Người Yêu Lỡ Hẹn

Chương 7



10.

Sau khi về, đàn chị chịu trách nhiệm tổ chức không ngừng gửi cho tôi rất nhiều tin nhắn.

“Xin lỗi nha, Mạn Mạn, hôm nay doạ em rồi nhỉ.”

“Khi đó chị thấy năng lực lập trình của anh ta xuất sắc nên mới chọn cùng nhóm, không ngờ năng lực không đi liền với nhân cách. Em yên tâm, trở về chị nhất định sẽ tìm anh ta tính sổ.”

“Đàn chị trở về sẽ mời riêng em đi ăn.”

Tâm trạng tôi rối bời, tuỳ tiện gõ “Không sao ạ” rồi gửi đi, ngã xuống giường rồi thiếp đi bất tỉnh nhân sự.

Mùa hè khô nóng dài đằng đẵng cuối cùng cũng sắp kết thúc.

Kỳ nghỉ trở về nhà, tôi đến bệnh viện nhận kết quả báo cáo kiểm tra giúp bà nội.

Bà nói thường xuyên tức ngực khó thở, sợ mắc bệnh gì đó, khóc lóc nói sợ không sống được mấy năm nữa.

Tôi vô cảm lắng nghe, đột nhiên rất muốn nói với bà rằng đừng lo lắng, bởi vì cho đến 5 năm sau bà vẫn rất khoẻ mạnh, còn sống thọ hơn cháu gái của bà.

Nhưng tôi không nói nên lời.

Tuy tình cảm của chúng tôi mờ nhạt, nhưng những đứa cháu bà từng yêu thương sau khi trưởng thành thì rất ít khi trở về, bà cũng chỉ có thể phản kháng một câu khi bị hàng xóm mỉa mai: “Bà biết cháu tôi hiếu thảo thế nào không?”

Tại sao tôi luôn nỗ lực như thế để chứng minh bản thân đang được yêu thương chứ.

Lúc đi ngang qua hành lang bệnh viện, tôi nghe thấy tiếng thuỷ tinh vỡ trong phòng bệnh.

Sau đó là tiếng khóc chất vấn của cô gái:

“Bùi Xuyên, có phải ngã một cái làm đầu óc anh hỏng rồi không!”

“Chúng ta ở bên nhau lâu như vậy, hơn nữa anh cũng đã cầu hôn em rồi, sao có thể nói chia tay liền chia tay? Lẽ nào anh thích người khác rồi?”

“Anh nói đi! Bây giờ đến trả lời em anh cũng không muốn nữa rồi sao?”

Cô ấy gào lên một cách mất kiểm soát, nhưng chẳng có ai trả lời cô ấy.

Giây tiếp theo, Giang Kiểu giận dữ chạy ra khỏi phòng bệnh, khoé mắt đỏ hoe, trong đôi mắt chứa đầy nước.

Tôi có chút bất ngờ.

Suy cho cùng 5 năm sau Bùi Xuyên rất yêu Giang Kiểu, yêu đến mức phải tìm tôi làm thế thân, sao có thể chủ động nói lời chia tay.

Tôi cầm tờ giấy báo cáo kiểm tra, nhanh chóng chạy về phía trước.

“Thẩm Mạn.” Giọng Bùi Xuyên khàn và nhỏ vang lên ở phía sau tôi.

Tôi cứ tưởng mình nghe nhầm.

Khoảnh khắc ấy, tôi ngoảnh mặt lại, tận cùng dãy hành lang dài có một bóng người quen thuộc.

Bùi Xuyên mặc đồ bệnh nhân, một chân vẫn đang bó bột, đầu tóc rối bời, dáng vẻ có chút nhếch nhác.

Anh ta chôn chân ở đó, biểu cảm khó tin, trong ánh mắt như ẩn chứa cơn sóng đang cuộn trào mãnh liệt, nỗi ưu tư như nhấn chìm tôi.

Điện thoại đột nhiên reo lên, phá vỡ cục diện bế tắc.

Tôi thấy môi anh ta khẽ mấp máy vài lần, nhưng chẳng nói nên câu nào.

