Người Yêu Cũ Là Tên Cầm Thú

Chương 78: Phụ nữ thật đáng sợ



Hàn Cao Lãng theo sau bà, cố níu bà lại nhưng không thành.

"Ơ kìa mẹ!"

Đáp lại anh là tiếng đóng cửa rầm một cái rõ to. Lâm Ỷ Phi không quan tâm đến Hàn Cao Lãng, bà ngay lập tức rời khỏi toà nhà cao ốc, lên xe riêng rồi ra lệnh tài xế lái xe đến nhà hàng hải sản Xuyên Cư.

Nhưng đến nơi đó, đập vào mắt bà là bảng hiệu thông báo nghỉ phục vụ khách một tuần. Bấy giờ Lâm Ỷ Phi mới vỡ mộng, nhận ra bản thân mình bị mắc bẫy. Bà tức giận, hai tay nắm chặt thành đường quyền, đấm vào lưng ghế tài xế đang ngồi.

Bụp!

"A! Tức quá! Già vậy rồi mà vẫn bị tụi trẻ lừa! Được lắm, được lắm! Tối nay bà đây sẽ giáo huấn bố con nhà này một trận!"

Tài xế ngồi phía trước sợ tái xanh mặt, tay run rẩy lấy chiếc khăn từ trong túi áo, lau đi những giọt mồ hôi lấm tấm trên trán, miệng không ngừng lẩm bẩm cầu nguyện.

"Nam mô a di đà phật! Xin đừng lôi con vào cuộc chiến đầy biển lửa của gia đình này. Ông chủ ơi, cầu ông qua khỏi kiếp nạn này."

"Ông đang lẩm bẩm cái gì đó?"

Lâm Ỷ Phi trừng mắt, khiến cho tài xế sợ xanh mặt.

"Đâu, đâu có đâu phu nhân. Tôi... tôi đang nhẩm thuộc lòng bảng cửu chương."

"Còn chần chờ gì? Lái xe về!"

"Về... về đâu thưa phu nhân?"

"Về biệt thự Nguyệt Sơn, tập đấm bốc để tối nay làm việc."

"À không, lái xe đến phòng khám tư nhân của thằng Lãnh."

Tài xế có một dự cảm không lành, song ông không để chậm trễ dù chỉ là một phút. Lập tức quay đầu xe, rẽ vào hướng ra đường cao tốc, rồi biến mất trong làn xe cô đông nghịt.

Ở phía bên này, Hàn Cao Lãng đang ôm cô gái vào trong lòng, bỗng nhiên hắt xì một cái.

"Anh sao vậy?"

Chu Tử Hạ ngồi ở trên đùi của người đàn ông, đang im lặng để anh tập trung vào công việc nhưng lại thấy anh hắt xì liên tục, tò mò liền hỏi.

"Có phải anh mắc bệnh gì không?"

Vừa nói cô vừa vươn tay ra sờ vào trán của người đàn ông. Nhiệt độ bình thường, tại sao lại hắt xì nhiều đến như vậy chứ?

Hàn Cao Lãng khẽ day day hai cánh mũi, sau đó vuốt ve eo cô, mặt hơi ghé sát vào bên tai cô, thì thầm to nhỏ điều gì đó.

"Mấy nay không được ăn thịt, đâm ra có người thúc giục."

Chu Tử Hạ ngay lập tức cảm nhận được hai bên gò má của mình nóng ran lên, ngay lập tức cô hiểu được hàm ý đen tối trong câu nói của người đàn ông. Cô tức giận, hai tay đặt trước ngực anh, ra sức đẩy anh ra xa.

"Anh biến đi! Nhặt lại cái nết của anh lên đi! Liêm sỉ của anh để đâu rồi hả?"

Hàn Cao Lãng cười nhạt một cái, kề mũi vào mái tóc của cô, hít một hơi thật sâu như đang cảm nhận mùi hương ngọt ngào trên cơ thể của người thiếu nữ.

Một mùi hương dịu nhẹ, thoang thoảng mùi hoa nhài cuốn vào trong khoang mũi của người đàn ông.

"Đừng kháng cự."

Hai tay của Hàn Cao Lãng ghì chặt lấy bên eo của cô, khiến cho vòng ba đẫy đà của cô gái ma sát gián tiếp vào bộ phận nóng rực đang ngóc đầu dưới lớp quần của anh.

Con mãnh thú như được nước lấn tới, bị vòng ba mềm mại ma sát ngay lập tức ngẩn cao đầu lên, tiếp xúc mờ ám nơi hạ bộ của cô gái.

"Anh... anh tính làm gì?"

Chu Tử Hạ luống cuống, muốn xê dịch mông mình về phía bụng đùi nhưng lại bị anh giữ chặt lại chỗ đó.

"Chu Tử Hạ, dạo gần đây em đang để ý đến người khác thì phải."

Không nhớ rõ bao ngày Hàn Cao Lãng không được thoả mãn dục vọng, anh hiện giờ đang cảm thấy bứt rứt, khó chịu vô cùng. Chỉ muốn phát hoả ngay lập tức, để cho dục vọng nguyên thuỷ trong cơ thể mình bị thứ gì đó dập tắt đi.

