Người Yêu Cũ, Em Đừng Hòng Chạy Thoát Khỏi Tôi

Chương 52: Bà Diệp rất giống em!



“Mẹ, con dẫn bạn đến thăm mẹ nè”

Tịnh Nhu vừa mới nhìn thấy Diệp Tuệ đã năng nổ, niềm nở cười nói.

“Chào cô Diệp, cháu là Đường Tịnh Nhu là bạn làm ăn của sếp Diệp. Nghe nói cô đang nhập viện, vừa hay bạn cháu cũng đang điều trị ở trong này nên thuận đường ghé thăm cô”

Diệp Tuệ dựa cả người vào thành giường bệnh, giọng nói thều thào.

“Chào cháu, cảm ơn các cháu đã đến thăm cô. Vừa nhìn là biết các cháu là những người trẻ tuổi xuất sắc rồi, cô rất vui khi Tư Thành nhà cô có thể quen biết được các cháu”

Tịnh Nhu khá bối rối trước lời khen ngợi của Diệp Tuệ, bàn tay cô cứ cạ cạ vào nhau không ngừng khiến Sở Hạo Dương đứng ở đó nãy giờ cũng phải chú ý.

Diệp Tư Thành ngồi xuống gọt táo cho Diệp Tuệ, bà vẫn giữ thái độ hiếu khách hỏi han cô khá nhiều.

“Vài hôm trước cô nghe Tư Thành có nhắc đến cháu, thằng bé nói cháu đã đưa nó vào bệnh viện, cô thật sự rất cảm ơn. Còn nghe nói cháu tự mở công ty đúng không?”

“Dạ đúng ạ!”

Diệp Tuệ cầm miếng táo mà Diệp Tư Thành đã gọt sẵn đưa lên miệng cảm thán.

“Giỏi thế nhỉ? Một cô gái trẻ mà có thể gánh vác được cả công ty chắc chắn là rất có năng lực”

Tịnh Nhu dường như cũng đã quen, nói chuyện với Diệp Tuệ cũng thoải mái hơn rất nhiều.

“Cũng được ạ, có bạn bè gia đình ở bên cạnh giúp đỡ, nên cũng thuận lợi hơn ạ. Cháu cũng không mong công ty sẽ phát triển lớn mạnh gì chỉ cần ổn định là được rồi”

Đúng lúc Diệp Tuệ định nói thêm gì đó bỗng nhiên cánh cửa phòng bệnh được bác sĩ mở ra, ông ấy nói vọng vào.

“Bà Diệp, gần đây bà cần tịnh dưỡng nhiều hơn nên hôm nay tạm thời đến đây thôi nhé”

Sau lời nói đó của bác sĩ, Tịnh Nhu cũng lễ phép cúi người chào Diệp Tuệ xin phép ra về.

“Cô Diệp, vậy cô nghỉ ngơi đi. Hôm khác cháu lại đến thăm cô”

“Ừ, được”

Sở Hạo Dương cũng cúi đầu chào bà rồi đưa Tịnh Nhu ra xe. Ngồi trên xe mà trong đầu cô cứ suy nghĩ mãi vấn đề của Diệp Tuệ. Sở Hạo Dương đương nhiên nhìn ra.

“Sao vậy? Còn suy nghĩ chuyện của bà Diệp à?”

Tịnh Nhu cụp mắt buồn rầu, giọng nói lí nhí.

“Ừm. Anh vẫn nhớ đợt trước em có nói rằng mẹ em phát bệnh đúng không? Mẹ em từng bị ung thư tuyến giáp, lúc đó em cũng như Diệp Tư Thành vậy…thế nên thấy cô Diệp, em hơi khó chịu”

Sở Hạo Dương vẫn nhìn thẳng về phía trước, bình tĩnh lái xe giọng nói vô cùng thản nhiên.

“Theo anh thấy với thực lực của nhà họ Diệp thì chắc chắn có thể giúp Diệp Tuệ tìm được tuỷ thích hợp để cấy ghép thôi. Còn nếu thật sự không được, anh cũng có thể ra tay giúp đỡ mà, em đừng quá lo lắng”

Tịnh Nhu chỉ cần nghe những lời động viên an ủi từ phía anh như vậy tinh thần cũng đã phấn chấn hơn phần nào.

