Người Yêu Cũ Là Tên Cầm Thú

Chương 107: Chỗ dựa an ủi



Giây phút đó Chu Tử Hạ dường như bị chết lặng. Dẫu biết bản thân mình chỉ là một thú vui qua đêm của người đàn ông, nhưng không hiểu sao cô lại cảm thấy vô cùng khó chịu khi thấy người đàn ông mình yêu qua lại với người con gái khác.

Rõ ràng đã có được cơ thể của cô rồi, lại còn ra bên ngoài tìm thứ mới mẻ ngon hơn cô để thưởng thức.

Chu Tử Hạ cảm thấy khẩu vị của người đàn ông này thật mặn, hai tay hai súng mà không thấy ngán. Sau khi thưởng thức được vị ngon mới lạ kia xong, anh ta còn có ý định nhắm đến mục tiêu khác hay không?

Cô đấu tranh với nội tâm dằn vặt như vậy, nhưng trong vô thức cô vẫn sải bước chân theo sau hai người.

Sau khi vào nhà vệ sinh dành cho giáo viên, người đàn ông không kiêng dè gì mà kéo cô giáo đó vào một gian phòng vệ sinh nhỏ, khoá trái cửa lại mà ôm hôn cuồng nhiệt.

"Ưm... anh bạo quá... Hàn Cao..."

Câu chữ cuối cùng dường như bị người đàn ông nuốt trọn lại. Ở phía bên ngoài nghe lén, Chu Tử Hạ không chịu được đả kích lớn này mà ôm mặt bật khóc, cố gắng kìm nén tiếng động lại.

Nghĩ đến Hàn Cao Lãng hôn môi người khác, xong đôi môi đó lại hôn cô, cảm giác như cô và cô gái đó hôn gián tiếp nhau, Chu Tử Hạ cảm thấy ghê tởm.

Cô không ngừng lấy tay chà thật mạnh vào môi mình, dường như đang cố gắng lau sạch mùi hương của người đàn ông cùng với người phụ nữ khác còn lưu lại trên da thịt cô.

Bên tai không ngừng truyền đến âm thanh mút mát của môi lưỡi, cộng thêm tiếng rên rỉ dâm đãng của người phụ nữ khiến cho Chu Tử Hạ lòng đau nhói lại. Trái tim như bị hàng nghìn vụn vỡ của mảnh thuỷ tinh đâm thấu vào mạch máu, càng nghe cô càng thấy bản thân mình thật tồi tệ, mù quáng khi tin vào tình yêu không thật lòng này.

Cái quái gì mà đợi cô đến năm hai mươi bốn tuổi cơ chứ?

Tất cả chỉ là điều dối trá! Chỉ lấp liếm cho qua để cô đặt niềm hy vọng tuyệt đối vào anh.

Nhưng càng hy vọng bao nhiêu thì càng tuyệt vọng bấy nhiêu, thậm chí nỗi tuyệt vọng ấy còn lớn hơn gấp trăm nghìn lần.

Chu Tử Hạ không muốn ở đây thêm một giây phút nào nữa. Cô lập tức rời khỏi gian vệ sinh nhỏ ở bên cạnh, giận cá chém thớt mà đóng mạnh cánh cửa.

Rầm!

Tiếng cánh cửa đập vào khuôn tường vang vọng lên khiến cho cặp đôi đang bận trao nhau tình tứ bỗng nhiên dừng lại.

Lâm Kiều Sa nghe thấy tiếng động ngay lập tức đưa tay lên đẩy người đàn ông đang hôn môi mình ra, mặt mày cau có nhìn anh.

"Hàn Cao Lãnh, anh bị làm sao vậy? Tự nhiên hôn người ta mạnh vậy!"

"Anh không nhịn được nữa rồi!"

Hàn Cao Lãnh dường như không nhẫn nhịn được nữa, ôm chặt lấy cô vào lòng, định hạ môi mình xuống hôn cô, nhưng lại bị cô né tránh.

"Nào, có người ở ngoài kìa! Anh có thôi đi không?"

"Kệ đi! Mỹ nữ dâng đến tận miệng rồi, ngu gì mà dừng lại. Mấy ngày qua không gặp anh nhớ em đến phát điên rồi đây này!"

