Người Yêu Giả Tưởng

Chương 50: Trong mắt anh ấy đã không còn tao rồi



Chuyện của Du Tân chỉ xáo trộn một chút rồi dịu xuống, Jeffrey chuyển lời giúp Trâu Gia Nghị là Tống Vũ đã về Mỹ.

Chuyện này đối với Du Tân hay Cao Duy mà nói đều là chuyện tốt, cả hai đều không muốn thấy kẻ đó.

Cao Duy quyết định nhận phim gián điệp của đạo diễn Lương, thứ nhất anh thấy đạo diễn Lương có địa vị, hơn nữa với anh mà nói, danh tiếng quan trọng hơn doanh thu phòng vé, thứ hai, chưa nói đến tuổi tác bộ phim thanh xuân học đường kia có hợp hay không nhưng anh phải hợp tác với Trâu Gia Nghị, anh không muốn dính dáng gì với hắn cả.

Jeffrey tôn trọng lựa chọn của Cao Duy, vì vậy hẹn thời gian gặp mặt với đạo diễn.

Sau khi nghỉ ngơi, Liêu Thần Hi cũng bận rộn đến xoay vòng vòng, động lực để cậu tiếp tục chiến đấu là sắp được đến Hải Nam ghi hình.

Trong những công việc này, “SH” đối với cậu mà nói quả thật chính là vừa được nghỉ phép vừa được yêu đương, cậu chỉ hận không thể ngày nào cũng ghi hình “SH”.

Nhịn chừng mấy ngày, cuối cùng cũng đợi được vé máy bay của chương trình, Liêu Thần Hi ở nhà sắp xếp hành lý, cố ý nhét đồ lót mới mua vào.

Jeffrey gặm dưa chuột bảo “Xem kìa, phóng túng đến tận trời!”

“Anh quan tâm em!” Liêu Thần Hi trừng cậu ta, “Anh đang ghen tị thì có!”

“Ờ, ghen tị muốn chết!” Jeffrey trợn trắng mắt ra ngoài.

Liêu Thần Hi trằn trọc cả đêm, ngủ không ngon giấc, cậu bận rộn mấy hôm nay chưa được gặp Cao Duy, hai người chỉ có thể tranh thủ gọi video, một chút cũng chẳng đã thèm.

Sáng sớm hôm sau, hiếm thấy có lần Liêu Thần Hi không cần Jeffrey gọi dậy, tự thân dậy sớm rời giường chuẩn bị xong xuôi ngồi sẵn ở sô pha chờ người tới đón.

Jeffrey tới nơi còn tưởng mình bị ảo giác, nhìn Liêu Thần Hi một cái, sau đó bước vào phòng ngủ.

“Nghĩ gì đấy! Không thấy em à?” Liêu Thần Hi ngồi trên sô pha, đặc biệt tự luyến nhìn Jeffrey.

Jeffrey hoảng sợ “Cục cưng, cưng bị cái gì kích thích? Anh theo cưng bao lâu nay, cưng đây là con gái lớn lần đầu lên kiệu hoa à!”

“… Em thay đổi hoàn toàn không được chắc?” Liêu Thần Hi đá vali, “Đi chưa?”

“Đi chứ đi chứ, có cần tiểu nhân cõng ngài xuất cung không?”

Liêu Thần Hi bị cậu ta chọc cười ha ha, ôm cổ Jeffrey ra ngoài.

“Cục cưng! Cưng quên mang vali!” Jeffrey giãy giụa vùng ra, nhấc vali ra ngoài cùng Liêu Thần Hi.

Jeffrey lái xe, đón Liêu Thần Hi xong thì đi đón Cao Duy, lúc hai người tới nơi Cao Duy và Du Tân cũng vừa ăn sáng xong.

“Mì anh Duy nấu ngon quá trời!” Vừa lên xe là Du Tân khen không ngớt.

Liêu Thần Hi ở sau sầm sì mặt mày bảo “Ngài Cao, không ngờ ngài lại ngấm ngầm ăn sáng sau lưng em!”

Cậu vừa dứt lời, dạ dày rất phối hợp réo lên một tiếng.

Jeffrey ở phía trước cười không nhặt được mồm, Du Tân nhún vai câm nín.

