Người Yêu Cũ Là Tên Cầm Thú

Chương 87: Ám muội triền miên (h+)



Vừa nói tay của người đàn ông không ngừng ngao du trên làn da mịn màng như tơ gòn của cô gái.

Chu Tử Hạ nghe xong chỉ biết cứng họng trong giây lát, bởi vì cô biết lời nói của anh là sự thật, và cảm giác triền miên vài tiếng cô đã từng trải qua.

Đó là cái đêm cô tròn mười tám tuổi, và nó kéo dài sang tận sáng hôm sau.

Cô còn bị anh hành hạ đến không thương tiếc, mất nửa tháng để dưỡng cơ thể.

Lần này cô không hiểu vì sao, mấy hộp Rocket 1H kia tự nhiên trên trời rơi xuống đáp vào balo của cô, khiến cho người đàn ông hiểu lầm. Bản chất cầm thú của anh chưa bao giờ hết, càng nhân cơ hội anh càng bộc tính thú thính của mình.

"Anh bình tĩnh đã nào... em thật sự... Á! Anh đang làm cái gì vậy?"

Vào thời điểm Chu Tử Hạ đang lăn tăn suy nghĩ nên lấy lý do nào thuyết phục người đàn ông cầm thú này thì không biết từ đâu có một dòng chất lỏng mát rượi trút xuống đôi bồng đào căng mịn. Cô giật mình bàng hoàng, đưa mắt nhìn vào giọt chất lỏng màu đỏ cuối cùng chảy xuống bên bầu ngực sữa của mình.

Hàn Cao Lãng có thói quen trước khi đi ngủ anh thường uống một ly rượu vang, nhưng hôm nay anh lại thưởng thức hương vị cồn trong rượu bằng hình thức mới lạ, độc đáo hơn.

Đến khi chất lỏng trong chai rượu được trút cạn đáy, khoé môi của Hàn Cao Lãng cong lên một nụ cười đầy ma mị, liếm khoé môi đầy cám dỗ. Sau đó anh cúi đầu xuống, hai tay thâu tóm không ngừng nắn bóp đôi thỏ ngọc, đôi môi ấm nóng dán chặt lấy làn da mẫn cảm của cô gái, nơi có những vệt đỏ của rượu chảy thẫm đẫm.

"Hàn Cao Lãng... em vừa mới tắm xong đó..."

"Em lo làm gì? Tẹo nữa tôi giúp em tắm lại!"

"Á! Anh cầm tinh con Tuất hay sao vậy?"

Đột ngột, người đàn ông cắn vào người cô một cái.

Chu Tử Hạ nhíu mày, bất lực nằm ở dưới thân người đàn ông, mặc cho anh dày vò thân thể mình như muốn mềm nhũn.

Cô rất muốn kháng cự, nhưng hai tay của cô lại bị anh trói chặt đố định trên đỉnh đầu, hai chân thì bị anh kẹt chặt trong phạm vi tấn công.

"Vị rượu hôm nay ngon hơn hẳn mọi khi."

Hàn Cao Lãng ngẩng đầu lên, ngón tay cái quệt lấy giọt rượu đọng trên bầu ngực của cô, đưa lên miệng nếm thử hương vị.

Chu Tử Hạ nhìn cảnh tượng đang xảy ra trước mắt, trong lòng cảm thấy xấu hổ.

"Em có muốn nếm thử không?"

Anh rướn người lên hôn môi cô, đầu lưỡi luồn vào cháo lấy đầu lưỡi của cô, tựa hồ như đang muốn cô thưởng thức hương vị mới mẻ của rượu vang.

Sau khi rời môi, Hàn Cao Lãng gỡ bỏ đi chiếc cà vạt đang trói trên cổ tay của cô gái, nhìn cô với ánh mắt mị hoặc.

"Bé con, đến lượt em rồi."

Chu Tử Hạ kinh ngạc, không hiểu chuyện gì đang diễn ra.

"Gì... gì cơ?"

Hàn Cao Lãng lấy đôi tay của cô đặt lên lồng ngực của mình, sau đó nói.

"Giúp tôi cởi chúng xuống."

