Người Yêu Giả Tưởng

Chương 95: Ngoại truyện 16: Hôm nay không tha cho cậu nữa đâu, chúng ta hợp pháp rồi



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Trịnh Việt Lâm ngơ ngác cả ngày hôm nay nhưng lúc này lại trở nên vô cùng nhạy cảm, cậu vừa vào cửa đã cảm giác được La Huân không đúng nên nhanh chân muốn chạy về phòng ngủ, kết quả là bị người kéo lại, dứt khoát vác lên vai.

“Muốn chạy đi đâu?” La Huân nghiến răng khiêng Trịnh Việt Lâm lên tầng, hắn cố ý sắp xếp lại phòng ngủ tầng ba một chút, bộ chăn ga bốn món màu đỏ thẫm, rèm cửa sổ đổi thành rèm cưới màu đỏ lựu, cũng chủ động mua đầy đủ gel bôi trơn và bao cao su, cả đêm nay, không làm đến khi Trịnh Việt Lâm ngất đi thì đừng hòng hắn dừng lại.

“Tôi không chạy đâu! Cậu thả tôi xuống!” Dạ dày Trịnh Việt Lâm áp trên vai La Huân, khó chịu nên đáng thương xin tha, “Tôi tự đi được mà…”

La Huân mất rất nhiều công sức mới khiêng được người lên tầng ba, âm thầm quyết định tìm thời gian bắt đầu tập gym, không thì không ổn, một chút dáng vẻ của chủ gia đình cũng không có!

Hắn tung chân đạp văng cửa, gấp gáp ném Trịnh Việt Lâm xuống giường.

Để phòng ngừa kẻ gan thỏ đế này chạy trốn, La Huân lập tức đứng dậy đóng cửa khoá thật kĩ, xoay người bật đèn bàn đầu giường, mỉm cười dịu dàng nhìn vẻ mặt hốt hoảng của Trịnh Việt Lâm.

“Biết phải làm gì chưa?” La Huân thè lưỡi liếm chóp mũi Trịnh Việt Lâm làm người ta sợ run người.

“A…” Trịnh Việt Lâm nhìn một lượt cách trang trí căn phòng, đèn bàn cũng đổi thành loại hoa văn rỗng màu đỏ, có vẻ như La Huân đã chuẩn bị từ lâu rồi, “Chuyện này… Cậu trang trí từ khi nào, sao tôi không biết?”

image-2

Thêm chú ảnh minh hoạ

“Cậu biết mới là lạ!” La Huân giơ tay gõ tủ đầu giường, Trịnh Việt Lâm theo tiếng động nhìn qua, bên trên bày ba hộp bao cao su và hai chai bôi trơn to.

“Ôi.” Trịnh Việt Lâm nhìn xong vội quay lại, cúi đầu nhìn chằm chằm đũng quần La Huân.

“Nhìn đủ chưa?” La Huân bắt đầu cởi cúc áo sơ mi của mình, “Đã mãn nguyện chưa? Chồng sẽ đưa cưng chơi thật kích thích.”

Trịnh Việt Lâm ngẩng đầu nhìn hắn cởi từng cúc áo sơ mi một, để lộ ra làn da màu mật ong, sơ mi bị tuột ra, nửa người trên La Huân trần trụi, bất chợt kéo tay Trịnh Việt Lâm, để tay cậu dán chặt lên ngực mình, chậm rãi vuốt ve.

Lần này Trịnh Việt Lâm thật sự luống cuống, vội vàng muốn rút tay về nhưng càng bị nắm chặt hơn.

“Đêm động phòng hoa chúc, cậu sờ chồng cậu thì xấu hổ cái gì!” Cơ thể La Huân đổ về phía trước, đè người ngã ngửa trên giường.

Trịnh Việt Lâm biết hắn nói không sai, hơn nữa thật ra La Huân đã muốn làm chuyện này với cậu từ lâu, lòng cậu hiểu rõ nhưng dù sao cũng là lần đầu tiên trong đời, sao có thể không ngượng ngùng, sao có thể không căng thẳng chứ.

“Tôi… Tôi không xấu hổ…” Lúc Trịnh Việt Lâm nói chuyện, đôi mắt vẫn lén nhìn hai cái chai trên tủ đầu giường nên bị La Huân nắm cằm xoay lại.

“Không được nhìn chỗ khác.” La Huân chầm chậm tới gần bờ môi cậu, sau đó nhẹ nhàng chạm vào nơi ấy, bảo, “Nhìn tôi, chúng ta sắp làm tình.”

Trịnh Việt Lâm bị hai chữ “làm tình” làm cho xấu hổ không chịu nổi, vội vã muốn quay nhưng môi bị ngậm lấy, rồi sau đó đón nhận nụ hôn nồng nhiệt của La Huân.

Hai tay cậu đặt nơi lồng ngực trần của đối phương, rõ ràng cảm nhận được nơi hạ thể căng cứng. La Huân dùng đầu gối tách hai chân khép chặt của Trịnh Việt Lâm ra, làm động tác đưa đẩy đâm chọc cơ thể Trịnh Việt Lâm cách một lớp quần.

“Ưm!” Trịnh Việt Lâm tròn mắt tức giận khiến La Huân phải bật cười khe khẽ.

Hắn buông môi Trịnh Việt Lâm ra, đầu lưỡi liếm một đường dọc theo má đến bên tai, nhẹ giọng bảo: “Hôm nay không tha cho cậu nữa đâu, chúng ta hợp pháp rồi.”

Hắn nói xong liền thò tay cởi quần Trịnh Việt Lâm, thắt lưng là hắn mua nên không tốn chút sức nào đã có thể lột ra, khi tiếng khoá kéo vang lên, Trịnh Việt Lâm nổi phản ứng, thằng nhỏ của cậu được bao bọc sau quần trong màu trắng lộ ra, chất lỏng trào ra từ quy đầu làm ướt cả quần lót.

