Người Yêu Cũ Là Tên Cầm Thú

Chương 96: Muốn gạo nấu chín thành cơm



Đúng là đàn ông dù có cao ngạo đến thế nào đi chăng nữa nhưng khi đối diện với bà mẹ đại nhân thì bỗng chốc từ sói xám trở thành thỏ đế.

Đối mặt với nét mặt đôn hậu nhưng ẩn sâu lớp mặt nạ ấy lại là con người đầy quyết đoán, chỉ cần liếc mắt trừng một cái là tất cả mọi người đều rén sợ.

Hàn Cao Lãng cũng không ngoại lệ, rất sợ hãi khi nhìn thấy sắc mặt nhăn nhó của mẹ mình.

"Mẹ à, cứ bình tĩnh!"

Dáng vẻ hiện tại của người đàn ông không khác gì mèo nhỏ đang làm nũng chủ nhân của mình. Chu Tử Hạ ngạc nhiên, cứ ngỡ mình nhận nhầm người, dụi mắt đến nỗi dát hết cả mọng mắt nhưng cũng không thể tin được tính cách e dè của Hàn Cao Lãng khi quỳ gối trước mặt mẹ.

Không ngờ một người đàn ông chuyên cưỡng bức cô, ấy vậy mà lại có điểm yếu là sợ mẹ.

Cô méo mặt, cố gắng gượng cười.

Lâm Ỷ Phi ngồi trên ghế sofa, hai chân vắt chéo, ánh mắt không chứa một tia hiền từ nào, hệt như một chiếc mũi giáo sắc nhọn ghim thẳng vào người của Hàn Cao Lãng, khiến anh càng nhìn càng thêm khiếp sợ.

"Một là tự khai ra hết mọi chuyện, hai là tối nay đừng hòng ăn cơm!"

Hàn Cao Tiệp ngồi bên cạnh vợ mình, cảm thấy thương xót thay cho thằng con bất hạnh của mình. Ông không ngồi yên được nữa, khẽ lay một bên người của vợ mình.

"Dù sao nó cũng đã thừa nhận rằng cô gái này là người yêu của nó, mình còn trách gì nữa?"

Ngay lập tức Lâm Ỷ Phi quay ngoắt người lại, chân mày lá liễu nhướn lên, sau đó nở một nụ cười hiền hoà, dễ gần.

Bà giơ ngón tay vẫy vẫy, ra ám hiệu Hàn Cao Tiệp sấn lại gần.

Hàn Cao Tiệp không một chút do dự, ngoan ngoãn sấn lại gần vợ mình.

Ngay lập tức cổ bị Lâm Ỷ Phi lấy tay khoác lấy, kéo lại gần người, sau đó mà vỗ nhẹ lên một bên gò má của Hàn Cao Tiệp.

"Chồng yêu à, đêm nay anh muốn ngủ cùng em không?"

Hàn Cao Tiệp méo mó nở một nụ cười, sợ sệt đáp.

"Muốn... muốn chứ..."

Lâm Ỷ Phi tiếp tục răn đe: "Vậy chồng yêu, anh có muốn bên vực thằng con trai mất nết này không?"

"Nhưng mà mình là mẹ không nên bạo lực với con cái!"

"Ồ vậy sao? Thế thì ông ra quỳ cạnh nó đi!"

Lâm Ỷ Phi không biểu lộ sự tức giận của mình ra bên ngoài, chỉ giận cá chém thớt, mạnh tay ném chiếc bàn phím máy tính ra bên cạnh Hàn Cao Lãng, hất hàm ra hiệu ông lết cái xác đến đó.

"Ra đi, đồng đội đang chờ ông ở đó!"

Hàn Cao Tiệp không dám bật lại nóc nhà chỉ cao ba mét bẻ đôi này, vứt bỏ tôn nghiêm có trong người mình, ngoan ngoãn tiến lại gần con trai, quỳ trước mặt vợ mình cùng như trước mặt con dâu tương lai.

Chu Tử Hạ nhìn cảnh tượng trước mặt mà kinh hoàng tuột độ, toàn thân run rẩy đến nỗi không được vững.