Không biết ma xui quỷ khiến hay là lời nói của người đàn ông thôi miên, khiến cho Chu Tử Hạ ngoan ngoãn nghe lời theo.

Cô từ tốn cởi bỏ từng nấc cúc áo sơ mi, sau đó lột chiếc áo sơ mi khỏi người của anh, để lộ ra cơ thể tráng kiện với từng đường nét cong sắc xảo, in hằn ra thớ thịt quyến rũ.

"Còn chỗ này nữa!"

Hàn Cao Lãng đặt tay cô vào thắt lưng của mình.

"Em tính không cởi bên dưới sao?"

Bàn tay nhỏ nhắn thanh mảnh của cô gái run lên, loay hoay một hồi không tìm thấy chỗ tháo, bất lực mà chống tay lên ngực anh.

"Khó tháo quá... anh tự đi mà tháo!"

"Ồ vậy sao? Vậy để tôi tháo chúng ra vậy! Có điều sau khi tôi tháo chúng ra chỉ sợ em không chịu đựng được những biến cố xảy ra phía sau đâu."

Lời nói của người đàn ông vừa dứt, một âm thanh leng keng truyền đến bên tai của Chu Tử Hạ.

Cô không dám nhìn trực diện, chỉ biết nhắm mắt mà lé tránh.

Ngay sau đó hai chân của cô bị một lực dang rộng sang hai bên, Hàn Cao Lãng đỡ con rồng kiêu ngạo sớm đã ngẩng cao đầu đầy máu chiến kề vào trong lối vào cơ thể của cô, đầu nấm sưng lên cạ vào cửa động.

Chu Tử Hạ rùng mình ngay lập tức khép chặt chân lại, nhưng chen vào đó là cơ thể cường tráng cuốn hút của người đàn ông.

"Sẵn sàng chưa?"

Chu Tử Hạ kịch liệt lắc đầu, phản đối dữ dội.

"Đương nhiên là chưa sẵn sàng rồi! Anh nên á..."

Cô chưa kịp nói hết câu bỗng nhiên giọng nói của cô thay đổi. Cảm nhận được kích thước của vật cứng đang tiến sâu vào trong hang động, bụng dưới của Chu Tử Hạ không ngừng co bóp, bên trong có vô vàn chiếc miệng nhỏ thi nhau bám dính vào vật thể lạ.

Lối vào không còn có vật ngăn cách cản trở, con rồng kiêu ngạo thuận lợi một đường chui rúc vào sâu tận đáy của hang động, đầu nấm nhô cao thần tốc tiến công chạm vào tâm động, tạo ra một luồng kích thích lạ lẫm lan rộng ra mọi cơ quan dây thần kinh, khiến cho từng lớp tế bào trên da thịt của cô gái giãn nở, giọng nói thất thanh thoát ra khỏi cuống họng cũng thay đổi theo.

"Á... uhm..."

Cô vội vàng lấy tay che miệng mình lại, không ngờ bản thân mình có thể thoát ra những thứ âm thanh mê hoặc, kiều suyễn không thuộc về mình.

Đây là âm thanh của cô ư?

Nó đâu có phải... cô đâu có phát ra âm thanh này cơ chứ?

Cô hoang mang tột cùng, âm thanh mềm mại này còn khác lạ hơn mấy đêm trước cô đã trải qua.

Nơi bí hiểm cũng khá lâu chưa có ai ghé qua thăm hỏi, bây giờ đột ngột có người lạ vào khám phá, diện tích trong hoang động thu hẹp lại, chèn ép nhà thám hiểm tò mò kẹt lại bên trong.

Hàn Cao Lãng bị hang động kẹp chặt khiến cho anh cảm thấy ham khoái, vừa nhức nhối nhưng lại vừa sướng, nếu chỉ động thêm vài đường quyền nữa anh e ngại bản thân mình không kiềm chế được mà nổ súng sớm.

Anh hít một hơi thật sâu sau đó thở hắt, hai tay ôm lấy vong eo tinh tế của cô gái nhỏ, mồ hơi đọng từng giọt trên khuôn ngực tráng kiện, từ từ chảy dài hoà mình vào chỗ liên kết giữa hai con người.