“Ừm. Vậy nếu anh giúp được thì cứ giúp nhé…cứ coi như tích đức cho chúng ta sau này”

“Ừm, được”

Sở Hạo Dương vẫn lái xe, lâu lâu lại liếc nhìn Tịnh Nhu một cái, mà cô hoàn toàn không để ý đến, vẫn hướng mắt nhìn ra phía bên ngoài. Vốn trong đầu anh lại tua lại những lời nói của mẹ anh hồi chiều, cùng với cuộc gặp gỡ giữa cô và Diệp Tuệ, lại còn thái độ rất lạ của cô đối với Diệp Tuệ nữa. Anh bắt đầu sâu chuỗi lại vấn đề, dường như đã nhận ra gì đó nhưng thật sự vẫn rất mơ hồ.

Sở Hạo Dương hít sâu một hơi, anh cũng không muốn giấu cô bất cứ điều gì cả cho nên mới liều mình nói cho cô biết.

“Tịnh Nhu…”

Nghe tiếng gọi từ anh, Tịnh Nhu theo phản xạ liền xoay đầu lại hất cằm ý muốn hỏi anh có chuyện gì. Sở Hạo Dương chả màng đến hành động nhỏ ấy trực tiếp hỏi thẳng.

“Em có còn nhớ lời nói của mẹ anh đã nói với em lúc chiều không? Bà nói rằng nhìn nét mặt của em rất giống với người phụ nữ tên Diệp Tuệ…mà trùng hợp hôm nay anh cũng gặp bà ấy…”

Sở Hạo Dương nói đến đây, anh chợt dừng lại. Tịnh Nhu lờ mờ nhớ lại lời nói của Thư Di, tâm tình bỗng trùng xuống, cô cúi thấp đầu trầm ngâm. Anh lại tiếp tục…

“Khi anh nhìn thấy Diệp Tuệ…em biết anh thấy bà ấy có nét giống ai không?”

Tịnh Nhu máy móc ngẩng đầu nhìn anh hỏi.

“Giống…giống ai chứ?”

“Giống em!”

Tịnh Nhu mở lớn mắt kinh ngạc, cô biết anh đang muốn nói gì nhưng sau cùng cô lại chọn cách trốn tránh, cô quay mặt nhìn ra ngoài lảng tránh, giọng nói cũng có đôi phần cứng ngắc.

“Vậy sao? Sao…sao em…không thấy vậy nhỉ?”

Sở Hạo Dương thấy cô lảng đi như vậy cũng không tiếp lời nữa, chỉ là suy nghĩ của anh lại thêm phức tạp. Rốt cuộc Tịnh Nhu có liên quan gì đến nhà họ Diệp, tại sao Diệp Tuệ và cô ấy lại có nét giống nhau như vậy? Cả thái độ của cô ấy khi anh nhắc đến việc sẽ ra tay giúp đỡ Diệp Tuệ nữa…đúng là có điều gì đó rất bất thường ở đây.

Cùng thời điểm ấy, tại tập đoàn Triệu thị.

Người trợ lí kiêm tài xế đón Triệu Tư Tư từ tập đoàn ra xe. Vừa mới lên xe, cô ta đã đề cập đến vấn đề của Tịnh Nhu.

“Chuyện bên Tinh Nghệ sao rồi?”

“Theo như tôi điều tra thì danh tiếng của Đường Tịnh Nhu trong ngành này rất tốt. Tuy rằng Tinh Nghệ đã bị chúng ta cướp rất nhiều mối làm ăn nhưng vẫn còn sự ủng hộ của Dương Thiên và Hoà Lạc cho nên trước mắt vẫn không ảnh hưởng nhiều lắm”

Triệu Tư Tư nghe trợ lí báo cáo tình hình cũng cảm thấy bất khả thi nhưng việc cướp lại Sở Hạo Dương thì cô ta nhất quyết không định từ bỏ…và điểm yếu của Đường Tịnh Nhu lúc này chính là công ty thiết kế Tinh Nghệ. Ánh mắt của Triệu Tư Tư dần dần ánh lên tia thâm độc.

“Vậy hãy ra tay từ danh tiếng của công ty cô ta, Tinh Nghệ có rất nhiều nhà thiết kế trẻ tuổi. Anh tìm người liên lạc thử, hãy làm Đường Tịnh Nhu không còn chỗ đứng trong ngành này”

Lát sau, Triệu Tư Tư chợt nhớ ra gì đó đột nhiên nhổm người dậy nói với trợ lí.