Lâm Ỷ Phi đột nhiên nhớ lại mình đang giữ hình tượng của một người mẹ chồng lý tưởng, đột nhiên lật mặt, niềm nở chào đón cô con dâu tương lai đang đứng ở trước mặt mình.

"Nào, nào, lại đây nào! Hạ Hạ, con đừng đứng ngây người ở đây nữa! Chuyện xảy ra như cơm bữa ấy mà, con đừng quá ngạc nhiên."

Vừa nói, Lâm Ỷ Phi nhường chỗ ngồi, vẫn tay mời Chu Tử Hạ đến ngồi cùng bà.

Chu Tử Hạ chỉ biết cười ngượng một cái, liếc mắt nhìn người đàn ông sau đó lại nhìn Lâm Ỷ Phi. Cô không có cách nào để từ chối ý tốt của bà, đành nghe lời đến ngồi bên cạnh Lâm Ỷ Phi.

"Cái thằng mất nết này! Còn ngồi đực người ra ở đó làm gì? Còn không mau khai ra chuyện mày phạm phải?"

Chỉ vì không muốn quỳ lâu, bất đắc dĩ Hàn Cao Lãng thành thật khai ra hết mọi chuyện, những gì mà anh đã đối xử với cô gái suốt nửa tháng qua.

Dù chỉ là một chi tiết nhỏ, Hàn Cao Lãng cũng không dám che giấu, thành thật nói ra hết.

Nghe xong, Lâm Ỷ Phi trong lòng vui sướng không thể tả hết. Bà đứng dậy rời khỏi chỗ ngồi, đến bên cạnh Hàn Cao Lãng, dang tay ra khoác lấy người anh vào lòng, sau đó thì thầm to nhỏ vào bên tai của anh.

"Con trai yêu quý của mẹ! Con làm rất tốt! Rất tốt! Thế mới gọi là con trai cưng của mẹ! Hố hố hố!"

Lâm Ỷ Phi nở một nụ cười đầy mưu mô, khiến cho Hàn Cao Lãng có dự cảm chẳng lành, sống lưng truyền đến một cảm giác ớn lạnh.

Anh chỉ biết mím môi cười khổ một cái, nói nhỏ.

"Mẹ, mẹ tính làm gì?"

Lâm Ỷ Phi không chịu buông tha cho anh, cố ý nhấn mạnh vào.

"Chẳng phải mày bất lực sao?"

"Đâu, đâu có..."

Hàn Cao Lãng méo miệng, cảm thấy hối hận khi bản thân mình nói ra những câu từ phản tác dụng. Anh nhất quyết từ chối, khẳng định mình là đàn ông mạnh mẽ, không bị bất lực.

"Bốc phét ít thôi ông tướng ạ! Mẹ biết mày bất lực nên đã chuẩn bị đồ nghề sẵn sàng rồi."

Lâm Ỷ Phi nháy mắt ra tín hiệu cho Hàn Cao Lãng, anh cảm thấy mọi chuyện dường như đi quá xa. Anh cũng cảm thấy xấu hổ khi có một người mẹ quá tận tình chăm lo đến vấn đề sinh lý cũng như lập gia đình của bản thân mình.

"Mẹ đang xem thường con trai của mẹ phải không? Con nói cho mẹ biết, Hàn Cao Lãng con không hề bất lực, súng ống của con vô cùng cứng cáp, có thể trụ được hơn nửa tiếng mới có thể nổ súng, và thậm chí còn có thể chơi bảy lần một đêm là chuyện bình thường."

Nói xong, Hàn Cao Lãng đắc ý, đưa mắt nhìn Chu Tử Hạ một cái, sau đó liếm viền môi đầy cám dỗ, nở nụ cười đầy gian xảo.

"Chắc gì ngày xưa bố đã làm được bảy lần trong một đêm, cùng lắm trụ đến bảy phút đã bắn pháo hoa rồi."