Nói xong, Hàn Cao Lãnh bạo mạn cúi xuống chiếm trọn cánh môi non mềm đang còn ẩm ướt của Lâm Kiều Sa. Dường như anh sợ cô gái này tìm đường né tránh, Hàn Cao Lãnh ngay lập tức giữ chặt lấy khuôn mặt xinh đẹp, đầu lưỡi thần tốc tiến công vào bên trong, không ngừng khuấy đảo chèn ép lấy đầu lưỡi đinh hương của đối phương, sau đó lại ngậm mút, cắn cắn lấy khoé môi. Âm thanh mút mát, giao thoa giữa môi lưỡi không ngừng vang vọng trong không gian chật hẹp này.

Trong lòng Hàn Cao Lãnh thầm nghĩ, đường đường là anh em sinh ra cùng trong bọc trứng của mẹ, tại sao anh mình ăn trái cấm trước mình lại không được cơ chứ? Dù gì mình cũng có người yêu cơ mà, Hàn Cao Lãnh cũng muốn nếm thử cảm giác ăn thịt cô người yêu có hương vị lạ như thế nào, nó có ngon hay là không mà anh trai mình ngấu nghiến ăn đến nỗi để cho cô gái ấy phải một mình tự đến bệnh viện kiểm tra sức khoẻ chỉ vì quan hệ mạnh quá dẫn đến rách âm đ*o.

Còn Hàn Cao Lãnh, có người yêu cũng được trên dưới sáu tháng, chỉ được ôm hôn đâu có cơ hội thưởng thức hương vị thân xác đâu.

Lúc này, dường như nụ hôn của Hàn Cao Lãnh quá cuồng nhiệt, anh không ngừng đưa lưỡi càn quét mọi ngóc ngách trong khoang miệng của cô gái. Cháo đảo liên hồi, dường như đang thôi thúc mật ngọt tuôn trào để mà tham lam hút lấy hút để.

Lâm Kiểu Sa không còn đường thối lui, hô hấp dường như bị người đàn ông nuốt trọn. Đôi bàn tay siết chặt thành đường quyền, ra sức đấm thùm thụp vào lồng ngực của đối phương.

Nhận thấy người đàn ông không chịu buông tha cho mình, bất đắc dĩ, Lâm Kiều Sa lợi dụng lúc anh lơ đãng, ngay lập tức cắn thật mạnh vào môi dưới.

Cắn mạnh đến nỗi cô có thể cảm nhận được thoang thoảng mùi máu tanh.

"Shhh!"

Hàn Cao Lãnh không phòng bị trước, bị cắn cho một lố đau điếng người. Lúc này anh mới chịu buông cô ra, đưa tay lên quệt chút tơ máu đang còn dính trên môi.

"Lâm Kiều Sa, em dám cắn anh?"

Lâm Kiều Sa chẳng nể nang anh, tức giận tóm lấy cổ áo của anh kéo xuống, khẽ gằn giọng chỉ đủ cho hai người nghe thấy.

"Anh muốn chết hả? Hay là ăn phải bả mà cuồng nhiệt đến vậy? Làm người ta ngạt thở sắp chết rồi!"

"Anh chỉ muốn yêu thương em thôi mà! Hai hôm không gặp nhau anh nhớ em phát điên mất rồi!"

Hàn Cao Lãnh nhây với cô, vừa nói vừa cúi xuống hôn lên gò má ửng hồng.

"Em dạo này đang bận! Sắp tới một tuần mới gặp nhau một lần!"

"Ấy chết! Em đang trừng phạt anh sao?"

"Kệ anh!"

Khoé môi của Hàn Cao Lãnh nhếch lên, ánh mắt có chút sâu thẳm. Anh ghé sát vào tai cô gái, thì thầm thứ gì đó.

Nghe xong, Lâm Kiểu Sa lập tức đỏ mặt, bàn tay nhỏ đấm mạnh vào lồng ngực phải của anh!

"A... lưu manh!"

Lâm Kiều Sa hờn dỗi, đẩy cửa đi ra ngoài, mặc kệ người đàn ông đứng sau lưng mình đang nở một nụ cười đầy háo sắc.

Sải bước chân trên hành lang, Lâm Kiều Sa cố gắng quên đi những gì vừa rồi người đàn ông nói bên tai mình.

A... Lâm Kiều Sa! Mày hãy quên đi! Không thể để tên háo sắc kia lợi dụng.

Dẫu biết tự nhủ là như thế, nhưng trong đầu óc của Lâm Kiều Sa không ngừng nhớ đến lời giao hẹn đó, cho dù cô có nghĩ đến bài giảng cho sinh viên cũng không giúp cô đập tan ý nghĩ đen tối đó.

