắm Bageyalu*, chị thấy thế nào?"

*八嘎呀路-Bageyalu: có nghĩa là thằng khốn, đồ khốn. Đây là cách chửi của Nhật ばかやろう = Baka yarou- thằng chó, thằng ngu.

"Ngươi cút đi cho ta!" Bà chủ tức giận đến mức hai má phồng lên, ngay cả nhãn cầu cũng rơi ra ngoài, nhưng Cừu Hân chu đáo đỡ được, lần nữa nhét vào hốc mắt cho bà ta.

"Sao lại bất cẩn như vậy." Giọng nói ấm áp như mùa xuân của Cừu Hân vang lên, "Chị nghe em khuyên một câu, người khác tức giận bạn không tức giận, tức giận sinh bệnh không ai thay được."

Bà chủ: "Tôi [bíp - -] ngươi [bíp - -] một cái [bíp - -]!

Cừu Hân ngoáy ngoáy lỗ tai, âm thanh bén nhọn làm cho cô cảm thấy khó chịu, trong lúc bà chủ giương nanh múa vuốt hổn hển liền biến mất ngay trước mắt mọi người.

Những người chơi còn lại trợn mắt há hốc mồm nhìn về phía Cừu Hân, không biết cô đã nói gì khiến bà chủ tức giận như vậy.

【 Tít, nhiệm vụ chính của trò chơi đã mở, hãy tìm ra chân tướng về trung tâm tắm Victoria trong vòng ba ngày, thời gian đếm ngược bắt đầu.... 】

Âm thanh máy móc lạnh lùng vang lên trong đại sảnh, sắc mặt mọi người trở nên nghiêm túc, cẩn thận lắng nghe hệ thống tuyên bố nhiệm vụ.

"Có quá ít manh mối, chân tướng, ai biết chân tướng là gì." Lý Thanh nhỏ giọng lẩm bẩm.

【Nhắc nhở người mới: Nếu không biết bắt đầu từ đâu, tốt hơn hết nên tự mình trở thành khách của trung tâm tắm, đến 1 nơi vui chơi hết mình tắm rửa đi! 】

Cũng may, hệ thống dường như vẫn có chút tính người, không đẩy mọi người vào tuyệt vọng trong phó bản tân thủ.

"Có ai từng đến trung tâm tắm rửa chưa? Khụ khụ, bước đầu tiên chúng ta nên làm gì đây?" Tề Tranh yếu ớt nói.

Cừu Hân lập tức chu đáo đưa cho hắn một cốc nước nóng, Tề Tranh nói cảm ơn rồi nhận lấy, nhấp một ngụm cảm thấy bản thân khá hơn chút, hắn chợt nhận ra có gì đó không ổn!

"Chờ đã, nước nóng cô lấy ở đâu vậy?" Tề Tranh nghi ngờ hỏi.

Cừu Hân tỏ vẻ khó hiểu: "Vừa nãy tôi thấy có một cái phích ở quầy lễ tân, liền rót cho anh cốc nước nóng."

"Oẹ---"

Tề Tranh vội vàng đi qua một bên móc họng, cái phích nước này chắc chắn là đồ của bà chủ, ai biết bên trong là nước gì!

Chẳng lẽ là nước róc xương!

Sau khúc nhạc đệm qua đi, đại ca đầu trọc Hoàng Quang chậm rãi nói: "Có vẻ như không ai trong số mọi người có kinh nghiệm tắm? Vậy để tôi nói về nó đi, theo quy trình tắm thông thường, trước tiên chúng ta cần nộp phí, sau đó thay dép lê, đi nhận 1 cái vòng tay lưu trữ."

Nộp phí?

Ánh mắt mọi người phức tạp nhìn về phía Cừu Hân, nếu họ nhớ không lầm thì vị này vừa mới khiến bà chủ tức giận bỏ đi!

Mất NPC, quy trình nộp phí và nhận vòng tay như thế nào?

"Đừng lo lắng." Cừu Hân nói xong rồi thành thạo đi vào trong quầy.

Đầu tiên cô cúi người, từ dưới quầy lấy ra mấy đôi dép lê, phân phát cho mọi người: "Nào, thay giày đi."

Sau đó lại mở máy thu ngân, thuần thục ghi 5 người vào, tùy tiện gõ số tiền thu phí, "xoạt" một tờ biên lai nhả ra.