“Cậu cũng mong chờ nhỉ!” La Huân bật cười một tiếng, đặt bàn tay lên nơi phồng phồng đang bị che lại, nhẹ nhàng đè xuống.

“Ưm…” Trịnh Việt Lâm phát ra một tiếng hừ nhẹ từ trong cổ họng, đôi tay ra sức đẩy ra.

“Đừng nhúc nhích!” La Huân gầm nhẹ, “Lộn xộn tôi làm chết cậu!”

Trịnh Việt Lâm bị hắn giữ chặt, nom hệt cún nhỏ đáng thương đang tội nghiệp cắn môi nhìn hắn.

“Qua đây cởi quần cho chồng nào.” La Huân dứt lời, Trịnh Việt Lâm chui tọt vào trong chăn, bởi vì quá xấu hổ nên chỉ lộ ra mỗi cái trán và đôi mắt.

La Huân bị hạ gục hoàn toàn, đành phải tự thân vận động, hắn cố ý cởi rất chậm, đồng thời giả vờ vô tình làm những động tác đầy khiêu gợi, hắn cởi quần ngoài, bên trong cũng mặc sịp trắng hệt như Trịnh Việt Lâm.

“Tôi cũng muốn vào.” La Huân nhấc một góc chăn lên, chui vào, thò tay túm Trịnh Việt Lâm vào lòng.

Hai người đều chỉ mặc mỗi quần trong, lúc ôm nhau da thịt kề sát khiến đầu óc Trịnh Việt Lâm bùm bùm, không dừng, sao cũng không dừng được.

“Đợi lát nữa, thứ này của tôi sẽ giống lúc tôi chui vào chăn, chui vào nơi này của cậu.” La Huân kéo tay Trịnh Việt Lâm xoa nắn thằng bé của mình, tay còn lại cách một lớp quần lót sờ soạng mông cậu.

“Á!” Trịnh Việt Lâm phản xạ có điều kiện đẩy mạnh hắn ra nhưng bị La Huân đã sớm đề phòng từ trước ôm chặt, đương lúc cậu muốn tiếp tục giãy giụa, La Huân đã nắm nơi khó nói của Trịnh Việt Lâm.

Cưng cứng, đã từng có duyên gặp mặt La Huân một lần.

Cả người Trịnh Việt Lâm nháy mắt nhũn ra mặc người làm thịt, cậu căng thẳng mở to mắt nhìn La Huân, môi khẽ mở, La Huân nhìn thoáng qua cậu, thè lưỡi, đầu lưỡi luồn vào môi đối phương liếm nhẹ hàm răng ướt át rồi rút ra.

“Đợi lát nữa cây gậy này của tôi cũng sẽ cắm vào lỗ nhỏ của cậu như cái cách đầu lưỡi của tôi tiến vào trong miệng cậu vậy.” La Huân trêu nhiều thành nghiện, ngón tay sờ sờ quy đầu Trịnh Việt Lâm, sau đó rút ra.

Hắn giơ ngón tay lên phía trước ngửi một cái, cười bảo: “Cậu chảy nước này.”

“Đừng nói nữa!” Trịnh Việt Lâm đạp hắn một cái, sau đó nhanh chóng siết chặt hai chân, cầu mong đêm xấu hổ này qua thật nhanh.

La Huân từ phía sau luồn một tay vào quần lót Trịnh Việt Lâm, dùng sức xoa nắn mông cậu. Hắn đột nhiên phát hiện Trịnh Việt Lâm đang nhỏ giọng lầu bầu gì đó nên tới gần, nghe xong hắn thiếu chút héo luôn.

“Lấy phấn đấu gian khổ làm vinh, coi xa xỉ dâm dật là nhục… A… Câu tiếp theo là gì nhỉ… À không có câu tiếp theo, đây là câu cuối rồi, lấy phấn đấu gian khổ làm vinh, coi xa xỉ dâm dật là nhục…” Trịnh Việt Lâm nhắm tịt mắt khe khẽ lầm bầm, cậu thật sự quá căng thẳng, còn sợ nữa, bởi vì đêm qua cậu chủ động lên mạng xem hai người con trai sẽ làm tình như thế nào, sau đó thấy có người nói lúc bắt đầu sẽ rất đau, là loại đau đớn như xé rách thân thể ấy.

Trịnh Việt Lâm sợ đến nỗi lạnh ngắt cả tay, khi ngón tay La Huân tới gần cửa sau, dũng khí của cậu rốt cuộc cũng bị đánh tan, ôm La Huân gào to: “Đauuu!”

La Huân bị doạ giật bắn mình, ngón tay của hắn còn chưa cho vào mà, hơn nữa hắn mới chỉ định dạy dỗ thanh niên không coi trọng màn dạo đầu mà ở đấy gánh vác bát vinh bát sỉ này trước thôi, sao chưa gì đã đau rồi?

Hắn rút tay ra, xoay người ôm Trịnh Việt Lâm đè dưới thân, giường rất mềm, dáng vẻ Trịnh Việt Lâm đỏ mặt nhắm chặt mắt vùi trong chăn đệm cũng một màu đỏ thật sự quá ngon miệng.

Hắn kéo tay Trịnh Việt Lâm đang ôm mình xuống, sau đó cúi đầu hôn cậu, đầu lưỡi nhẹ nhàng chọc ghẹo, Trịnh Việt Lâm khó chịu vặn vẹo eo.

“Đừng mà…” Trịnh Việt Lâm nhận ra thân dưới mình càng cứng hơn.