Tối nay đến nhà anh nhé!

Cách lớp học chỉ còn lại vài bước chân, Chu Tử Hạ cảm giác đường đi phía trước tràn ngập chông gai. Cô hiện tại không còn tâm trạng để mà bước thêm về phía trước, giống như chẳng còn cách nào để níu giữ lại mối tình đầu đang đến giai đoạn chấm hết.

Tấm lưng cô đơn của cô khẽ run rẩy, dựa vào vách tường mát lạnh để làm điểm trụ. Đôi vai mảnh mai run lên, bàn tay trắng nõn nà đưa lên ôm chặt lấy gương mặt xinh đẹp của mình.

"Huhu... hức..."

Chân không còn sức để mà đứng vững, mất trọng lực dần dần ngồi sụp xuống nền gạch. Chu Tử Hạ gục mặt vào đầu gối, khóc nức nở.

Tại sao cô lại cảm thấy đau lòng đến như vậy cơ chứ?

Không phải là vì anh ta sao?

Rõ ràng biết anh ta là một kẻ trăng hoa, ấy vậy mà cô vẫn cứ ngu muội, gieo yêu thương cùng với tình cảm sâu lặng vào con tim cùng nhịp đập kia, để rồi thứ nhận lại chỉ là đau đớn cùng với mất mát.

Giá như ngày đó cô không gặp anh, thì chẳng phải giờ đây cuộc sống của cô tốt hơn không?

Nhưng đời này, trái tìm cô chỉ mở cửa đón nhận tình cảm của một người, cũng chỉ vì một người mà bị tổn thương.

Dường như cả thế giới này đều quay lưng với cô, không một ai thấu hiểu được tâm tư sầu bi trong cô lúc này.

Có phải kiếp trước cô đã tạo nghiệp chướng, để rồi kiếp này tái sinh chỉ để trả hết duyên nghiệp sao?

Muốn có một chỗ dựa vững chắc để gửi gắm cả một đời người, nó khó đến như vậy chăng?

Vào lúc tuyệt vọng nhất, Chu Tử Hạ cảm giác như có ai đó đang nhìn mình.

Cô sụt sịt mũi, lén lau đi những dòng lệ mặn chát đang phân tán ướt nhẹp một vùng mắt của mình, cố gắng giữ tâm trạng ổn định để ngẩng đầu lên nhìn kẻ đang nhìn mình.

Đập vào mắt cô là một thân ảnh của nam sinh viên.

Tại sao trái đất này lại tròn đến thế, để cho cô gặp lại người không nên gặp, đã thế lại đang trong tình cảnh cô ngượng ngùng nhất.

Tại sao lại để anh ta thấy được bộ dạng yếu đuối của cô?

Tần Miên nhìn cô một hồi lâu, sau đó anh từ từ nửa ngồi nửa quỳ trước mặt cô. Vươn tay ra vén lọn tóc mai sang một bên, dùng ngón tay cái giúp cô lau đi nước mắt vẫn còn đọng ở mọng mắt.

"Tiểu Hòn Than, kẻ nào dám làm tổn thương em?"

Nhìn vào ánh mắt sâu lặng của đối phương, Chu Tử Hạ lại nhớ đến ánh mắt cao ngạo của ai kia, không cầm được lòng mà bật khóc nức nở.

Cô không muốn để cho Tần Miên thấy được bộ dạng nhếch nhác khó coi của mình, ngay lập tức đứng thẳng người dậy, đang định rời khỏi đây bỗng nhiên cổ tay mình bị Tần Miên giữ chặt lại.

Tần Miên dường như đoán được nguyên nhân tại sao cô khóc. Anh kéo mạnh tay của cô, để cô xoay người đối diện với mình, đồng thời tay Tần Miên đặt vào vòng eo thon kia, đem cơ thể cô áp sát vào cơ thể mình.

Tần Miên ôm chặt lấy cô gái vào trong lòng, một tay ôm sau lưng cô, tay còn lại xoa xoa đầu dường như đang trấn an tinh thần của cô giống như hồi còn bé anh đã dỗ dành mỗi khi Chu Tử Hạ khóc.

"Còn nếu như cảm thấy mệt mỏi quá, thì hãy ôm thật chặt lấy tôi, giống như ngày xưa em ôm tôi sợ rằng một ngày tôi sẽ rời xa em!"