Người Yêu Cũ, Em Đừng Hòng Chạy Thoát Khỏi Tôi

Chương 72: Viên mãn (End)



Kết thúc nụ hôn nóng bỏng, Sở Hạo Dương ôm chặt eo Tịnh Nhu cụng nhẹ vào trán cô mỉm cười hạnh phúc.

Ở phía xa, Triệu Tư Tư và Âu Dương Duy cùng đứng một góc, cô nàng nhẹ nâng ly rượu lên uống một ngụm, ánh mắt thản nhiên nhìn đôi tình nhân trẻ. Âu Dương Duy thấy vẻ mặt quá đỗi bình tĩnh của Triệu Tư Tư bèn lên tiếng hỏi.

“Em không thể từ bỏ Sở Hạo Dương đến vậy sao?”

Triệu Tư Tư nhếch miệng cười một cái rồi quay sang Âu Dương Duy bình thản đáp.

“Không, tôi từ bỏ rồi”

Âu Dương Duy ban đầu cũng khá bất ngờ, anh ta nhìn Triệu Tư Tư bằng ánh mắt nghi hoặc, khó tin. Triệu Tư Tư vẫn trưng ra bộ mặt như vậy, hướng mắt nhìn về phía đôi uyên ương kia mỉm cười nhẹ.

“Chỉ có điều đến bây giờ tôi mới hiểu rằng, thật ra tôi nên từ bỏ anh ấy lâu rồi, quyết định từ bỏ anh ấy…hoá ra…không hề khó khăn đến vậy…”

Âu Dương Duy nhấp một ngụm rượu, sau đó lại đặt nhẹ xuống bàn, vươn tay ra trước mặt Triệu Tư Tư ngỏ lời.

“Vậy chúng ta mau đi thôi. Đã xem xong nghi thức quan trọng thì còn ở đây làm gì nữa đúng không?”

Triệu Tư Tư tất nhiên cũng rất phối hợp, cô nàng đáp tay xuống lòng bàn tay ấm nóng của Âu Dương Duy cười nói.

“Anh nói đúng. Đi thôi! Tôi muốn đi đua xe, muốn điên cuồng sảng khoái một đêm”

“Được chiều theo ý em!”

Sau khi hai người họ rời đi, bữa tiệc đính hôn chuyển sang phần khiêu vũ. Giữa đại sảnh khách sạn lớn, Sở Hạo Dương cùng Tịnh Nhu lắc lư nhịp nhàng theo điệu nhạc du dương, tận hưởng khoảnh khắc hạnh phúc viên mãn này. Nhìn đôi uyên ương trẻ hạnh phúc, những người thân bạn bè cũng cảm thấy vui lây.

Ở một góc nọ, Tạ Thần Phong ngoắc ngoắc tay với Tiêu Nhất Nam.

“Chúng ta cũng làm một điệu đi”

Tiêu Nhất Nam vẫn không bỏ được cái tính hay nói móc Tạ Thần Phong, cô nàng khoanh tay liếc xéo anh.

“Hôm nay là ngày đính hôn của họ, anh đừng có giành spotlight về mình, được chứ?”

“Được, được, nghe lời em hết”

Tạ Thần Phong bất lực với lí luận của Tiêu Nhất Nam, và dĩ nhiên cậu vẫn chiều theo ý cô nàng đâu dám bật nóc…

Cùng lúc đó, ở đằng sau họ chính là Phong Lãng và Ninh Vi Vi. Một người là đồng nghiệp thân thiết của cô, một người là người thầm yêu cô bao nhiêu năm. Giờ phút này, hai người họ đều hướng ánh mắt đắm đuối nhìn cặp đôi chính, đều nở nụ cười chúc phúc…

Lát sau, khi điệu nhạc khiên vũ kết thúc cũng chính là lúc Sở Hạo Dương và Tịnh Nhu kết thúc điệu nhảy. Ngay sau đó là tiếng vỗ tay giòn giã vang lên trong khán phòng rộng lớn…

Tịnh Nhu khoác bàn tay mềm mại vào cánh tay rắn rỏi của Sở Hạo Dương, Tạ Thần Phong nhân cơ hội đó cầm theo hai ly rượu vang đỏ tiến đến.

“Nào, chúng ta cạn một ly nào, chúc mừng hai nhân vật chính ngày hôm nay”

Lời vừa dứt, Tiêu Nhất Nam liền xông xáo lên trước.

“Để tôi trước cho. Tôi với cương vị là bạn thân của Tịnh Nhu, ngày hôm nay có mặt ở đây muốn gửi lời chúc đến hai người. Chúc hai người trong tương lai đều cùng nhau sẻ chia mọi khó khăn, không còn bất cứ điều gì giấu giếm đối phương nữa, kiên trì cùng nhau bước tiếp!”

