Người Yêu Qua Mạng Của Bạn Cùng Phòng, Là Tôi

Chương 3



9.

Tôi và Tống Gia Hòa tiếp tục chiến tranh lạnh.

Lần này, đến cả bạn cùng phòng cũng thấy chúng tôi bất thường.

Uông Minh nhẹ hỏi tôi, có phải tôi và Tống Gia Hòa cãi nhau không, muốn chúng tôi nói chuyện đàng hoàng với nhau.

Nhưng tôi không có gì muốn nói với hắn hết.

Nhóc Tóc Xoăn không muốn để không khí trong phòng ký túc cứ bế tắc như thế nên đã đề xuất cùng nhau đi chơi vào ngày Quốc khánh.

Tôi không muốn thấy bản mặt lạnh của Tống Gia Hòa nên lấy cớ nói có việc rồi, không đi được.

Ngày Quốc khánh, khi tôi đang ăn cơm một mình thì gặp đàn chị Lâm Thu.

Chị ấy tưởng tôi bị bỏ lại một mình nên nói rằng bố chị ấy mới mua một con xe mới, muốn mời tôi đi hóng gió.

Còn có đàn chị Lưu Di Nhiên - người lần trước hóa trang cho tôi - cũng đi cùng, với cả hai bạn nam trường Luật nữa.

Mọi người đều rất tốt bụng, chủ đề nói chuyện cũng rất nhiều, chắc chắn sẽ không làm cho ai cảm thấy nhạt nhẽo hay gì cả.

Cả đoạn đường đều vui vẻ.

Lâm Thu lái xe đi về phía một ngọn núi nhỏ, nghe nói là chỗ mà idol trên mạng đã check-in, phong cảnh bốn phía cũng rất đẹp.

Tới đỉnh núi thì tôi mới phát hiện ra đây là một làng du lịch, chuyên để ngâm suối nước nóng.

“Uầy, thấy môi trường xung quanh cũng được nhỉ, hay đi thử đi?” Lâm Thu hỏi ý kiến của bọn tôi.

Lưu Di Nhiên gật đầu: “Được, cũng đến đây rồi ý.”

Nhóm chúng tôi đi vào, chọn suối nước nóng xong đi thuê quần áo.

Lúc đi vào phòng thay đồ, tôi chạm mặt với nhóm Tống Gia Hòa.

Vãi, thành phố Tùy này nhỏ thế á?

Nhìn thấy tôi và vài người đứng sau tôi nữa, Tống Gia Hòa vẫn trưng bộ mặt chảnh cún khó chịu đó.

Uông Minh chủ động bắt chuyện: “Trùng hợp thế nhỉ, các cậu cũng tới đây chơi hả?”

Nhóc Tóc Xoăn: “Trần Cảnh, cậu chơi xấu nha, từ chối lời mời của bạn cùng phòng, hóa ra là có hẹn với đàn chị xinh đẹp à.”

“Không phải đâu, là tình cờ gặp thôi................ “

Lời giải thích của tôi hơi cứng nhắc.

Mấy người đó chào hỏi lẫn nhau, quyết định là sẽ ăn tối cùng nhau sau khi ngâm suối nước nóng xong.

10.

Tôi thay quần áo xong thì đi vào trong suối nước nóng, lại phát hiện ra bên trong chỉ có một mình Tống Gia Hòa.

Có chút lúng túng khi nhìn nhau, tôi đành phải phá băng: “Bọn họ đâu rồi?”

“Đi lấy đồ uống rồi.”

“Ờ.”

Tôi cởi áo rồi từ từ bước xuống nước.

Tống Gia Hòa yên lặng nhìn tôi chằm chằm, hầu kết giật giật.

Do không cẩn thận nên tôi bị trượt chân, đầu cắm vào trong nước.

Vì mất trọng lực nên đầu đụng thẳng vào ngực của Tống Gia Hòa.

Tôi chống người lên, hình như ấn trúng chỗ nào đó nên bị hắn đẩy mạnh ra.

“Xin, xin lỗi, trơn quá!”

Hắn không thoải mái chuyển tầm mắt, sầm mặt: “Tránh xa tôi ra.”

Cảm nhận được sự bài xích của đối phương, tôi vội vàng lùi về sau vài bước.

Chỉ là trong lòng hơi buồn, làm thế nào cũng chẳng thể phớt lờ được nó.

Có một sự im lặng cứng ngắc.

Cũng may là tụi Uông Minh tới nhanh, có người để tôi nói chuyện cùng.

Hai bạn nam trường Luật kia không quen với bọn họ nên tới nói chuyện với tôi.

Giữa tôi và Tống Gia Hòa có rất nhiều người, nhưng tôi cứ cảm thấy hắn đang như có như không mà nhìn tôi.

Mỗi lần tôi giả vờ nhìn qua đó thì lại không thấy hắn nhìn tôi nữa.

Cứ như chỉ là ảo giác của tôi vậy.

Ngâm suối nước nóng xong, cả người đã thư thả hơn nhiều.

Chúng tôi đặt một phòng riêng để ăn cơm với nhau.

