Người Yêu Giả Tưởng

Chương 93: Ngoại truyện 14: Lần đầu tôi đi đăng kí kết hôn, căng thẳng quá…



La Huân cảm thấy Trịnh Việt Lâm chính là do ông trời phái tới chỉnh hắn.

Hắn miễn cưỡng gảy gỉ mắt ra và quyết định không thèm nói chuyện với Trịnh Việt Lâm trong một giờ tiếp theo.

“Vậy hợp đồng của cậu với công ty làm thế nào bây giờ?” Trịnh Việt Lâm lại hỏi.

La Huân nhìn cậu, không nói lời nào.

Trịnh Việt Lâm thở dài: “Dù sao tôi cũng không hiểu, cậu tự lo đi, ngủ chưa? Tôi phải đi ngủ đây.”

Cậu nói xong, lắc lư đi về phòng, La Huân muốn kéo cậu nhưng nghĩ lại nếu mình kéo người lại thì thế nào cũng sẽ không khống chế được mà mở miệng nói chuyện với người ta nên gục mặt lẽo đẽo đi sau Trịnh Việt Lâm, mỗi người một phòng, đi ngủ.

Sau đó, Trịnh Việt Lâm tập trung đóng phim, u mê không lối thoát, còn La Huân bắt đầu bí mật lên kế hoạch đám cưới, muốn đợi ngày Trịnh Việt Lâm đóng máy sẽ lôi người đi đăng kí, ngày hôm sau cưới luôn.

Nhưng Trịnh Việt Lâm không biết, cả đầu cậu chỉ có đóng phim, hoàn toàn không bị phân tâm bởi những thứ khác, thậm chí có một lần cậu vô tình thấy thiệp mời trên sô pha cũng chỉ vừa uống nước vừa bảo La Huân: “Thiệp mời này đẹp nhỉ.”

La Huân sợ bị cậu phát hiện ra, đang muốn giải thích đã nghe Trịnh Việt Lâm bảo: “Mua quà gì tặng chưa? Trông đẹp ghê!”

La Huân đỡ trán, nhủ thầm, IQ của bạn trai thật đáng lo ngại.

Ngày Trịnh Việt Lâm đóng máy, La Huân đã chờ ở ngoài từ sớm, bởi đám Liêu Thần Hi còn chưa đóng máy nên Trịnh Việt Lâm khéo léo tạm biệt đoàn làm phim rồi rời đi.

Lúc đó là giữa trưa, La Huân lái xe đưa cậu đi ăn trưa trước sau đó về nhà thay quần áo khác, hai người đều mặc sơ mi trắng mới, Trịnh Việt Lâm còn ngây thơ hỏi: “Sao lại phải ăn mặc chỉnh tề thế? Không phải chỉ là ra ngoài ăn một bữa cơm thôi sao?”

“Cầm chắc sổ hộ khẩu và căn cước chưa?” La Huân hỏi.

“Hả?”

“Thôi nào!” La Huân tới gần cắn một cái lên mặt Trịnh Việt Lâm, hét ầm lên, “Tôi đã đợi một tháng rồi! Đi đăng kí thôi! Cưới thôi! Cậu muốn bức chết tôi à!”

Trịnh Việt Lâm ngây ngốc nhìn La Huân, sau đó bật cười, ôm chặt La Huân như một chú koala bảo: “Được! Đi đăng kí!”

Hai người mặc cùng một kiểu, nắm tay nhau, mỗi người cầm một cuốn sổ hộ khẩu ra khỏi nhà.

“Lần đầu tôi đi đăng kí kết hôn, căng thẳng quá…” Trịnh Việt Lâm siết chặt sổ hộ khẩu và thẻ căn cước, cứ như sợ chúng nó mọc chân chạy mất.

“Tôi… cũng là lần đầu tiên.” La Huân thấy đoạn đối thoại của hai người họ hơi quái dị, nhưng ngọt ngào trong lòng quả thật không sao khống chế được mà trào ra, trước đây hắn chưa bao giờ nghĩ mình sẽ kết hôn sớm như vậy, thậm chí chưa từng có suy nghĩ muốn kết hôn, hắn mới hơn hai mươi, hôn nhân dường như cách hắn xa lắm, quanh hắn cũng có bạn học kết hôn sớm, hắn còn nghĩ thật không thể tin được, không thể ngờ lại có người chôn thây vào nấm mồ hôn nhân sớm như thế, rốt cuộc suy nghĩ luẩn quẩn đến mức nào.

Nhưng giờ hắn mới hiểu được, thật lòng yêu một người sẽ chỉ hận không thể buộc chặt hai người lại với nhau, “kết hôn” – một từ mang đậm tính ràng buộc giờ đây lại trở thành một chuyện thật ngọt ngào.

Hai người đến Cục Dân chính, việc đầu tiên là đi chụp ảnh, thợ chụp ảnh chụp ảnh cho bọn hắn luôn miệng khen bọn hắn đẹp trai không ngớt, trông như người nổi tiếng.

La Huân không vui, nhỏ giọng lầu bầu: “Thì chúng ta là người nổi tiếng thật mà.”

Trịnh Việt Lâm cười trộm, kéo hắn bảo: “Người ta không biết chúng ta cũng bình thường thôi mà!”

Chụp ảnh xong thì đi làm các thủ tục khác, người xếp hàng rất nhiều, La Huân chờ đợi đến hơi cáu trong người rồi đấy.

“Cơm ngon không sợ chậm! Đừng gấp.” Thật ra Trịnh Việt Lâm cũng gấp chết đi được, ngồi một chỗ lắc chân.

