Người Yêu Giả Tưởng

Chương 2



Ngày hôm sau, Jeffrey đến đài truyền hình họp, ban đầu chuyện này không nằm trong lịch trình nhưng vì để thể hiện tầm quan trọng của chương trình và vì khách mời cũng không thể thay đổi dễ dàng nên đài truyền hình phải tổ chức một cuộc họp trước để đảm bảo ổn thoả mọi thứ.

Jeffrey và Chu Tiểu Hồng ngồi cạnh nhau, hai người bọn họ quen biết cũng nhiều năm rồi, khi Jeffrey mới vào nghề từng bị bắt nạt khá nhiều, lần thê thảm nhất được Chu Tiểu Hồng giúp đỡ nên khi Chu Tiểu Hồng đưa ra đề nghị để Cao Duy và Liêu Thần Hi hợp tác cùng tham gia chương trình thì dù có nguy cơ bị Liêu Thần Hi mắng chết cậu ta vẫn nhận lời.

“Bên chỗ cậu thế nào rồi?” Chu Tiểu Hồng vừa lật tài liệu đài truyền hình cung cấp vừa hỏi.

“Cực kì hứng thú, hôm nay còn đang điên cuồng mua sắm kia kìa.” Jeffrey không nói điêu tí nào, mấy hôm nay Liêu Thần Hi không có việc gì làm, chơi game cả đêm, trưa thì làm một giấc, đến chiều thì bắt đầu điên cuồng mua mua mua, bảo là trước tiên cứ phải dùng giá trị nhan sắc đè bẹp Cao Duy đã.

Mà trên thực tế, Cao Duy và cậu không cùng phong cách, không thể nào so sánh được.

Năm nay Cao Duy 35 tuổi, là mẫu người đàn ông trưởng thành điển hình, dù hai năm trôi qua nhưng khí chất vẫn còn đó, Liêu Thần Hi lại đi theo con đường thanh xuân thần tượng.

Nhưng Jeffrey đâu thể nói được gì, chỉ đành mặc cậu tự mình chơi.

“Ừ, rất tốt, hôm nay Cao Duy cũng nói hai người có thể cân nhắc gặp mặt sớm một chút, dù sao tình huống của bọn họ cũng hơi đặc thù.”

Jeffrey muốn thở dài, may mà nhịn được, quả thật là rất đặc thù, năm đó, Cao Duy không giành được giải thưởng sáng tác xuất sắc nhất liền bắt đầu xuống dốc, dù là ai tâm lý cũng sẽ không thoải mái thôi.

Dạo diễn đài truyền hình phụ trách chương trình này đến muộn, thấy hai người Chu Tiểu Hồng và Jeffrey ngồi cạnh nhau thì gật đầu một cái.

“Mọi người đến đông đủ cả rồi thì chúng ta cũng không lãng phí thời gian thêm nữa, vào thẳng vấn đề chính nhé.” Đạo diễn họ Ngô, người mới được đào từ đài khác về vào năm ngoái, có năng lực, có tài nguyên nhưng mà nghe đâu có cái sở thích xấu xa gì đó mà sở thích xấu xa này là gì thì không ai nói rõ được.

“Hôm nay mời mọi người tới đây thật ra chỉ có một mục đích, chính là không để rắc rối gì xảy ra sau khi chương trình bắt đầu, vậy nên trợ lý của tôi đã phát cho mọi người một túi hồ sơ, bên trong có một ít khảo sát cần mọi người điền giúp, dù sao nguồn tin trên mạng có hạn, có gì cần tránh hay phải đặc biệt lưu ý còn cần mọi người nhắc nhở thêm.”

Jeffrey bĩu môi, gửi wechat cho Chu Tiểu Hồng: Lần đầu thấy luôn.

Chu Tiểu Hồng gửi lại một cái biểu tượng cảm xúc cho cậu ta, thật ra cô cũng rất ít khi thấy một chương trình nào như vậy, tuy biết chương trình này được quan tâm rất nhiều nhưng tất cả mọi người đều bận, đâu ai rỗi hơi mà viết mấy cái này.

Cô ngẩng đầu nhìn đạo diễn Ngô, cười hỏi “Phải xong trong hôm nay à?”

“Không cần.” Ngô Dục Lâm ngẩng đầu nhìn cô “Mang về từ từ viết, tuần sau trợ lý của tôi sẽ liên hệ với mọi người, tiếp theo chúng ta sẽ nói một chút về quá trình.”