Tôi lại ngoảnh mặt, vừa nhìn thẳng về hướng cửa thang máy, vừa nghe điện thoại của bà nội:

“Kết quả kiểm tra nhận được rồi, tất cả đều bình thường.”

“Ừm, bà muốn xem thì cháu sẽ chụp ảnh gửi qua cho bà.”

Tin tức Bùi Xuyên và Giang Kiểu chia tay giống như một quả bom, nổ tung trong các cuộc bàn tán của đám đông.

Bạn cùng phòng cũng nắm cổ tay than thở, “Đáng tiếc quá đi, đẹp đôi thế mà.”

Nhưng rất nhanh tôi đã sắp ra trường rồi.

Đến mùa tốt nghiệp, tôi không dư thừa năng lượng để quan tâm đến những chuyện này, tôi bắt đầu bận rộn với bảo vệ luận văn tốt nghiệp, bận rộn tìm công việc thực tập, trí nhớ của 5 năm sau giúp tôi chọn ra một công ty phát triển tiền đồ không tồi.

Kỳ Nghiêm giúp tôi tìm một căn chung cư rất tốt, vị trí hợp lý, cũng nằm trong phạm vi chi trả của tôi.

Khoảng thời gian đó, tôi thường nhìn thấy bóng dáng của Bùi Xuyên ở khắp mọi nơi.

Anh ta cứ đứng ở cự ly cách tôi không gần cũng chẳng xa, toàn thân trông như sắp bị phiền muộn nuốt chửng.

Lòng tôi có một dự đoán táo bạo và ly kỳ.

Dự đoán này rất nhanh đã được chứng thực.

Ngày cuối cùng tôi chuyển nhà, Bùi Xuyên cũng thực hiện một bước tiến.

Anh ta cụp mắt, giọng hơi run rẩy:

“Thẩm Mạn.”

Tôi thuận theo âm thanh đối diện với ánh mắt của anh ta.

Anh ta gầy đi rất nhiều, khuôn mặt vốn đã góc cạnh trông càng gầy hơn.

“Em còn nhớ anh không?”

Tôi lập tức phản ứng:

“Anh là bạn trai của Giang Kiểu?”

Anh ta giống như chả nghe thấy gì, hàng mi khẽ run, đột nhiên chìm vào im lặng.

Khi tôi định rời đi, anh ta chợt giữ lấy cánh tay tôi, trong giọng điệu mang theo sự cầu xin:

“Thẩm Mạn, chúng ta có thể làm lại từ đầu không?”

Anh ta cũng quay về 5 năm trước rồi.

Nhận thức được điểm này tôi liền lạnh lùng phất tay anh ta ra:

“Đừng nói nhảm, tôi nghe không hiểu.”

“Thẩm Mạn, chúng ta làm lại từ đầu đi. Nếu em không nhớ cũng chẳng sao cả, vì ban đầu chúng ta cũng như thế. Nhưng sau này chúng ta sẽ kết hôn, nếu không có gì ngoài ý muốn, cũng sẽ có một đứa nhóc đáng yêu.”

Anh ta nói hết, giọng điệu dần dần yếu ớt.

Xung quanh người đến kẻ đi, có người hiếu kỳ nhìn về phía này.

Tôi mất kiên nhẫn:

“Có phải đầu anh bị hỏng rồi không?”

“Em thích anh thêm một lần nữa đi, trước kia em từng nói, em từng nói không rời xa anh, em còn nói em thích anh, sao có thể chỉ có mình anh nhớ? Thẩm Mạn, những thứ đó đều là chính miệng em nói với anh.”

Tôi nhìn thời gian, không muốn vòng vo với anh ta nữa, dứt khoát xoay người bỏ đi.

Anh ta vẫn ở phía sau nói dông dài cái gì đó, nhưng âm thanh dần dần tiêu tan trong gió.

Khó để miêu tả trong lòng tôi là loại cảm xúc gì.

Ban đầu khi tôi nói những lời đó, trong mắt Bùi Xuyên chắc chắn thấy rất buồn cười.

Tình yêu vụng dại lại mãnh liệt đó của tôi.