Người Yêu Cũ Là Tên Cầm Thú

Chương 116: Gan thỏ đế



Giọng nói của người đàn ông êm dịu, nhưng sắc mặt lại hiện rõ nét lưu manh.

Chu Tử Hạ vốn dĩ da mặt hồng hào từ trước, nay bị người đàn ông nói những lời trêu trọc càng thêm đỏ rực.

Cô gái nhỏ thẹn thùng, liếc mắt nhìn những con người xung quanh.

Cũng may Hàn phu nhân đã vào vị trí trung tâm, vì thế cho nên bao ánh nhìn đều tập trung vào hào quang của nữ chính.

Chu Tử Hạ lúc này mới buông lỏng cảm giác căng thẳng xuống, hờn dỗi đánh yêu vào lồng ngực của người đàn ông.

"Sao anh chẳng đứng đắn một chút nào vậy?"

Bạc môi của Hàn Cao Lãng nhếch lên, đôi mắt dài hẹp hiện rõ ẩn ý sâu xa.

"Như thế nào là không đứng đắn!"

Người đàn ông vô sỉ để tột cùng, anh cố ý chà sát vật cứng ngủ đông dưới lớp vải vào bụng dưới của cô, nụ cười hệt như kẻ lưu manh chiếm được vật phẩm, ghé sát vào tai Chu Tử Hạ mà nói nhỏ.

"Nhưng thằng em tôi vốn thẳng tính, chắc chắn sẽ thoả mãn được cái miệng nhỏ của ai đó!"

Chu Tử Hạ mặt mày biến sắc, sợ người đàn ông đê tiện nói lớn gây sự chú ý của người khác, cô nhanh chóng ngửa thân trên về phía sau, đôi bàn tay nhỏ nhắn luống cuống đưa lên, chặn trước đôi môi mỏng bạc tình của Hàn Cao Lãng.

"Liêm sỉ của anh để đi đâu rồi?"

''Chó tha đi rồi!''

Chu Tử Hạ bực bội, gằn từng câu từng chữ một.

''Anh bị đứt dây thần kinh xấu hổ rồi sao?''

"Sợ gì chứ? Về vấn đề nhu cầu sinh lý của cơ thể, tôi việc gì phải ngần ngại?"

"Anh không ngại nhưng cũng phải để ý tâm trạng của người khác chứ! Anh da mặt dày nhưng em thì khác, xấu hổ chết đi được!"

''Hừ, cắn chết anh!''

Chu Tử Hạ bị sự cầm thú của anh bức muốn phát điên, cô giận dữ buông tay xuống đồng thời mở lớn miệng cắn thật mạnh vào cơ ngực rắn chắc của anh.

Giây sau cô cảm thấy hối hận vô cùng, hàm răng trắng đều sau khi cắn cảm thấy lung lay. Rõ ràng là da thịt của người, sao nó lại cứng đến như vậy chứ?

Trách làm sao được, một tuần người đàn ông vẫn luôn đi tập gym đều đặn, rảnh rỗi lại đè cô ở dưới thân, sức lực hệt như mưa dền gió bão cuồng bạo xâm chiếm mảnh đất đầy màu mỡ sâu trong tận cùng cơ thể kiều diễm của cô gái.

Hàn Cao Lãng không để ý đến khuôn mặt đỏ ửng vì tức giận của cô gái nhỏ, trong mắt anh, Chu Tử Hạ giống chú mèo Anh lông ngắn đang xù lông cắn xé kẻ đang chọc giận cô.

Cơ hàm mỏi nhức vì cố ngậm thật chặt lấy miếng thịt trước ngực của người đàn ông, song đến cuối cùng cô gái nhỏ không trụ thêm giây phút nào nữa, ngay lập tức nhả ra.

Trên mặt áo sơ mi trắng muốt của Hàn Cao Lãng còn sót lại nước bọt in hàm răng của cô, đôi bàn tay to khoẻ vẫn gắt gao ôm chặt lấy eo thon nhỏ của cô nàng.

Từ trên cao nhìn xuống, Hàn Cao Lãng có thể nhìn rõ rặng mây hồng bao phủ trên đôi gó má của người con gái. Bên ngực trái vẫn còn truyền đến cảm giác đau nhức, song, người đàn ông gạt bỏ hết sang một bên, ánh mắt thâm trầm nhìn cô.