Chu Tiểu Hồng có hơi bất mãn với y nhưng không nói gì, còn Jeffrey lườm một cái.

Ngô Dục Lâm thấy Jeffrey lườm thì nở nụ cười, nói “Tôi biết mọi người đều bận nhưng công việc trước đó không làm tốt thì về sau sẽ càng phiền phức, hai người nghĩ mà xem, nếu như Thiên vương làm một đĩa ớt xanh xào thịt mà cậu Liêu lại không thích thì xấu hổ lắm.”

Không ai lên tiếng, không phải là không đồng ý với y mà chẳng qua là cảm thấy không cần thiết phải nói thêm nữa.

Sau khi họp xong, Jeffrey có ấn tượng cực kì kém với Ngô Dục Lâm, lòng thầm nghĩ nếu không phải vì chị Hồng còn lâu cậu ta mới để Liêu Thần Hi đến nhé.

Mấy ngày trôi qua, ê-kíp chương trình bắt đầu công bố danh sách khách mời.

Mùa đầu tiên có tổng cộng ba tổ khách mời, Cao Duy và Liêu Thần Hi là tổ được công bố cuối cùng.

Sau khi công bố, internet lập tức bùng nổ, đề tài hàng đầu đều liên quan đến hai người bọn họ.

Jeffrey chua ngoa nói chương trình này mời hai người bọn cậu đúng là kiếm lời rõ nhiều, tiết kiệm được bao nhiêu tiền thuê thuỷ quân*, khi danh sách được công bố thì fan hâm mộ xông vào đầu tiên.

Đương nhiên, chuyện đáng vui mừng nhất là fans của Liêu Thần Hi từng người từng người một từ chối cho ké fame.**

*một nhóm người được mua chuộc sử dụng tài khoản trên Internet để nâng/dìm nghệ sĩ, tác phẩm.

**Fame là nổi tiếng, ké fame là ké sự nổi tiếng.

Liêu Thần Hi nhìn rất hài lòng, cầm iPad cười đến không ngừng nổi.

Ê-kíp chương trình gửi tin nhắn weibo cho phía Liêu Thần Hi, muốn cậu chia sẻ weibo chính thức của chương trình, thậm chí nội dung cũng đã soạn sẵn cho cậu rồi, chỉ cần động tay mấy cái là ok.

Jeffrey nhìn nội dung bên kia gửi đến, hỏi “Chúng tôi có thể sửa không?”

“Có thể có thể, Thần Hi muốn làm gì cũng được.” Nói chuyện với Jeffrey là một cô gái chưa từng trải, vừa nghe thấy vậy cậu ta cũng phải đổ mồ hôi thay cô.

“Anh làm gì đấy?” Liêu Thần Hi lại gần xem điện thoại của Jeffrey, đồng thời cũng thấy nội dung mà bên kia gửi đến “Anh Duy rất biết chăm sóc, trong tình yêu, chính là lựa chọn hàng đầu cho vị trí một anh chồng tốt? Duma, cái này ai viết đấy? Bị điên à?”

Y như dự đoán, Liêu Thần Hi giận rồi.

“Để em tự viết!” Cậu mở ghi chú trên iPad, hùng hùng hổ hổ gõ một hàng chữ, nhìn hồi lâu rồi cuối cùng lại bực bội xoá đi, sau đó nói với Jeffrey “Không viết gì cả, thêm một cái biểu tượng cảm xúc rồi chia sẻ là được!”

Jeffrey nhìn cậu, cực kì bất đắc dĩ đăng nhập weibo của Liêu Thần Hi.

Cậu ta chợt loé lên chút thông minh, Liêu Thần Hi không nói rõ dùng biểu tượng nào mà, vậy nên cậu ta nhập biểu tượng một cái hôn nhẹ rồi chia sẻ weibo chính thức, ngay sau đó, bên phía Cao Duy chia sẻ weibo của cậu, cũng gửi một cái biểu tượng y hệt.

Jeffrey hài lòng đăng xuất weibo, sau đó gọi Liêu Thần Hi xuống dưới ăn cơm.

Đến tối, khi weibo cậu và weibo Cao Duy đều bùng nổ thì Liêu Thần Hi mới biết chuyện, có người đã bắt đầu đu CP rồi, ngoài ra còn có fans hai nhà mắng nhau mà mắng toàn mấy lời khó nghe.

