Người Yêu Cũ Là Tên Cầm Thú

Chương 118: Cún con hôi sữa



Tần Miên tham gia tổ chức ngầm bao nhiêu năm, được nhiên hiểu được lời nói ẩn ý của đối phương.

Hắn nhếch môi nở một nụ cười châm biếm, ly rượu vang đưa lên miệng nhấp vài ngụm.

"Sherry, chúng ta đến đây theo mệnh lệnh của lão đại. Mục tiêu ban đầu chúng ta đã xác định rõ ràng, không nên lôi kéo người ngoài cuộc vào."

Người phụ nữ chỉnh lại tai nghe không dây vào đúng vị trị, lắc nhẹ ly rượu vang trên tay, đôi môi đỏ đất cong lên, dường như đang khiêu khích đối phương.

"Ý anh muốn nói đến là con nhỏ đó sao? Ồ, Glen, rất tiếc phải thông báo với anh một điều rằng, dòng máu lạnh đã chảy trong cơ thể của tôi bao nhiêu năm qua, đứng trước cơ hội ngàn năm có một này, đương nhiên tôi không thể bỏ lỡ được."

Vừa nói, cô ta nghiêng mặt sang một bên, ánh mắt sắc lạnh hệt như kẻ sát nhân nhìn xuyên qua lớp kính râm, phóng thẳng về gương mặt nhỏ nhắn đang bao phủ rặng mây hồng, thẹn thùng đứng kép nép trước gã đàn ông uy lực pha trộn với luồng khí nguy hiểm đầy chết chóc kia.

"Glen, anh hiểu rõ mục đích mà tổ chức hướng tới, là số lô vũ khí mà tên Nikaulas âm thầm sản xuất mấy năm qua! Chỉ cần tiêu diệt được cái gai trong mắt này, lô vũ khí đó sẽ về tay chúng ta. Chẳng qua tên Nikaulas này quá kín tiếng, rất khó có thể đối đầu. Vừa hay tôi là người đầu tiên phát hiện ra điểm yếu của hắn, liệu rằng anh có gan lớn đứng ra ngăn cản tôi không?"

Từng đầu ngón tay bấu chặt lấy thân ly rượu, chỉ cần dùng chút sức nữa khiến nó vỡ tan tành. Tay còn lại của Tần Miên siết chặt thành đường quyền, hai hàm răng nghiến chặt lại với nhau, gân xanh hằn rõ thành một vệt bên hai huyệt thái dương.

Ánh nhìn tràn đầy vẻ căm phẫn, con ngươi xuất hiện tia máu đỏ, hắn cố đè nén cơn phẫn nộ xuống dưới lòng, gằn từng câu từng chữ một.

"Sherry, yêu cầu trước đó tôi đồng ý với cô! Đổi lại cô không được đụng đến người phụ nữ của tôi! Nếu như cô dám phá vỡ lời tuyên thề, tôi nhất định sẽ khô máu, quyết chiến lại với cô và tổ chức tới cùng!"

Chỉ cần dùng một vài câu nói cũng có thể thâu tóm được tâm lý của một kẻ kiêu ngạo như Tần Miên, dồn ép hắn đến đường cùng, buộc hắn phải lập ra một cuộc giao dịch.

Có được kết quả như mong muốn, trên khuôn mặt nửa hở nửa kín kia hiện rõ vẻ đắc thắng, người phụ nữ nở một nụ cười đầy khoái chí, cụng vào ly rượu đang còn uống dang dở của hắn.

"Trò chơi này càng ngày càng thú vị!"

...

Trong bầu không khí náo nhiệt của bữa tiệc, tiếng nhạc trầm bổng vang lên, những giai điệu và nốt nhạc đã từng lắng đọng trong tâm hồn bao người.

Du dương hoà quyện, âm điệu phôi phai tràn vào lời ca, dạt dào cảm xúc tạo nên một sợi dây vô hình kết nối những trái tim đam mê âm nhạc, cùng một hướng nhìn về phía người con gái đang tựa lên thân cây đàn hạc.

Tiếng nhạc vừa dứt, bao ánh mắt ngạc nhiên nhìn đăm chiêu lấy người con gái, tiếng vỗ tay nồng nhiệt vang lên.

Chu Tử Hạ hai mắt nhắm nghiền lại, tim đập loạn nhịp trong lòng ngực.

Chỉ có trời mới biết tâm trạng của cô gái nhỏ ngổn ngang đến mức độ nào.

Đây là lần đầu tiên Chu Tử Hạ được trình diễn màn âm nhạc mãn nhãn trước bao nhiêu ánh mắt của các vị chức sắc có tiếng trong giới thượng lưu này.

Dư âm đã chấm dứt, nhưng trong lòng của cô gái vẫn căng thẳng vô cùng.

Hàm răng trắng đặn cắn thật chặt vào cánh môi dưới, hệt như đang đè nén đi cảm xúc phức tạp trong người mình.

Đôi bàn tay mảnh khảnh nắm chặt một mớ vải, lòng bàn tay rịn mồ hôi.

