Người Yêu Dã Thú

Chương 4



Loảng xoảng

Trên nóc xe đột nhiên phát ra tiếng động lớn, làm toàn bộ xe ô tô đều lắc lư theo.

"Hắn ở trên nóc xe." Tôi và Dương Tự có chút hoảng sợ.

"Không sao đâu, sói không có sức mạnh đánh vỡ ô tô làm bằng hợp kim.!" Trên ghế lái tuần tra viên hét lớn: "Không đúng, bầy sói ngày thường đều tránh người, tại sao lại đuổi theo chúng ta?"

Cùng với tiếng bang bang, nóc xe đã bị đâm đến biến hình.

Tôi xém chút bị dọa chết.

Đây vẫn là con người ư, sao lại có sức mạnh lớn đến vậy?

Cùng lúc đó, hai bên xe đều có sói nhảy tới, lao đầu cảm tử đâm vào xe. Thậm chí còn có mấy con nhảy lên phía trước kính chắn gió.

Tầm nhìn xe bị cản trở, chiếc xe tràn ngập nguy hiểm.

"Không thể chạy tiếp được, nổ súng dọa chúng nó."

Két một tiếng, ô tô khó khan dừng lại.

Tôi ngồi ở trên xe, mắt không tự chủ nhìn về phía người đàn ông trên xe kia.

Hắn nhìn chằm chằm vào tôi, trong mắt lóe lên tia hứng phấn, giống như đã qua thời kì theo dõi đến giai đoạn bắt được con mồi của thợ săn.

Đôi mắt xanh biếc như rắn độc, nhìn đến giật mình.

Giây tiếp theo, hắn bắt đầu điên cuồng đập vào cửa sổ xe, sức lực lớn đến mức chiếc xe bắt đầu rung dữ dội.

"Kính xe đang nứt ra..."

Răng rắc, cùng lúc đó tôi nghe thấy được tiếng gió thổi mạnh cùng với hơi thở tràn ngập mùi cỏ cây, khuôn mặt hắn gần ngay trong gang tấc.

Hắn duỗi tay như định tóm lấy tôi.

Trái tim muốn nhảy ra khỏi cổ họng, tôi cuống quýt nhìn về phía Dương Tử.

"Nằm sấp xuống!"

Bên cửa sổ rớt xuống một cái kim thuốc gây mê vứt đi.

Mà giáo sư Dương người dung tư thế ngắm chuẩn giơ súng gây mê đang chuẩn bị bắn ra phát thứ 2.

Người đàn ông ở cửa xe bên kia duỗi tay vào trong thử các kiểu, cuối cùng cũng mở được xe.

Gương mặt tuấn mỹ, làn da nóng rực, mùi cỏ dại lẫn mùi gió núi thật phóng túng.....điên cuồng hướng về phía tôi.

Còn có ánh mắt tràn ngập dục vọng chiếm hữu, cơ hồ muốn đem người nuốt chửng vào bụng.

Trong nháy mắt tôi thực sự cảm thấy, tôi sẽ bị kéo ra ngoài.

Tôi theo bản năng run rẩy.

Mà hắn đột nhiên dùng tay vuốt vẻ mặt tôi, cặp mắt màu xanh biếc kia làm long tôi run rẩy.

Tựa như muốn nói: "Đừng sợ."

Không chờ tôi phản ứng lại, đã nghe thấy tiếng Dương Tự la lên: "Doanh Doanh!"

Cùng với tiếng súng gây mê đâm vào thân thể, hắn ngã vào người tôi.

Tôi cũng theo đó mà hôn mê bất tỉnh.

Bị dọa sợ.

....

Thời điểm tỉnh lại, tôi nằm ở trong căn phòng trắng tinh.

Gió núi tươi mát thổi từ ngoài cửa sổ vào, mang đến cảm giác xa xăm trống trải. Bên ngoài núi non trùng điệp màu xanh lục, ánh xanh lam sắc trên không trung, đẹp đến hằn sâu vào tâm can.

Dương Tự ngồi bên cạnh, nhìn thấy tôi tỉnh, vui mừng mà đi qua: "Doanh Doanh, em tỉnh rồi?"

"Đây là đâu?" Tôi xoa đầu hỏi.

"Giáo sư Dương bảo đây là căn cứ bảo hộ, em bị ngất, nên chúng ta đưa em về đây."

Um, chúng tôi là đang ở trong núi gặp được bầy sói, chúng nó thậm chí còn đuổi theo, người đàn ông lớn lên trong bầy sói kia bị bắn trúng....

"Đi, anh dẫn em đi xem cái này."

Dương Tự làm bộ dáng thần bí nói.

Đi theo bước chân hắn, chúng tôi đi xuyên qua phòng ở, xuyên qua khu cư trú của viện, phảng phất như bước vào một không gian khác. Xung quanh là ánh đèn xanh trắng, thoạt nhìn thật hiện đại hóa.

" Bang bang"

"Phanh phanh phanh"

Có tiếng động nhỏ mà kỳ quái ở gần đây truyền tới.

Phía trước là một cái phòng, cửa lớn phòng nghiên cứu rắn chắc.

Tôi đi vào, mắt mở to.

Này đây thực sự là một cái phòng thí nghiệm, bên trong không gian thật sự rất lớn, màn hình to, bàn thí nghiệm và các dụng cụ tinh vi khác.

Nhưng thấy rõ nhất, trung tâm là một nhà giam bằng thép cao lớn. Cao bằng 2 3 người cộng lại, như là lồng dành cho động vật vậy.

Nhưng càng khiến người sợ hãi hơn, là trong nhà giam bằng sắt thép kia lại giam giữ người đàn ông đó.

Là người mà đã đuổi theo chúng tôi.

Hắn bị vây giữ bởi nhà giam thép, thân hình mạnh mẽ như mũi tên, hung hang va chạm vào viền bảo hộ sắt thép hết lần này đến lần khác.

"Đừng lo lắng, đây là phòng giam dành cho động vật sử dụng, cho dù có mấy con sư tử cùng nhau đâm cũng không mở được." Giáo sư Dương đứng bên cạnh nói

"Haiz sức lực của hắn thật mạnh, xích sắt đều không khóa được hắn, chỉ có thể đem hắn vào trong lồng giam này thôi."

Cho dù có lớn lên cùng sói, nhưng chung quy lại vẫn là người, tại sao lại phải làm như vậy?

Tôi định chất vấn, nhưng nói không nên lời, bởi vì ánh mắt của tôi toàn bộ đều bị người đàn ông này chiếm đóng.

Không biết vì cái gì, hắn đã dừng lại và lặng lặng nhìn chằm chằm vào tôi.

Không chỉ có như thế, hắn còn dịch chuyển tới chỗ gần tôi nhất.

Đôi mắt xanh biếc kia ẩn chứ ánh mắt khó có thể hình dung, phảng phất như khát vọng gì đó, khiến người ta sởn tóc gáy.

CHƯƠNG 5