Người Yêu Cũ Là Tên Cầm Thú

Chương 32: Bằng tay và một cái liếc mắt



NGƯỜI YÊU CŨ LÀ TÊN CẦM THÚ (32).

"Đừng cựa quậy, để tôi tắm cho em."

Câu nói này nghe tuy đơn giản nhưng ngược lại đối với Chu Tử Hạ nó là một cơn ác mộng.

Nếu như trời có cho cô thêm cô hội để làm lại cuộc sống thì có lẽ cô không nên quen biết một con người đột lốt này.

Thật là một tên háo sắc, có tính chiếm hữu cao.

Một tên cầm thú, đôi mắt lúc nào cũng chất chứa bao tia dục vọng nguyên thuỷ.

Từng động tác lên xuống, ra vào cuồng nhiệt đều khiến cho cô gái đánh mất đi lý trí của mình.

Hàn Cao Lãng tắm rửa cho cô cũng không hề bình thường, anh nào có nhẹ nhàng gì đâu, động tác xoa nắn, kị cọ cũng mạnh bạo, dường như đang muốn gột rửa đi vết bụi trần bám trên người cô.

"Ưm... anh... anh không thể nhẹ nhàng chút được sao?"

Chu Tử Hạ cắn răng chịu đựng từ nãy đến giờ còn anh thì cứ hiên ngang nhào nắn đôi gò bồng đào đang ẩn thân mình dưới nước.

"Nhẹ nhàng thì sao có thể giúp em rửa sạch những thứ mà em muốn rửa trôi?"

Anh ta nói đúng, thứ cô muốn gột sạch sẽ là những vết hồng mờ ám cùng với mùi hương của người đàn ông trên người mình.

"...." Chu Tử Hạ câm nín, ngồi im trên đùi của người đàn ông.

Câu nói của anh chỉ khiến cho cô á khẩu không nói được câu chối cãi nào.

Cơ thể Chu Tử Hạ run lên từng hồi.

Những nơi bàn tay người đàn ông lướt qua đều để lại cảm giác buồn man mác lưu lại trên làn da của cô, khiến cho cô ngứa ngáy không chịu được.

Chu Tử Hạ cắn chặt môi dưới, tay cô giữ chặt lấy cổ tay của người đàn ông.

"Anh dừng lại đi."

Nếu như còn đụng chạm mờ ám như vậy, cô e sợ rằng anh sẽ bộc phát tính thú thính của mình.

Hàn Cao Lãng gặm lấy một bên tai của cô, giọng nói khàn khàn sặc mùi khát tình.

"Dừng lại thì tắm sao được?"

"Em có thể tự tắm!"

Cô vừa nói vừa cố gắng gỡ cái tay hư hỏng của anh ra khỏi đùi mình. Cái tay đó đang mân mê bụng đùi của cô, xoa xuýt rồi dần dần tiến đến khu rừng bí hiểm.

Cũng may Chu Tử Hạ kịp ý thức lại, nhanh chóng bắt lấy bàn tay hư hỏng kia.

"Nếu tôi đã tắm cho em rồi thì để tôi tắm cho từ đầu đến cuối đi! Chứ đang tắm bỏ nửa giữa chừng như vậy thật bất công."

Hàn Cao Lãng đúng là một gã đàn ông tồi tệ!

Hắn ta không ngừng trêu đùa cặp đào tiên, khiến cho Chu Tử Hạ dở khóc dở cười.

Giá như có một vật gì cứng ở đây, cô sẽ ngay lập tức vớ lấy nó mà táng cho anh một trận.

Nhưng hận nỗi sức lực của nữ nhi đâu có sánh nổi sức lực của nam nhi cường tráng, đầu đội trời chân đạp đất đâu cơ chứ!

Nhịn, nhẫn nhịn đi!

Chu Tử Hạ tự nhủ với bản thân mình rằng hãy coi bàn tay đó như bàn tay của mình, massa một tí thì càng khiến cho vòng một của mình nở to ra.

Nhưng...

To quá cũng là một chuyện bất ổn.

Tầm vừa vừa, đẹp đẹp như mấy cô người mẫu chân dài là được rồi, tránh khơi dậy dục vọng của phái nam thì càng tốt.

Sau một hồi vận lộn đấu tranh, cuối cùng Chu Tử Hạ cũng thoát khỏi cực hình tra tấn của bạn trai cũ.

Thật là không nên gặp lại người yêu cũ làm gì. Người ta đã hận mình chết đi sống lại rồi, đến khi gặp lại mình thì lấy lý do gì mà nhẹ tay với mình cơ cứ?

Những nơi mềm mại nhất của Chu Tử Hạ giờ đây đã đỏ ửng, hồng hào. Có những nơi thì in hằn lên làn da trắng tuyết ấy là năm đốt ngón tay của người đàn ông.

Ngực, bụng, đùi chỗ nào cũng bị hắn ta sờ mó.

Sau khi bước ra khỏi phòng tắm, Hàn Cao Lãng một tay với lấy chiếc khăn tắm quấn lên người cô, vác cô lên vai, sau cùng thì quấn khăn ngang thắt lưng để che đi vật đàn ông tràn đầy tinh lực.