"Hết tức giận chưa?"

Chu Tử Hạ trề môi, mặc dù trong lòng vẫn còn đang ấm ức, nhưng cô chẳng thể nào oán trách người đàn ông được. Nếu như cô vẫn còn ngoan cố giữ nét mặt tỏ vẻ bất mãn trước mặt tên cầm thú này, chỉ sợ người rơi vào vòng xoáy nguy hiểm là cô chứ không phải ai khác.

"Em đâu có quyền tức giận anh!"

Giọng nói của cô gái nhỏ hết sức nhẹ nhàng, hệt như phím đàn trầm bổng phát ra, càng nghe càng khiến con người ta thêm si mê.

"Vậy không biết con mèo nhỏ nào đó vừa rồi vẫn còn hời rỗi cắn miếng thịt trước ngực tôi sắp đứt lìa?"

Nghe âm điệu thoát ra khỏi cuống họng của người đàn ông, Chu Tử Hạ có chút chột dạ, cả người không ngừng run rẩy.

Song, cô gái vẫn giữ biểu hiện tốt trên gương mặt, cố gắng nặn nụ cười tươi tắn trên khuôn môi trái tim xinh đẹp, khéo môi cong sang hai bên tạo thành má lúm đồng tiền trông thật mê hoặc.

"Ặc, chắc vừa rồi em trong miệng em cảm thấy cộm cộm nên mượn da thịt anh để mài răng!"

Bạc môi của người đàn ông cong lên, lộ rõ ý đồ xấu xa, đuôi mắt hiện đầy ẩn ý. Hàn Cao Lãng cúi người xuống, ghé sát vào bên tai Chu Tử Hạ, hơi thở ấm nóng tràn đầy nét nam tình phà vào vành tai mẫn cảm của cô nàng. Đôi bờ vai thanh mảnh của cô khẽ run lên, hai bên huyệt thái dương đổ mồ hôi lạnh.

"Ồ, vậy sao? Vừa hay tôi đang nóng máu, đang tìm ra địa điểm thích hợp đem em ra để giải nhiệt trong cơ thể!"

Hàn Cao Lãng không nói hết câu, anh cố ý cắn vào vành tai đỏ ửng của người con gái, tiếp tục nói hết hàm ý câu phía trước.

"Ở đây quá đông người, chúng ta không thể nào làm trên sofa được! Em nghĩ ở địa điểm nào thích hợp nhất, hửm bé con? Ở bàn ăn, nhà tắm, phòng ngủ hay là ban công trên tầng ba? Tôi thấy chỗ nào cũng phù hợp nhất, hay là tôi nên đè ra làm em ở cả bốn địa điểm đó?"

Nghe xong, toàn thân Chu Tử Hạ phát run. Cô kinh hãi trừng mắt lườm anh, hận không thể dùng ánh mắt này đánh gãy suy nghĩ đen tối của người đàn ông.

Chu Tử Hạ không kiềm chế được lửa giận trong lòng, đôi bàn tay nhỏ nhắn trắng nõn đưa lên nắm lấy cà vạt của người đàn ông, dùng sức kéo cổ anh thật mạnh xuống đồng thời cô kiễng cao chân lên. Hàm răng trắng đều mở lớn, cắn thật mạnh vào cái mỏ hỗn của người nào đó, cắn mạnh đến nỗi Chu Tử Hạ có thể cảm nhận được mùi vị máu tanh tràn ngập trong khoang miệng.

Cảm thấy hành động của mình đã vượt xa giới hạn, Chu Tử Hạ dè chừng buông tha khoé môi bị cô cắn cho rỉ máu kia. Dù trong lòng cảm thấy thương xót nhưng ngoài mặt cô gái nhỏ cố tỏ ra thái độ bực dọc, oán trách đối phương.

"Đồ động vật sống bằng nửa thân dưới!"

Hàn Cao Lãng hề có không phản ứng gì với vết cắn yêu của cô gái, anh vươn đầu lưỡi ra liếm đi vệt máu đang đọng trên khoé môi của mình, khuôn mặt điển trai của anh tràn đầy vẻ cám dỗ.

"Hôm nay có vẻ như mèo hoang nhỏ ngứa răng cho nên cắn bậy hơi nhiều! Đêm nay phải phạt nặng gấp đôi!"