Cảm nhận được ánh mắt nóng rực của người nào đó từ đầu đến chí cuối nhìn lấy bóng lưng của mình không rời, dường như cái nhìn đó tiếp thêm sức mạnh cho cô gái.

Chu Tử Hạ ngồi thẳng người, cô hít một ngụm khí lạnh vào trong lồng ngực. Cô đứng dậy, định cúi gập người một góc chín mươi độ để gửi lời cảm ơn đến mọi người, bỗng nhiên một bên vạt váy của cô bị thứ gì đó túm lấy, khẽ giật nhẹ thu hút sự chú ý của cô.

Chu Tử Hạ đưa mắt nhìn xuống, đập vào tầm nhìn cô là một bé trai ước chừng khoảng tám chín tuổi. Trên người mặc một bộ đồ được đặt thiết kế riêng, cổ tay trái còn đeo một chiếc đồng hồ cảm ứng có giá trị cao.

Cô điều chỉnh váy gọn gàng, ngồi thấp xuống, để khuôn mặt mình ngang tầm nhìn với cậu bé.

Chu Tử Hạ cực kỳ thích con nít, đối với sự đáng yêu năng động của cậu bé, cô không cưỡng lại được mà vươn tay ra, nhéo một bên gò má mĩm mũm kia.

"Nhóc con, em cần chị giúp gì sao?"

Cậu nhóc được sự cưng nựng của cô gái trong lòng liền dâng lên sự hưng phấn, khuôn mặt trắng trẻo đầy đặn bỗng chốc đỏ bừng.

Cậu ta biểu lộ rõ sự thẹn thùng, ánh mắt bồ câu hơi chớp động, giọng nói nhỏ nhẹ cất lên.

"Chị xinh đẹp, chị đàn rất hay!"

Chu Tử Hạ nghiêng đầu, niềm nở đáp lại.

"Cảm ơn nhóc rất nhiều!"

Thằng bé ngắm nhìn dáng vẻ xinh đẹp của Chu Tử Hạ một lúc lâu, dường như đang suy nghĩ điều gì đó. Một lúc lâu sau, bàn tay phải nhỏ bé đưa lên, tháo chiếc đồng có giá trị ở tay kia xuống, truyền đến trước mặt cô.

"Cho chị nè!"

Chu Tử Hạ bất ngờ, trừng mắt ngạc nhiên nhìn sự hào phóng của nhóc con này.

"Nhóc con, quà này lớn quá! Chị không thể nào nhận được!"

Thằng bé lắc đầu kịch liệt, nhét chiếc đồng hồ đắt tiền vào tay cô, muốn cô phải nhận bằng được.

"Quà gặp mặt!"

Ánh mắt kiên định nhìn thẳng vào mắt cô, Chu Tử Hạ có chút khó xử, không thể tin vào tai mình vừa nghe thấy.

"Quà gặp mặt sao?"

Cậu bé gật đầu, nhiệt tình đến nỗi còn đeo vào tay giúp cô.

"Chị xinh đẹp, chị đợi em thêm vài năm nữa được không?"

"Để... để làm gì vậy nhóc!"

Thằng bé không chần chừ thêm giây phút nào, cứng rắn đáp lại.

"Em sẽ đến hỏi cưới chị!"

"Gì, gì chứ?"

Đối mặt với sự ngây ngô đáng yêu của cậu bé, Chu Tử Hạ không nhịn được mà đưa tay lên che miệng cười thầm.

Nếu như để cho con ác long biết được có người đang công khai cướp cô, ắt hẳn người đàn ông phát điên, đập tan ý đồ xấu của tình địch.

Nhưng đây chỉ là một đứa trẻ mới lớn, chắc anh không để ý đâu.

Ai lại đi ghen tuông với con nít cơ chứ?

Chu Tử Hạ vươn tay ra, vuốt ve mái tóc đầu nấm của thằng bé.

"Nhóc con, em đừng manh động như vậy chứ?"

Em có biết rằng em đang âm thầm tuyên chiến với một con quái thú hung ác không hả? Em quá non trẻ, chỉ sợ đứng trước tiếng gầm của con quái thú đó, e rằng cơ thể của em đã bị văng xa hàng trăm mét rồi.

Thằng bé không hề phát giác ra nguy hiểm đang cận kề, ngang nhiên chạm vào bàn tay mềm mại của cô.

"Em năm nay được mười tuổi rồi! Chị có thể chờ em thêm tám năm nữa được không?"

Chu Tử Hạ lắc đầu, sau đó đáp lại: "Tám năm nữa sao? Sợ rằng khi đó chị trở thành bà cô già mất rồi!"

"Không già chút nào! Trong mắt em chị luôn là người xinh đẹp nhất! A..."

Giọng nói của ông cụ non vừa dứt, Chu Tử Hạ nhìn thấy cơ thể của thằng bé bị ai đó nhấc bổng lên, ngay sau đó, một giọng nói trầm thấp vang lên.

"Cún con hôi sữa ở đâu chui ra vậy? Bé tí tuổi đầu đòi lái phi công không tốt đâu nhóc!"