Bị bế sốc như vậy, máu chạy xộc lên đại não khiến cho Chu Tử Hạ có chút chóng mặt. Cô ra sức đánh vào tấm lưng trần của người đàn ông.

"Buông em ra!"

Hàn Cao Lãng đặt cô xuống giường, anh tiện tay vuốt mái tóc bối xù của cô sang một bên, đặt chiếc khắn tắm khác lên đầu.

"Lau tóc cho khô!"

Hàn Cao Lãng ra lệnh, anh quay lưng đối diện với cô. Chu Tử Hạ chỉ biết trừng mắt nhìn vào bóng lưng lạnh lùng của anh, phụng phịu mà ngoan ngoãn làm theo.

Anh cầm điện thoại lên mà ra phía bên cửa sổ, bấm một dãy số lạ rồi bấm gọi.

Chưa đợi đến mười giây, đầu bên kia đã nhấc máy.

[Boss, anh có yêu cầu gì?]

"Tôi cho chú đúng hai mươi phút, tìm một bộ đầm thời thượng, thiết kế không quá lộ liễu."

Chu Tử Hạ lén lút ngoảnh mặt lại nhìn anh, chăm chú nghe cuộc trò chuyện của anh.

[From dáng boss muốn thiết kế như nào?]

Đầu bên kia nghe anh nói mà hỏi lại, giọng nói hết sức là tôn trong.

"Số đo ba vòng của người phụ nữ là 88-57-92"

Nhận được lệnh mệnh đầu bên kia lập tức ngắt máy mà thực hiện nhiệm vụ.

Hàn Cao Lãng quay người lại thì vô tình bắt gặp ánh mắt hiếu kì của cô.

Bốn mắt chạm nhau, không gian trong căn phòng bỗng nhiên yên lặng đến lạ thường.

Thấy anh nhìn mình không rời mắt, Chu Tử Hạ liền giật mình quay đầu về vị trí cũ, hai tay luống cuống mà lau khô tóc.

"Sau khi đi ăn em muốn quay trở về trường."

Chu Tử Hạ đành mở miệng phá vỡ không gian im lặng của căn phòng.

Bỗng nhiên cô chợt nhớ ra, bản thân mình lại quên một điều.

Số đo ba vòng ấy tại sao cô lại không biết.

Cô giật mình quay người lại, thấy ánh mắt sắc bén của Hàn Cao Lãng dán chặt lên người mình, cô hốt hoảng mà xê dịch lại phía sau.

"Tại... tại sao anh lại biết rõ... rõ kích thước..."

Cô ngạc nhiên nói không rõ thành lời.

Số đo ba vòng này cô không hề biết, mà từ trước đến nay cô có bao giờ đo đâu. Vậy mà qua tay người đàn ông cầm thú này mà hắn đã biết.

Hàn Cao Lãng bước đến bên cô, giúp cô lau khô tóc. Anh mở miệng trả lời lại lời nghi vấn của cô.

"Khi nãy tôi đã đo cho em."

Chu Tử Hạ cảm thấy khó hiểu, hỏi lại: "Bao giờ cơ? Đo bằng cái gì?"

Không có dây thước thì đo kiểu gì? Đo bằng niềm tin à?

"Lúc tắm tôi đã đo cho em."

"Bằng cái gì cơ?"

"Bằng tay và một cái liếc mắt."

Chu Tử Hạ á khẩu lần hai, cô thật sự cạn lời với người đàn ông trước mặt.

Hèn chi khi nãy, hai tay anh lúc nào cũng trượt lên trượt xuống ôm lấy ba vòng của cô.

Té ra là anh đang ướm thử kích thước ba vòng của cô.

Chu Tử Hạ thán phục mà nói: "Đẳng cấp vậy sao? Anh còn có liêm sỉ không vậy? Cô gái nào anh chỉ cần liếc mắt qua là đoán được số đo sao?"

Hàn Cao Lãng cười một cái, đặt một nụ hôn ấm áp lên trán của cô.

"Sinh nhật vui vẻ, nha đầu!"

Hai chữ "nha đầu" thoát khỏi cuống họng của người đàn ông, Chu Tử Hạ bỗng nhiên nhớ lại một điều gì quan trọng. Ký ức còn tồn đọng như lôi kéo linh hồn cô trở về với quá khứ.

Cô nhớ ra rồi, anh đã từng nói với cô nếu như một ngày anh gọi cô hai chữ "nha đầu" là cô sẽ trở thành người phụ nữ của anh, tuyệt đối sẽ không có người nào khiến cho hai người xa cách.

Chu Tử Hạ không ngờ rằng anh lại nhớ đến lời hứa ấy, nhưng giờ đây cái tuổi mười tám đối với cô đâu còn thiết thực nữa. Nó vốn bị anh quấy phá mất rồi, điều quan trọng mà cô quan tâm nhất là làm thế nào để không bị dính "đòn".

Dù sao thì chỉ còn ba ngày nữa là dì bà ghé thăm rồi, ngộ nhỡ đâu lại đến muộn thì sao, lúc đó khả năng cô mang thai rất cao. Cho nên lúc này Chu Tử Hạ hoang mang không biết bản thân mình nên làm gì.

Cô phải dùng biện pháp tránh thai, biện pháp cấp tốc.