“Đừng lắc chân, cậu càng lắc tim tôi càng đập nhanh.” La Huân đặt tay lên đùi cậu, Trịnh Việt Lâm lắc một cái thì hắn vỗ một cái.

Một cô gái ngồi phía trước quay đầu lại nhìn bọn hắn, sau đó nói gì đó với bạn trai mình.

Trịnh Việt Lâm hơi xấu hổ, cúi đầu đỏ mặt không nói câu nào.

Cô gái quay lại nhỏ giọng bảo: “Mừng hai người kết hôn!”

La Huân ngẩng đầu kinh ngạc thốt lên một tiếng “hả”, cô gái còn bảo: “Em là fan CP của hai anh đó! Trời đất ơi, không ngờ lại được đăng kí kết hôn cùng ngày với hai anh!”

Cô kích động nắm tay bạn trai, thiếu điều nhảy cẫng lên: “Trời ơi là trời, làm sao bây giờ, em kích động chết mất!”

Cuối cùng, sau khi tất cả được nhận giấy chứng nhận kết hôn, bốn người đứng nơi cửa cục Dân chính chụp một tấm.

Cô gái hưng phấn đăng weibo, quản lí của La Huân thấy trên mạng đều đang đồn đại vấn đề kết hôn của hắn mới biết nghệ sĩ không khiến người bớt lo nhà mình đã kết hôn mà không thèm báo cho mình một tiếng.

Trong hợp đồng quản lí của La Huân không đề cập đến việc hắn có được yêu đương hay kết hôn không, dù sao hắn vào giới giải trí dựa vào quan hệ, hoặc có thể nói là dựa vào tiền của ba hắn, năm đó, ba hắn là một trong những nhà tài trợ của cuộc thi tuyển người mới mà hắn tham gia, tuy rằng hắn vẫn bị mắng một trận nhưng toàn bộ cuộc trò chuyện hắn đều cười, cuối cùng còn hỏi quản lí: “Anh, mai bọn em cưới, anh tới không?”

“Sớm muộn gì anh cũng bị cậu chọc tức chết!” Quản lí giơ tay nhận thiệp cưới, nào ngờ La Huân không cầm theo.

“Tối sẽ mang tới cho anh!” La Huân cười hì hì, dù sao dưới tầng, Trịnh Việt Lâm cũng đang chờ hắn trong xe.

“Sao rồi?” Trịnh Việt Lâm thấy La Huân đi ra, căng thẳng hỏi, “Phải đền tiền à?”

“Đền cái gì!” La Huân lái xe đưa Trịnh Việt Lâm đi thử lễ phục, “Mai cưới rồi, tối nay cậu muốn làm chuyện xấu hổ thẹn thùng với tôi hay là đi ngủ một giấc ngon lành?”

“… Cậu nói gì đấy!” Trịnh Việt Lâm vừa nghe “chuyện xấu hổ thẹn thùng” đã đỏ bừng mặt, hệt như đột nhiên bị nấu chín.

“Bây giờ chúng ta là chồng chồng hợp pháp rồi, cậu không còn lý do gì để từ chối tôi nữa.” La Huân cười xấu xa nhanh chóng thò tay sờ soạng thân dưới Trịnh Việt Lâm, sau đó hưng phấn kêo gào.

“Cậu không được như vậy đâu!” Trịnh Việt Lâm nhích sang bên cạnh, cầm giấy chứng nhận kết hôn bảo, “Tôi còn chưa chuẩn bị xong!”

“Không sao, trêu cậu thôi.” La Huân hắng giọng một cái bảo, “Tôi nhịn lâu đến vậy rồi, thêm tối nay cũng không sao, lễ cưới ngày mai tôi sẽ để cho cậu tung tăng chạy nhảy nhưng đêm mai…”

Hắn nhìn Trịnh Việt Lâm, Trịnh Việt Lâm hoảng sợ nhìn lại hắn.

“Đêm mai, cậu chỉ cần tắm rửa sạch sẽ chuẩn bị trở thành người của chồng cậu đi!”

Trịnh Việt Lâm cảm thấy vô cùng khủng khiếp, cảm thấy dường như La Huân giống con sói đóng giả bà ngoại kia, lúc nào cũng có thể lột chiếc khăn đỏ của cậu ra rồi ăn sạch cậu không còn một mảnh.

Thật đáng sợ, nhưng đã không còn đường lui nữa rồi.

Trong lòng còn giữ giấy chứng nhận kết hôn của bọn cậu, Trịnh Việt Lâm không muốn thành thanh niên ly hôn sớm như vậy đâu, vậy nên chỉ đành nhẫn nại…

Đêm đến, Trịnh Việt Lâm khoá trái cửa phòng ngủ, rất sợ La Huân đột nhiên xông vào, cả đêm ngủ không ngon giấc, trong giấc mơ còn mơ thấy La Huân biến thành con sói giả làm bà ngoại, một miếng đã ăn sạch cậu.

Sáng hôm sau thức giấc, gương mặt Trịnh Việt Lâm sống không còn gì luyến tiếc, La Huân tới gõ cửa, sinh lực tràn trề hát cho cậu nghe: “Thỏ con ngoan ngoãn, mở cửa ra nào*!”

*Nghe thử ở đây.

Trịnh Việt Lâm không hát nổi, hét lên: “Không mở!”

“Không mở?” La Huân lại gõ gõ, cười bảo, “Vậy thì tôi sẽ…”

Trịnh Việt Lâm mở cửa, gục đầu bảo: “Cậu đừng ổn ào nữa, mở rồi.”

“Mau chuẩn bị đi, chúng ta đi trang điểm rồi đi kết hôn nào!”