Liêu Thần Hi giận tím người, Jeffrey không biết ra ngoài ăn cơm với người trong công ty sản xuất phim nào rồi, cậu gọi điện thoại cũng không bắt máy.

Cuối cùng giận quá, Liêu Thần Hi lên diễn đàn ẩn danh bình luận mắng Cao Duy ké fame.

Bình luận của cậu chưa được mấy phút đã bị đẩy lên top, bên dưới mọi người đều nói Cao Duy ké fame Liêu Thần Hi rõ ràng.

Vì vậy, tâm trạng Liêu Thần Hi cuối cùng cũng tốt lên, đi tắm còn ngâm nga hát nữa.

Lúc này Cao Duy đang ở phòng gym nghe điện thoại của Chu Tiểu Hồng, đại khái là nói tình hình trên mạng cho anh nghe, hỏi anh có muốn xoay chuyển tình thế không?

“Không cần.” Cao Duy rời khỏi máy chạy bộ, vừa lau mồ hôi vừa nói “Kệ bọn họ nói đi, đều là mấy đứa trẻ con, không gây ra sóng gió gì.”

Đối với mấy thứ này Cao Duy không để tâm lắm nhưng anh có hơi tò mò về Liêu Thần Hi “Bên Liêu Thần Hi nói thế nào?”

“Không nói gì, có khi là đang vui vẻ lắm.” Quả thật Chu Tiểu Hồng có hơi không vui, dù sao đi nữa Cao Duy cũng có địa vị nhất định, sau cùng lại bị bôi xấu như thế, bất kể cô là quản lý hay là bạn bè của Cao Duy đi chăng nữa đều cảm thấy phẫn nộ, “Trên diễn đàn ẩn danh khá nghiêm trọng, hay là để tôi tìm người tra IP nhé?”

“Phiền lắm, không có gì đâu.” Cao Duy cười bảo “Thời gian này chọn một ngày để đi gặp bên kia đi, đúng rồi, chương trình khi nào thì bắt đầu ghi hình?”

“Tuần sau, kịch bản đã gửi tới.”

“Được rồi, gửi tôi một bản, chúng ta còn cần chuẩn bị quà cho bạn nhỏ bên kia nữa.”

Cúp điện thoại xong, Cao Duy đi tắm, sau đó mở máy tính nhận tài liệu.

Kịch bản chương trình này vô cùng đơn giản, chỉ cho phương hướng đại khái, còn cụ thể phải phát triển thế nào sẽ để khách mời tự do phát huy.

Cao Duy rất thích hình thức như vậy, không có nhiều hạn chế, chỉ cần không phá hoại quá là được.

Ngày đầu tiên ghi hình chủ yếu là quay cảnh hai người gặp mặt làm quen, Cao Duy nhìn thời gian, phát hiện thời gian quay mất cả một ngày, mấy ngày mùa hè như này có hơi cực.

Khi đã khá muộn, Cao Duy đang ngồi trên giường đọc sách thì Chu Tiểu Hồng nhắn tin đến, bảo là đã bàn bạc xong, tối mai gặp nhau ở phòng trà trước.

Cao Duy chốt thời gian với Chu Tiểu Hồng xong, chuẩn bị đi ngủ, trước khi đi ngủ thì mở điện thoại nghe lại “Một ngày cảnh “xuân”” của Liêu Thần Hi một lần nữa.

Em như cảnh “xuân” một ngày, anh tựa ánh hào quang tàn lụi, muốn ôm vào lòng niềm trăn trở nơi anh, lại chỉ thấy vô biên hoang vắng.

Cao Duy rất mâu thuẫn, anh rất thích câu hát này, đồng thời cũng rất ghét nó.

Lời ca này, khiến anh quá dễ dàng nảy sinh cảm giác nhập vai đầy phiền muộn, sau tất cả bạn chỉ muốn có ai đó thấu hiểu, muốn người đó biết mình đã chán nản, buồn đau biết nhường nào, muốn trong lúc cô đơn lạc lõng sẽ có ít nhất một người kề bên.

Nhưng anh không có, hết thảy những gì anh mong muốn đều chẳng có, đến cuối cùng chỉ còn thấy hoang vắng vô biên cất lên trong câu ca ấy.

____________________________