Cao Duy lấy bánh mì trong túi ra đưa cậu “Em ăn đỡ trước đi, anh cứ nghĩ anh rể mua bữa sáng cho em rồi.”

Liêu Thần Hi xé vỏ bánh mì, lườm “Trong mắt anh ấy đã không còn tao rồi.”

Lần ghi hình chương trình này Jeffrey không ở cùng hai người, trước khi hai người vào đăng kí, cậu ta dặn dò Du Tân “Tiểu Tân Tân, lần này giao hai vị tổ tông này cho em! Vai gánh trách nhiệm nặng nề rồi! Vất vả em!

Tâm tình Du Tân rất tốt, dù sao làm một fan CP, có cơm chó ăn thì ngày nào cũng là ngày giải phóng.

“Không vất vả không vất vả, đây là vinh hạnh của em cả đấy! Ha ha ha! Anh hiểu mà!” Du Tân nhướng mày với cậu ta, cười cười đầy thô bỉ.

Vết thương trên mặt cô đã thành sẹo, tuy vẫn còn khá rõ nhưng dù sao cũng tốt hơn trong tưởng tượng của mọi người một chút.

Jeffrey cầm tay cô lắc lắc “Cục cưng cố lên, đợi cưng về hai ta sẽ cùng lấy thẻ của Thần Hi đi spa!”

“Quyết định như thế nhé!” Hai người ăn ý với nhau, hoàn toàn không thấy sự khinh bỉ trào dâng của Liêu Thần Hi.

Người của ê-kíp chương trình sau khi đến nơi cũng qua chào hỏi, Ngô Dục Lâm nhỏ giọng nói chuyện với Liêu Thần Hi “Anh đối với hai cậu cực kì tốt, sắp xếp cho căn phòng view biển luôn nhé.”

Liêu Thần Hi nghe xong kích động đến suýt buột miệng gọi Ngô Dục Lâm một tiếng chị dâu, cười đến hai mắt híp lại thành cái khe.

Cao Duy mua cà phê về thấy Ngô Dục Lâm, đưa cà phê cho Liêu Thần Hi hỏi “Cười gì đấy? Vui thế!”

“Cao Duy, chú thật keo kiệt! Không mua cà phê cho anh!” Ngô Dục Lâm cố tình bắt lỗi, “Phòng view biển không có đâu, hai người tự kiếm một chỗ dựng lều đi!”

Y nói xong rời đi, để lại Liêu Thần Hi suy sụp tại chỗ.

Bởi đêm trước không ngủ ngon nên vừa lên máy bay Liêu Thần Hi đã ngủ.

Trên người đắp kín chăn, tay cậu nắm chặt tay Cao Duy không buông.

Fans cùng máy bay lén lút chụp ảnh, tặng quà, Cao Duy luôn cẩn thận sợ họ đánh thức Liêu Thần Hi.

Có fan đưa anh một quyển album, bên trong có hai mươi, ba mươi trang, tất cả đều là hình vẽ hai người họ lúc ở cạnh nhau, hình chibi nhỏ xíu xinh xinh, Cao Duy vừa xem vừa vô thức mỉm cười.

Fans cũng sợ quấy rầy Liêu Thần Hi ngủ, tặng quà xong đều yên vị tại chỗ mình, Cao Duy bảo Du Tân tặng đồ ăn vặt chuẩn bị trước cho họ, kết quả fans đều không nỡ ăn, giữ gìn như bảo bối.

Bốn tiếng ngồi máy bay, lúc ra ngoài đã có một biển fan tới đón.

Thú vị nhất là lần này họ còn chuẩn bị một băng rôn to đùng, trên đó viết: Hoan nghênh chồng chồng Duy C đến chỉ đạo.

Liêu Thần Hi bị họ làm cho ngượng ngùng, trốn sau Cao Duy cười trộm.

Vốn là một chuyện rất vui vẻ nhưng trên đường từ sân bay tới khách sạn có fan cuồng đuổi theo xe, suýt thì xảy ra tai nạn.

Liêu Thần Hi và Cao Duy ngồi một xe, ê-kíp chương trình ngồi một xe, xe bọn cậu và ê-kíp chương trình mới từ sân bay rời đi không lâu thì có xe đuổi theo chạy song song với họ, đồng thời có máy quay thò ra ngoài cửa xe, còn nói với họ “Mở kính xe ra! Chụp ảnh!”

