Người Yêu Lỡ Hẹn

Chương 1



1

Tờ giấy khám thai trong tay bị tôi làm cho nhăn nhúm, tôi vẫn còn đang thất thần.

Kích động, nhưng khó mà tin được.

Ra khỏi bệnh viện, tôi lập tức gọi điện thoại cho Bùi Xuyên.

Đầu dây bên kia cứ vang lên tiếng bíp bíp liên tục, cuối cùng không đợi được câu trả lời.

“Đang họp, có chuyện gì tan làm rồi liên lạc sau.” Sau khi dứt khoát từ chối cuộc gọi, Bùi Xuyên gửi tới một đoạn tin nhắn.

Mãi mãi là công việc, mãi mãi là thái độ xa cách.

Giống như một gáo nước lạnh ập lên đầu, tôi lập tức tỉnh táo.

Tôi nắm chặt điện thoại, suy nghĩ xem nên soạn tin nhắn như thế nào.

Chữ trong khung trò chuyện cứ nhập rồi lại xoá.

Ban đầu tôi muốn dùng giọng điệu thân mật một chút để nói với anh ấy, nhưng hiện tại lại sợ nhận được là câu trả lời lạnh nhạt kia, bản thân sẽ bối rối.

Do dự hết lần này đến lần khác, tôi dứt khoát tắt màn hình điện thoại.

Đột nhiên một luồng ánh sáng trắng rọi tới từ phía sau, tôi như không kịp suy nghĩ.

Đợi đến khi phản ứng lại, dưới thân máu chảy lan tràn, chiếc áo đầm màu trắng tinh khôi bị nhuộm một mảng đỏ, khoé miệng khó kiểm soát mà phun máu.

Tôi nén cơn đau dữ dội, gian nan nhìn màn hình điện thoại đã vỡ nát, trên đó vẫn đang hiển thị tin nhắn mới không thể nhấp để mở.

Đáng tiếc, đến cuối cùng tôi kiệt sức, chưa kịp vươn tay ra thì đã nhắm mắt xuôi tay.

Tiếng phanh xe, tiếng la hét, tiếng khóc thút thít, thế giới trải qua khoảnh khắc ồn ào náo động, cuối cùng tất cả chìm vào một mảng tịch mịch.

2

Tôi từng nghĩ rằng mình đã chết.

Cho đến khi bình yên an ổn mở mắt ra, trên cơ thể không có sự đau đớn, cũng chẳng có vết thương.

Dường như ánh đèn nhe nanh múa vuốt, đau đớn tứ chi xương cốt vừa trải qua, tất cả chỉ là một cơn ác mộng.

Tôi vô thức nhìn xuống chiếc bụng phẳng lỳ.

“Bạn học Thẩm Mạn, bệnh tuột huyết áp của em đỡ hơn chưa?” Đột nhiên có một gương mặt vừa quen thuộc lại lạ lẫm.

Tôi ngây người trong chốc lát, chậm chạp nhận ra đây là một giáo viên trong phòng y tế ở trường đại học.

Ngày tháng hiển thị trên điện thoại nói với tôi, thời gian đã lùi về 5 năm trước.

Năm năm trước, tất cả vẫn chưa xảy ra, thậm chí tôi còn chưa gặp Bùi Xuyên.

Trong đoạn hồi ức đó không có sự tồn tại của tôi, Bùi Xuyên cũng chưa bao giờ nhắc về quá khứ của anh ấy.

Nhưng tôi biết anh là nhân vật tầm cỡ của trường bên cạnh, thiên tài của khoa tài chính.

“Cảm ơn, em không sao rồi ạ.” Tôi ngẩng đầu ra hiệu cho giáo viên không cần lo lắng nữa, vội vàng cầm điện thoại rồi bỏ đi.

Suốt đoạn đường, mạch suy nghĩ cứ chảy cuồn cuộn.

Năm xưa Bùi Xuyên theo đuổi tôi rất nhọc nhằn, lý do đặc biệt đơn giản: yêu từ cái nhìn đầu tiên.

Anh ta công thành danh toại, là tâm điểm của mọi sự chú ý(*); Trong khi đó gia cảnh của tôi nghèo khó, làm nhiều công việc.

(*) Gốc là 众星捧月 nghĩa là một đám sao bao bọc quanh ánh trăng, giống như một đám người vây quanh ủng hộ một ai đó mà họ tôn kính quý trọng

Thân phận của hai chúng tôi có khác biệt rất lớn.

Tôi vẫn không hiểu, tại sao anh ấy lại cố chấp với tôi như thế, cố chấp đến nỗi dường như mỗi ngày đều đến quán ăn nơi tôi làm thêm để đợi tôi tan làm, tạo nên cuộc gặp gỡ ở khắp mọi nơi.

Mặc dù ban đầu tôi đã từ chối anh vì sự tự ti, nhưng cuối cùng vẫn bị lòng kiên trì làm cho cảm động.

Nhưng tôi cảm thấy giữa chúng tôi luôn tồn tại một vách ngăn.