Chu Tử Hạ sợ hãi, giãy giụa kịch liệt. Cô cúi đầu xuống cắn mạnh vào cổ tay của anh. Lòng bàn tay của Hàn Cao Lãng nới lỏng vì đau, lợi dụng điểm sơ hở này cô ngay lập tức rời khỏi đùi của anh, lùi lại phía sau vài bước.

Hàn Cao Lãng nhìn cô bằng con mắt đầy phẫn nộ, hận không dùng được ánh mắt này giam lỏng cuộc đời sau này của cô gái.

"Chết tiệt, Chu Tử Hạ! Em dám cho tôi ăn bơ sao?"

Chu Tử Hạ không biết bản thân mình nên khóc hay nên cười, toàn thân run rẩy, ánh mắt né tránh đi con ngươi đầy sát khí đang nhìn lấy mình.

"Đây... đâu có... Bơ dạo này lên giá em đâu có rảnh mua về biếu anh!"

"Em…"

Hàn Cao Lãng tức giận trừng cô muốn nổ tung con mắt, thật sự hôm nay người phụ nữ này uống nhầm thuốc hay sao? Tại sao hôm nay lại không ngoan ngoãn nghe lời anh như thường ngày?

"Được rồi, được rồi! Xem ra thường ngày tôi chiều em quá cho nên em hư đúng không? Hôm nay đã ăn gan hùm sao? Hừm, chắc là tôi nên dành ra chút ít thời gian để dạy dỗ lại em rồi!"

Vừa nói tay Hàn Cao Lãng vừa nới lỏng cà vạt trên cổ, giọng nói có chút tà mị. Chu Tử Hạ nhìn anh mà mồ hôi không ngừng chảy dài trên vầng trán, tay chân luống cuống lùi lại phía sau.

"Anh… anh… đừng có làm bậy! Đang trong giờ làm việc đó!"

Chu Tử Hạ kinh hãi tột độ, xoay người định rời khỏi nhưng lại bị cánh tay của người đàn ông gắt giữ lại. Hàn Cao Lãng dùng một lực kéo thật mạnh khiến cho cơ thể nhỏ bé của cô mất đà, ngã nhào đập mặt vào cơ ngực rắn chắc của người đàn ông.

"Em không cần quá lo lắng. Văn phòng của tôi cách âm cực tốt. Cho dù em gào thét nửa ngày cũng không ai nghe thấy đâu."

Ngay tại giây phút này, Chu Tử Hạ có một dự cảm không lành. Cánh tay bị giữ chặt không ngừng run rẩy, co rút muốn rụt lại nhưng lại bị Hàn Cao Lãng ghim lại nơi gồ ghề, toả ra một luồng khí nóng rực, tê rần da tay của cô.

"Em động làm cho nó ngóc đầu dậy, tính chạy trốn để cho tôi tự giải quyết một mình sao?"

"Em... em không có... tất cả là tại anh... anh cưỡng bức em..."

Cô ấm ức bật khóc thành tiếng, toàn thân bị người đàn ông cưỡng ép ngồi trên đùi của mình, đôi môi mỏng dán lên chiếc cổ thon dài trắng ngần của cô gái, tạo ra vài dấu vết mờ ám tượng trưng cho sự chiếm hữu làm của riêng.

"Chiều nay em vẫn còn tiết học."

"Ừ." Anh lạnh lùng đáp lại.

"Vậy nên..."

Chu Tử Hạ mở miệng nói, nhưng chỉ nói hết một câu liền bị người đàn ông khoá chặt lại, đầu lưỡi ướt át luồn vào bên trong, tìm lấy đầu lưỡi đinh hương của cô nàng mà không ngừng quấn quýt, cháo đảo liên hồi sau đó nhả ra vài sợi tơ bạc.

"Anh... ưm..."

Hàn Cao Lãng cảm thấy chưa đủ, tiếp tục cúi xuống hôn cô thật sâu, thật cuồng nhiệt dường như đang muốn che lấp tất cả những lời cô muốn nói.

Dần dần, đôi môi mỏng mang theo hơi ấm lướt qua khuôn mặt nhỏ nhắn của cô gái, từ từ di chuyển xuống bên cổ, trượt xuống cặp đào đang bị gò bó dưới lớp áo bra. Hàn Cao Lãng đưa tay lên, định tháo bỏ chướng ngoại vật trên cơ thể cô thì bên ngoài truyền đến tiếng gõ cửa cùng với những tiếng bước chân.

Những âm thanh này lọt vào tai của hai người, động tác của người đàn ông ngay lập tức dừng lại, anh hơi ngẩng đầu lên đầy cảnh giác, đôi mắt phượng nhíu lại nhìn về phía cửa.

Bầu không khí trong văn phòng như đang ngưng lại, im lặng đến lại thường.

"Cao Lãng, anh có ở trong đấy không?"

Phía bên ngoài cửa truyền đến một giọng nói của nam nhân khác.