Liêu Thần Hi cau mày, hơi không vui, Cao Duy bảo Du Tân nhắc những người đó đừng đuổi theo, Tam Á vừa đổ mưa, đường trơn, đuổi xe rất nguy hiểm.

Nhưng Du Tân vừa nói xong, mấy người đối diện còn giơ ngón giữa với cô, làm cô cáu đến muốn chửi tục.

“Anh Duy, đây chắc không phải fan đâu?” Du Tân rất giận, cô thấy fan CP nhà Duy C đều rất ngoan hiền, hơn nữa fans trên weibo cũng thường xuyên chỉ trích những kẻ thích đuổi xe.

Cao Duy hết cách, chỉ có thể dặn tài xế lái xe cẩn thận hơn.

Kết quả tại một chỗ rẽ, chiếc xe kia không rẽ theo, xe bọn anh vì để tránh bọn họ phải vội đánh vô lăng, mặt đường trơn trượt nên suýt chút đụng vào xe khác.

Người trong xe đều sợ hãi, Cao Duy ôm Liêu Thần Hi, bảo vệ đầu cậu, cuối cùng xe cũng ổn định dừng lại, người trong chiếc xe kia trông có vẻ cũng hoảng sợ quá chừng.

Cao Duy mở cửa muốn ra ngoài nhưng bị Liêu Thần Hi giữ lại.

“Anh đừng đi.” Liêu Thần Hi sợ hãi không thôi, nắm chặt tay Cao Duy, “Du Tân con gái cũng đừng ra, anh gọi cho bên đạo diễn Ngô ra ngoài nói đi, cả hai đều đừng ra.”

Cao Duy ngồi lại, ôm Liêu Thần Hi bảo “Em không sao chứ?”

“Không sao, nhưng nghĩ mà sợ.” Lưng Liêu Thần Hi ướt đẫm mồ hôi, vừa nãy cậu đã nghĩ sẽ thật sự có chuyện.

Tay Du Tân run rẩy gọi điện cho Ngô Dục Lâm, bên kia đã biết xe phía sau có vấn đề, Ngô Dục Lâm cúp máy xuống xe.

Nhóm Cao Duy ở trong xe thấy Ngô Dục Lâm chụp ảnh biển số xe kia, đứng ở đó gọi điện thoại.

“Doạ chết em.” Liêu Thần Hi ngồi dựa vào Cao Duy, trước đây cậu đã từng trải qua loại chuyện này, sợ nhất chính là đuổi xe.

“Quả thật nguy hiểm.” Cao Duy vẫn luôn cau mày nhìn bên ngoài, bọn anh không quen thuộc nơi này, còn Ngô Dục Lâm tuy khôn khéo linh hoạt nhưng dù sao cũng là người nhà anh, người ở đây mà xảy ra chuyện anh cũng khó lòng giải thích với anh trai mình.

Cũng may mọi việc nhanh chóng được giải quyết ổn thoả, vài người trong ê-kíp chương trình cũng ra ngoài với Ngô Dục Lâm, Cao Duy thấy họ quay lại xe, chiếc xe đuổi theo họ cũng rời đi.

Anh gọi cho Ngô Dục Lâm “Đạo diễn Ngô, sao rồi?”

“Không sao, mấy đứa trẻ con thuê người lái xe, cho người ta kha khá tiền, bản thân cũng bị doạ sợ rồi.” Ngô Dục Lâm bảo, “Tài xế kia thường xuyên làm chuyện này, chuyên kiếm tiền từ các fan cuồng, trước đây cũng có trường hợp tai nạn vì đuổi xe, vô đạo đức muốn chết.”

“Không sao là tốt rồi, khiến anh gặp phiền phức.”

Ngô Dục Lâm thấy anh bảo vậy mới trêu anh “Cảm thấy rước thêm phiền phức cho anh thì sau khi về ngoan ngoãn lấy lòng anh, đừng chỉ biết nói mồm.”

Cao Duy cũng cười bảo “Được, về rồi nói tiếp, gặp lại ở khách sạn.