Tạ Thần Phong ngay lập tức cũng tiếp lời.

“Chúc anh Dương và Tịnh Nhu, mãi mãi hạnh phúc bên nhau, sớm sinh con trai con gái nuôi chơi với em…”

Nghe xong lời này của Tạ Thần Phong, Sở Hạo Dương nhếch môi cười.

“Cậu muốn chơi với trẻ con thì tự đi mà nhờ vả ai đó mà sinh cho, đừng trông chờ vào Tịnh Nhu nhà tôi”

Tịnh Nhu hiểu ngay ý tứ trong câu nói của Sở Hạo Dương, cô liếc mắt về phía Tiêu Nhất Nam nói bóng nói gió.

“Đúng đó, Tạ Thần Phong! Cậu cũng nhanh nhanh kết hôn đi chứ! Đừng để ai đó đợi quá lâu”

Tịnh Nhu vừa nói xong, Tiêu Nhất Nam đã trưng ra bộ mặt “đưa đám” lườm nguýt Tạ Thần Phong cháy mặt, thuận tiện tiến đến nhéo mạnh vào hông anh. Tạ Thần Phong bị tấn công đột ngột cũng không kiêng dè gì kêu la oai oái khiến những người ở gần đó cũng phải bật cười.

Tiếp đó, Vi Vi cũng tiến tới chúc mừng.

“Chúc hai người mãi mãi không bao giờ rời xa, sự nghiệp thuận lợi, tình cảm hoà thuận, vui vẻ mỗi ngày”

Phong Lãng thuận nước tiến đến cụng nhẹ ly rượu vào ly rượu của Tịnh Nhu, dịu dàng cất giọng.

“Chúc Tịnh Nhu có thể có bước tiến xa hơn và cao hơn trong giới thiết kế, có nhiều thành tựu và được nhìn nhận hơn, và hơn hết cũng chúc hai người trăm năm hạnh phúc”

Tịnh Nhu hạnh phúc nở nụ cười tươi rói, nâng ly rượu lên cao nói lớn.

“Cảm ơn lời chúc phúc của mọi người, tôi sẽ cố gắng nỗ lực và thật hạnh phúc”



Tiệc nào rồi cũng đến lúc tàn, bữa tiệc đính hôn kết thúc trong niềm vui sướng của đôi uyên ương trẻ. Sở Hạo Dương đưa Tịnh Nhu về biệt thự riêng của hai người, vừa vào đến phòng ngủ cô đã liêu xiêu đi đến ban công, ngước mắt nhìn lên bầu trời đêm rực rỡ ánh sao nghĩ về cuộc sống tương lai.

Sở Hạo Dương bất thình lình tiến đến ôm chặt eo cô, gục mặt xuống hõm cổ của cô hít hà hương thơm của riêng cô. Anh nhắm mắt hạnh phúc cất lời.

“Tốt quá, cuối cùng em cũng là của anh rồi”

Tịnh Nhu bật cười.

“Chúng ta mới chỉ đính hôn thôi mà, sao em đã thành của anh rồi?”

Sở Hạo Dương vẫn giữ nguyên tư thế rúc mặt vào hõm cổ cô nói tiếp.

“Vậy khi nào chúng ta kết hôn?”

Tịnh Nhu hướng mắt lên trời cao, lát sau liền cụp mắt xuống bình tĩnh nói.

“Kết hôn…không gấp. Đại tiểu thư nhà họ Diệp là người có ước mơ, phải có thành tựu sự nghiệp mới nghĩ đến chuyện này!”

Sở Hạo Dương nghe xong ngay lập tức đưa tay xoay mặt cô đối diện với mình. Tịnh Nhu cũng phối hợp xoay người lại đặt hai tay lên ngực anh.

“Không…anh cảm thấy mình có thể thành gia rồi mới lập nghiệp được mà!”

Tịnh Nhu không nói gì chỉ nâng nhẹ khoé môi, vươn tay kéo nhẹ đầu anh xuống, chủ động rướn người trao anh một nụ hôn cuồng nhiệt như muốn chứng minh rằng tình yêu của cô dành cho anh mãi mãi vĩnh cửu với thời gian.

Tịnh Nhu đã khóc… cô rơi nước mắt…giọt nước mắt của niềm hạnh phúc…

“Sở Hạo Dương, có thể gặp anh, yêu anh là may mắn lớn nhất đời này của em” - Diệp Tịnh Nhu.

END