"Hầy, tôi nói này trên người mấy anh em chúng ta hẳn là không có tiền đi? Cũng may chị gái kia của tôi đi rồi, nếu không chúng ta không nộp nổi phí, bước đầu đành phải kẹt ở chỗ này! " Cừu Hân mặt mày hớn hở, tay thoăn thoắt.

Thật đúng là!

Có mấy người sờ túi, đừng nói tiền mặt, một xu cũng không có.

Bà chủ đang âm thầm quan sát thổ huyết ba lít máu, còn tưởng rằng bản thân rời đi đúng lúc có thể ngăn cản quá trình những người này kéo dài, nhưng không ngờ——

Đáng tiếc bởi vì bà chửi rủa phạm quy, tạm thời bị hạn chế ra sân!

Sau khi lấy biên lai, một ngăn kéo nhỏ ở quầy lễ tân mở ra, bên trong có năm cái vòng tay.

"Nào nào nào, mỗi người lấy một cái, đừng khách sáo với tôi." Cừu Hân đưa vòng tay cho mọi người.

Hai người con trai 2 cái màu xanh, còn lại 3 cái màu đỏ, các cô gái mỗi người một cái, nhao nhao đeo vào tay.

Mấy người nhanh chóng thay dép lê, từ Cừu Hân làm chủ, cất mấy đôi giày ở quầy lễ tân.

"Bước thứ hai, chúng ta cần tìm phòng thay đồ thay áo choàng tắm." Hoàng Quang lại nói.

Mấy người lập tức tiến hành tìm kiếm trong đại sảnh.

Cuối cùng phát hiện, nơi này không có cầu thang, cũng không có lối ra khác, chỉ có một thang máy lẻ loi, một cánh cửa màu đen chẳng lành.

Ấn nút, cửa thang máy mở ra, không gian bên trong tối đen như mực, ngay cả tờ quảng cáo nhỏ cũng không dán, trông có chút đáng sợ.

Người bước vào thang máy trước không phải Cừu Hân mà là người phụ nữ đeo kính gọng vàng.

Cô ấy tới nơi này ngoài tên của mình cũng chưa nói câu nào, có vẻ là một nhân vật ít nói.

Cô ấy đứng trong thang máy với vẻ mặt vô cảm, không nhìn ra được là đang nghĩ gì.

Những người còn lại cũng lần lượt vào thang máy, nhìn sáu nút không có ký hiệu gì, vấn đề mới lại tới rồi.

"Chỗ thay áo ở tầng mấy?" Lý Thanh khó khăn hỏi.

Hoàng Quang suy nghĩ một lúc: "Thông thường phòng tắm nam nữ trong trung tâm tắm sẽ tách ra ở các tầng khác nhau, phòng thay đồ thường ở tầng tắm, vì vậy..."

"Khụ khụ, mọi người có ý kiến gì không?" Tề Tranh ho khan một tiếng nói: "Dù sao cũng không có ký hiệu, hay là cứ đi tìm từng tầng một?"

"Tôi nghĩ chúng ta nên tìm kiếm manh mối, ở nơi này cẩn thận 1 chút vẫn tốt hơn!" Lý Thanh nói.

Mấy người nhìn về phía Cừu Hân và người phụ nữ đeo kính, người phụ nữ đeo kính chậm rãi nói trước, giọng nói rất lạnh lùng: "Sao cũng được."

Cừu Hân vẻ mặt phiền não: "Như vậy đi, chúng ta trở lại đại sảnh trước tìm kỹ manh mối, nếu không tìm được manh mối thì chọn bừa một tầng, thế nào?"

Mọi người đều đồng ý, nhưng hiện thực lại không cho phép họ thực hiện các bước theo kế hoạch.

Bởi vì cửa thang máy không mở.

Tác giả có lời muốn nói:

Bà chủ: Tôi chắc chắn không phải người, nhưng ngươi thực sự là chó!

٩(๑> ₃ <)۶♥٩(๑> ₃ <)۶♥٩(๑> ₃ <)۶♥٩(๑> ₃ <)۶♥٩(๑> ₃ <)۶♥٩(๑> ₃ <)۶♥

ミ★ hết chương 1 ★彡