Cơ thể của Chu Tử Hạ không ngừng uốn éo, ra sức giãy giụa muốn thoát khỏi con trăn to lớn trơn tuột vào trong cơ thể mình, cảm nhật từng đường gân nhô cao trên thân vật cứng ma sát vào lớp mị thịt phấn nộn, từng cú nhấp mờ ám ập tới như có vật thể khổng lồ hau háu muốn xé rách mọi thứ vật cản trong lối vào ẩm ướt của.

"Rút ra... trướng quá..."

Nó trướng đến tột cùng. Bụng dưới của cô vốn trước kia phẳng lì, giờ đây lại phình lên khắc họa rõ hình dáng của con rồng kiêu ngạo đang xâm phạm đến khu căn cứ địa, khiến cho khe suối nhỏ bài xích ra từng luồng nước trắng đục.

"Ngoan, thả lỏng!"

Hàn Cao Lãng cũng không thoả mái là bao, rõ ràng chỉ có nửa tháng không ma sát mà hang động đã chật hẹp đến như vậy, giống như một tờ giấy trắng chưa ai nhàu nát nó.

"Không... nó khó chịu..."

Chu Tử Hạ ấm ức khẽ kêu lên, thứ âm thanh mềm mại đó thoát ra càng khiến cho dục vọng nguyên thuỷ có trong cơ thể người đàn ông càng bốc cháy dữ dội, bầu không khí ái muội bao phủ, cảm giác ân ái triền miêng bao bọc lại.

Đôi chân dài nột nà của cô gái như rắn nước quấn chặt lấy thắt lưng của người đàn ông, không cho anh luân động.

Hàn Cao Lãng rít một hơi, sau đó bàn tay to khoẻ của anh gỡ chân cô ra khỏi thắt lưng của mình, sau đó cưỡng chế ép thành hình chữ M.

Sau khi không còn chướng ngại vật ngăn cản đường đi của mình, Hàn Cao Lãng rút lui tiểu huynh đệ của mình ra khỏi hang động mê hoặc người kia, nhưng ngay sau đó lại đột ngột xông pha vào bên trong, chèn ép tầng tầng lớp lớp thịt non mềm sang hai bên, đầu nấm va chạm vào điểm G mẫn cảm, điên cuồng ra vào.

Âm thanh ướt át mỗi khi hai tấm thân va chạm nhau vang vọng khắp căn phòng, nhiệt độ không khí vốn đang mát mẻ nay đột ngột tăng lên vài độ C, toàn thân của hai cá thể bóng loáng mồ hôi.

Lực va chạm của người đàn ông quá kinh hãi, mỗi một lần ra ra vào vào là một lần tác động lên hàng vạn dây thần kinh gắn liền với điểm G mẫn cảm, lan rộng ra toàn cơ thể của cô khiến cho cô mềm nhũn như kem. Bao nhiêu trọng. lượng của một người đàn ông đều tập trung dồn vào một điểm liên kết khăng khít của hai con người.

Đôi gò đồi bồng đào bị người đàn ông xoa nắn không thương tiếc, hết cắn rồi lại đến mút, hết ve vỡn rồi lại đến đùa cợt. Trên làn da trắng trẻo của người thiếu nữ lúc này có vô số vết cắn, bắp đùi in hằn đốt ngón tay mà người đàn ông để lại.

Ngạn vừa mới thi xong từ hôm 8/7 rồi cơ, nhưng hôm đó mệt quá Ngạn nghỉ ngơi, đến chiều nay mới cầm máy lên để viết truyện. Mọi người đừng hối thúc Ngạn nhé, Ngạn sẽ từ từ viết và bão chương cho Ngạn. Hối thúc nhiều quá Ngạn viết ẩu lắm đó nha. Mọi người chịu khó tương tác, Ngạn đã quay trở lại rồi, mỗi chương Ngạn chỉ cầu được 500 like là hạnh phúc lắm rồi❤️

Đêm nay Ngạn sẽ thâu đêm để sáng mai bù chương nhé. Cảm ơn mọi người đã không bỏ rơi khi Ngạn không chịu khó ra truyện. Cảm ơn mọi người rất nhiều❤️