“Ngoài ra tôi còn muốn anh đi làm một việc nữa”

“Sếp Triệu cứ căn dặn”

Triệu Tư Tư nghiến răng lại, từng chữ rít qua kẽ răng đặc biệt là ba từ cuối.

“Anh đi điều tra giúp tôi…ÂU DƯƠNG DUY!”

“Vâng, đã rõ”



Ngày hôm sau, Tịnh Nhu vươn vai một cái, thoải mái dựa lưng vào ghế nghỉ mệt sau nhiều giờ làm việc, bỗng dứng phòng làm việc của cô vang lên tiếng gõ cửa. Cô thuận miệng.

“Mời vào”

Ngay sau đó, xuất hiện một người con gái chính là Lục Dao Dao cũng là nhà thiết kế của công ty ngó đầu vào.

“Chị Tịnh Nhu…chị có rảnh không? Em muốn nhờ chị xem bản thảo thiết kế giúp em ạ”

“Rảnh, vào đây đi”

Lục Dao Dao nhanh chân đi đến bàn làm việc của Tịnh Nhu, đưa ra trước mặt cô bản thảo thiết kế của mình. Sau một hồi xem xét kĩ lưỡng, cô bắt đầu phân tích.

“Xem ra cô có rất nhiều ý tưởng hay. Nhưng có một chỗ cần chỉnh sửa…chính là chỗ bàn ăn với tủ sách này, nếu chúng được kết nối lại thì sẽ khiến bố cực và không gian trông dễ chịu hơn. Cô thấy sao?”

Lục Dao Dao kinh ngạc.

“Đúng vậy nhỉ? Sao em không nghĩ ra ta. Thật ra nhìn bản thảo này em cứ thấy có chỗ nào đó không ổn mà không nghĩ ra. Chị Tịnh Nhu đúng là giỏi thật”

Tịnh Nhu trả lại bản thảo cho Lục Dao Dao, vẻ mặt nghiêm nghị.

“Đừng thần thánh hoá tôi như vậy. Chẳng qua là tôi có nhiều kinh nghiệm hơn cô mà thôi. Mai mốt cô nhận thêm nhiều dự án, tự khắc sẽ giỏi lên thôi”

“Vâng, em sẽ cố gắng. Vậy em về sửa bàn thiết kế nhé!”

“Đi đi”

Lục Dao Dao cầm theo thiết kế về chỗ làm việc của mình, cô cứ ngồi thẫn thờ trầm ngâm đăm chiêu suy nghĩ, mắt vẫn dán chặt lên bản thảo. Chỉ đến khi đồng nghiệp cũng là trợ lí của Tịnh Nhu - Đỗ Mộc Thanh vỗ vai thì mới hoàn hồn.

“Dao Dao, sao cô cứ ngơ ngác vậy?”

“À, không có gì. Không có gì hết”

Đỗ Mộc Thanh kéo ghế sát lại gần Lục Dao Dao ngồi xuống hỏi.

“Có phải vừa nãy cô tìm chị Tịnh Nhu để sửa thiết kế không? Sao rồi? Có phải lại học hỏi thêm được gì không?”

Lục Dao Dao cụp mắt xuống, thuận miệng nói.

“Ừm…cũng được kha khá”

“À Mộc Thanh này, cô nói xem, nếu tôi mắc lỗi trong công việc thì chị Tịnh Nhu có trách tôi không?”

Đỗ Mộc Thanh lắng nghe rồi vô tư hỏi lại.

“Mắc lỗi? Sao hôm nay cô lạ thế? Cô mắc lỗi gì sao? Có nghiêm trọng không?”

Suy đi nghĩ lại, Lục Dao Dao lại xua xua tay coi như không có chuyện gì.

“Không có gì, tôi suy nghĩ lung tung nên tuỳ tiện hỏi thôi”

Đỗ Mộc Thanh ấn nhẹ đầu Lục Dao Dao, cất giọng nhắc nhở.

“Cô đó! Cả ngay nay cứ thần thần bí bí không biết đang suy nghĩ gì nữa, mắc lỗi rồi có thể tha thứ không? Chuyện này cần phải suy nghĩ sao? Nếu là cố ý thì dù chuyện lớn hay nhỏ  đương nhiên đều không thể tha thứ rồi”

Câu nói này của Đỗ Mộc Thanh lại một lần nữa khiến Lục Dao Dao rơi vào trầm tư…