Đang yên đang lành bị nói kháy, ai kia đang quỳ yên một góc bỗng bị lôi vào vòng xoáy, tức giận mà lên tiếng, đồng thời duỗi tay ra táng thẳng vào đầu của Hàn Cao Lãng.

"Êy mày, sao tao ngửi được mùi mày đang khịa tao vậy? Ý là mày chê thằng bố mày yếu sinh lý, không trụ nổi được mười phút sao?

Tao nói cho cái bản mặt mày biết nhé, nếu như ngày xưa thằng bố mày không trụ nổi qua đêm thì hiện tại mày với lại thằng em mất nết của mày có cơ hội quỳ ở đây để mà nói mát tao không hả?

Những gì mày làm được như hiện tại đều do một tay thằng bố mày ban truyền lại đấy! Do gen di truyền cả đấy! Nếu như thằng bố mày không có sinh lý khoẻ thử hỏi xem mày có lén lút mất dậy đi hành hạ con gái người ta đến nỗi phải nhập viện thực hiện ca phẫu thuật hay không hả?

Con mẹ nó, đã yếu lại còn đòi ra gió! Đã ngu lại cứ thứ thể hiện ta đây tài giỏi thông minh! Mày không nói không ai bảo mày ngu đâu! Mày càng nói càng thấy thối dã man! Tốt nhất mày im con mẹ nó đi cho mẹ mày đỡ tốn nước bọt chửi tao!"

Hàn Cao Tiệp chửi một hơi một hồi dài như vậy, nhưng đáp lại ông chỉ là một câu hỏi ngắn gọn, súc tích, đầy hàm ý mỉa mai.

"Gen sợ vợ cũng là do di truyền sao?"

"À... thì..."

Câu hỏi của Hàn Cao Lãng hệt như một gáo nước lạnh tạt thẳng vào mặt của người bố, khiến cho ông e ngại liếc mắt nhìn sắc mặt của Lâm Ỷ Phi.

Khoé môi của Hàn Cao Tiệp giật lên vài cái, sau đó cúi đập đầu xuống nền nhà, chấp tay van lậy Hàn Cao Lãng.

"Thôi tao lậy mày! Mày đừng có nhấn vào nỗi đau của tao có được không? Con với chả cái, gánh còng lưng bao năm qua không biết điều, cứ mang nỗi đau của người khác ra để nhấn nhá. Mày cứ lấy vợ đi rồi sẽ biết! Đảm bảo nửa đời còn lại của mày xuống dốc không phanh! Đây này, nhìn thằng bố mày mà noi gương!"

Chu Tử Hạ ngồi trên ghế sofa, nhìn cảnh tượng hài hước ở trước mặt không nhịn được mà quay mặt che miệng cười.

Cô cứ tưởng mẹ chồng con dâu mới xảy ra xung đột.

Nhưng không! Cô đã nhầm!

Người mẹ chồng này lại thương yêu con dâu hết mực cho dù cô vẫn chưa trở thành thành viên trong gia đình này.

Bà có thể quay lưng với bấy kì ai, thậm chí có thể lớn tiếc mắng chồng và con trai của mình thậm tệ, nhưng đối với cô, bà luôn tạo một bầu không khí thoải mái khiến cho Chu Tử Hạ có thiện cảm tốt với bà.

Lâm Ỷ Phi nhìn dáng vẻ khiêm tốn của cô con dâu tương lai, đáy lòng truyền đến một cảm giác phấn khích. Bà quay sang nói nhỏ một mình với Hàn Cao Lãng.

"Nghe này, đây là con dâu mà mẹ mang về. Mẹ không cần biết trước kia hai đứa có quan hệ như thế nào, chỉ cần biết mày đảm nhiệm một nhiệm vụ hết sức cao cả."

"Nhiệm vụ gì?"

Hàn Cao Lãng ngờ vực, quay sang hỏi: "Mẹ định lên kế hoạch đen tối gì sao?"

"Đâu có gì! Chỉ muốn gạo nấu chín thành cơm thôi!"

"Mẹ của con cũng có ngày vắt óc suy nghĩ ra dăm ba chiêu trò bửn bửn (bẩn bẩn) này sao?"