Không để cho Chu Tử Hạ kịp thời kháng nghị, người đàn ông không nói cũng chẳng rằng mà búng một cái rõ đau vào giữa trán của cô, sau đó dùng một tay nhấc bổng cơ thể của cô lên.

Chu Tử Hạ bất mãn mở miệng định nói điều gì đó, bỗng nhiên cơ thể được nhấc bổng.

Cô gái nhỏ sợ trong lúc lơ đãng sẽ khiến cho cơ thể mất thăng bằng ngã xuống đất, hai cánh tay vội vã ôm chặt lấy cổ của người đàn ông, khuôn mặt nhỏ nhắn hiện rõ nét sợ hãi nép sát vào sườn mặt của anh, hai mắt nhắm nghiền lại.

"Hừ, đúng là gan thỏ đế!"

Giọng nói của người đàn ông gần trong gang tấc, Chu Tử Hạ sực nhận ra có điều gì đó khác lạ so với ngày thường.

Cô rụt rè mở mắt ra, thấy người đàn ông đang bế cô lướt qua từng người một.

Rõ ràng vẫn là cách bế như thường ngày, nhưng hôm nay tai cô lại nép sát vào sườn mặt chứ không phải lồng ngực của Hàn Cao Lãng.

Chu Tử Hạ đưa mắt xuống nhìn, chỉ thấy cả người cô ngồi với tư thế của một góc chín mươi độ, tất cả trọng lực đều dồn về phía bên trái của người đàn ông. Anh dùng cánh tay trái nâng đỡ cơ thể của Chu Tử Hạ, tay còn lại thảnh thơi đút trong túi quần, ung dung bước về phía trước.

Cô có chút bồn chồn lo lắng, ghé sát vào tai anh nói nhỏ.

"Anh thả em xuống được không?"

Kiểu bế này quá nguy hiểm, chỉ sợ cân nặng của cô vượt quá giới hạn chịu đựng của người đàn ông, e rằng cơ tay của anh vì chịu lực lớn dẫn đến bị chuột rút.

"Em dạo nay lên cân, em sợ anh..."

Không để cho cô nói hết câu, Hàn Cao Lãng thẳng thừng bác bỏ ý kiến của cô.

"Em không béo một chút nào hết!"

"Thật mà! Em cảm nhận được dạo gần đây cơ thể của em có một vài chỗ thay đổi, hình như em tăng cân rồi! Chắc phải giảm cân mới được!"

Quả thật là có một vài chỗ thay đổi quá đột ngột, Chu Tử Hạ đoán rằng dạo gần đây sức ăn của mình có nhiều hơn mọi khi, đoán rằng mình đã lên cân nhưng cô lại không dám bước lên cân để kiểm tra cân nặng của mình.

"Cũng đúng! Khi bế em tôi cũng cảm giác được cơ thể của em thay đổi!"

Ngược lại nơi đó đang đè nặng trĩu trên lồng ngực của anh, hệt như muốn đè anh đến ngạt thở vậy.

Bị người đàn ông nói trúng tim đen, Chu Tử Hạ càng thêm đỏ mặt, thẹn thùng nói.

"Vậy anh thả em xuống có được không?"

Hàn Cao Lãng nào chịu buông tha cho cô gái nhỏ, anh phải chọc khiến cho cô tức giận thì trong lòng anh mới cảm thấy hả hê.

"Cơ thể của em thay đổi không phải là vì tăng cân, là do công sức của tôi mỗi tối! Nhờ tôi có thể lực tốt mỗi khi lâm trận đều làm ba bốn lần, mỗi lần thời gian kéo dài cho nên da thịt của em mới đầy đặn, nhấn là hai khối thịt trước ngực của em! Tôi phải dùng sức nắn bóp lắm mới khiến hai bên căng đầy như vậy! Em cũng nên thay đổi size áo ngực đi!"

Người nào đó bị lời nói cợt nhả của anh làm cho tức giận muốn bốc hoả, Chu Tử Hạ cắn chặt lấy môi dưới, cố gắng đè nén đi cơn phẫn nộ đang rạo rực trong lòng.

Trong đầu không ngừng gào thét, chửi thề người đàn ông vô liêm sỉ này!

Đúng là tên cầm thú!

Tên sắc lang!

Tên bệnh hoạn!

Đồ gã đàn ông tinh t r ù n g lên não!