Ngọn lửa điên cuồng cùng với dòng máu nóng đang sôi sục trong cơ thể của Hàn Cao Lãng dần tan biến, trở về trạng thái nguội lạnh như ban đầu.

Hàn Cao Lãng vuốt nhẹ mái tóc của cô, sau đó bế gọn cô vào trong lòng, sau đó sải bước chân về phía căn phòng riêng.

"Em nghỉ ngơi chút đi. Đến giờ tôi sẽ gọi em dây."

Bước vào trong phòng, anh nhanh chóng tiến lại gần mép giường, toàn thân trước hơi ngúi xuống, Chu Tử Hạ tự giác lăn từ khuỷu tay của người đàn ông xuống chiếc giường rộng rãi, ngay sau đó tìm đến chiếc chăn mà chui vào cuộn tròn trong đó.

"Ngoan, tôi giải quyết xong việc sẽ vào chăm sóc em sau."

Chu Tử Hạ không thèm trả lời lại anh, hừ lạnh một cái, hai mắt nhắm nghiền lại, nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.

Hàn Cao Lãng khẽ cười một cái, sau đó rời khỏi căn phòng, thuận tay đóng cửa lại.

Bên ngoài, Hàn Cao Lãnh không biết đã vào từ bao giờ, cơ thể lười nhác nằm oặt trên ghế sofa, không ngừng thở hổi hển.

"Chú mới đi lâm trận về sao mà thở như chó sắp chết vậy?"

Hàn Cao Lãng đi về phía bàn uống nước, rót một ly nước đầy đưa đến miệng của em trai mình, ánh mắt nhìn qua một lượt mà đánh giá.

"Dậy uống nước đi."

Hàn Cao Lãnh mệt mỏi mà ngồi dậy, đưa tay đón ly nước từ tay anh, ngửa cổ lên trời một một hơi cạn ly.

"Hộc, chết em rồi."

"Làm sao?" Hàn Cao Lãng nhíu mày, hỏi lại.

"Chẳng biết nữa... đang yên đang lành mẹ gọi điện tới cằn nhằn việc em không lấy vợ. Mẹ còn đến tận bệnh viện tư nhân của em. Em trốn mãi mới thoát khỏi sự truy lùng của mẹ đó. Qua điện thoại em thấy mẹ hình như rất tức giận, còn lôi cả bố vào nữa nên em chọn cách chuồn là tốt nhất."

Nói một thôi một hồi, Hàn Cao Lãnh thở dài một hơi như đang lấy sức, nói tiếp.

"Mẹ thật là đáng sợ. Mày mà em thoát nạn, nếu mà rơi vào tay mẹ chắc em trở thành con gái mất. Sợ quá!"

Hàn Cao Lãng nghe vậy liền nhịn cười, cố giữ vẻ mặt lạnh lùng như cũ.

"Chú cũng sợ mẹ sao?"

"Sợ là cái chắc chứ! Đến bố còn phải sợ mỗi khi nhìn sắc mặt của mẹ huống chi là em. Chẳng lẽ anh không sợ mẹ sao? Phụ nữ đều giống nhau, đáng sợ hơn cả thần chết."

Hàn Cao Lãng rút một điệu thuốc, châm lửa sau đó đưa lên miệng rít một hơi, nhả ra một làn khói trắng.

"Có gì phải sợ? Anh không sợ mẹ, cũng chẳng sợ vợ."

Hàn Cao Lãnh trợn tròn mắt, cười khổ một cái: "Anh bốc phép ít thôi. Lão Lương bảo mẹ từ chỗ anh, nghe anh nói xấu em cái gì đó nên mới đến tận bệnh viện để tìm em."

Diễn biến chương sau:

"Thằng con trai nhà bác thể lực nó yếu. Trước khi ra mắt bác nghĩ con nên chuẩn bị trước một món quà. Vừa hay bác có mua dư ra vài phần quà, hay con lấy về tặng nó."

Chu Tử Hạ không được tự nhiên khi thấy Lâm Ỷ Phi quá nhiệt tình. Cô ngại ngùng muốn từ chối nhưng lại bị mẹ cô ngăn lại. Vào thời điểm cô không chú ý, Lâm Ỷ Phi đã lén lút để đồ vật gì đó vào trong balo của cô, sau đó nở một nụ cười đầy đắc ý.

"Hạ Hạ, bác có việc bận. Mai bác sẽ tới đón con sớm. Chuẩn bị tinh thần đi nhé."

...

Tối đến, khi Chu Tử Hạ đang trong phòng tắm, điện thoại trong balo cô bỗng nhiên đổ chuông. Hàn Cao Lãng nhíu mày, anh đang tò mò không biết là ai đang gọi đến cho cô.

Không bỏ lỡ giây phút nào, anh lập tức lấy điện thoại ra, nhưng vào thứ đập vào mắt của anh không phải là điện thoại, mà nó là một hộp thuốc Rocket 1h.

Không những một hộp, mà có tận năm hộp.

"Ha, Chu Tử Hạ! Em dám coi tôi là một thằng yếu sinh lý sao?"

Mọi người biết tình hình của chương sau rồi chứ? Hi hi, Ngạn có biết gì đâu🌚🌚🌚