Không hổ là Trưởng câu lạc bộ, đàn chị Lâm Thu rất giỏi tổ chức hoạt động cho mọi người, lúc ăn cơm cũng không muốn bỏ phí, chị ấy tổ chức cho mọi người một trò chơi.

Ai thua thì uống một chén rượu.

Tôi xui quá chừng, lần nào cũng mắc lỗi.

Cả mấy vòng qua đi, tôi là người uống nhiều nhất.

Bạn nam trường Luật ngồi cạnh đã đỡ giúp tôi một ly, khẽ hỏi: “Cậu còn ổn không, có muốn đi về nghỉ không?”

“Không sao.”

Tôi không muốn làm mọi người mất hứng nên cười rồi bảo mọi người cứ tiếp tục.

Tống Gia Hòa nhàn nhạt liếc nhìn tôi, đẩy đẩy hàm răng.

Trò chơi lại tiếp tục.

Vòng này, Tống Gia Hòa đã mắc lỗi.

Đây là chén rượu đầu tiên mà ăn uống trong trò chơi này.

Mấy vòng tiếp theo, nếu không phải hắn mắc lỗi thì lại là người khác mắc lỗi.

Dù sao cũng không đến lượt tôi uống nữa rồi.

Tôi thở nhẹ một hơi, trộm nhìn hắn.

Rõ ràng là trò chơi về các con số, hắn không phải là học sinh bên khoa học tự nhiên à? Sao lại mắc lỗi nhỉ?

11.

Mọi người chơi tới khuya mới chịu về phòng nghỉ ngơi.

Sau khi ra khỏi phòng ăn, tôi cảm thấy hơi rượu bốc lên, hơi xây xẩm mặt mày.

Hai đàn chị một phòng rồi nên tôi dự tính mình sẽ chen chúc một phòng với hai nam sinh trường Luật kia.

Đột nhiên Nhóc Tóc Xoăn giữ tôi lại: “Này, Tống Gia Hòa ở một mình, cậu ngủ với cậu ấy là hợp lý, đỡ phải chen chúc nhau.”

Uông Minh ngoảnh lại, vội vàng gật đầu.

Tôi biết là bọn họ muốn mượn cơ hội này để cho tôi và Tống Gia Hòa làm lành với nhau.

Tôi liếc nhìn Tống Gia Hòa, đang muốn lắc đầu thì đột nhiên, hắn túm lấy tôi.

“Đi thôi!” Tống Gia Hòa bực bội đưa tôi đi thang máy, càu nhàu, “Con ma men này, đã gà còn thích chơi!”

“Cậu mới gà ấy!”

Tôi phải bác thẳng thừng luôn, có lẽ là say rượu đã cho tôi thêm can đảm, không còn để mình phải chịu ấm ức nữa.

Tống Gia Hòa cười gằn: “Hơ, cũng chẳng biết ai đã không uống được lại cứ đòi uống, cậu thích sáp gần cái chị Trưởng câu lạc bộ kia đến thế à, chị ta nói gì cậu cũng nghe à, phải thế không?”

“Sao, cậu quan tâm lắm à?”

Tôi ngẩng đầu nhìn hắn, đây không phải là lần đầu tiên tôi nghe hắn nhắc tới tôi và chị Trưởng câu lạc bộ.

Mỗi lần nhắc tới, hình như hắn đều khó chịu cực kỳ.

“Tôi quan tâm các cậu làm gì? Tôi thèm vào quan tâm ý!” Tống Gia Hòa cao giọng nói.

Lúc thang máy tới, cậu ta quét thẻ phòng xong, tức giận đẩy tôi vào trong.

Dưới chân tôi vốn đã chao đảo, lúc đứng không vững thì tôi đã túm lấy hắn theo bản năng.

Tống Gia Hòa bị tôi kéo áo, buộc phải đỡ tôi rồi cùng ngã xuống thảm.

Đèn trong phòng còn chưa bật, tối om.

Nhưng không biết sao, tôi cứ cảm thấy ánh mắt hắn nhìn tôi có gì đó sai sai.

Hơi thở phả vào mặt tôi nóng bỏng.

“Tống Gia Hòa....... cậu đè tôi không thở được mất rồi ý.”

Đột nhiên hắn hoàn hồn, đứng dậy quét thẻ phòng, mở đèn lên.

“Chưa bao giờ thấy cậu đần như thế cả.”

“Vậy thì kệ tôi đi.”

Tôi khịa lại, chầm chậm đứng lên.

“Ai thích liên quan đến cậu!” Tống Gia Hòa tức giận, hắn đi vào tắm vặn đầy nước nóng rồi đẩy tôi vào tắm.

Tắm rửa xong xuôi, cuối cùng tôi cũng được nằm lên giường.

Men rượu cứ bốc lên không ngừng, cảm giác như cả người tôi đang nóng lên.

Tống Gia Hòa đưa nước cho tôi, đợi tôi uống xong.

Tôi nâng mắt nhìn, thấy hắn cứ nhìn chằm chằm tôi như vậy làm tôi xấu hổ vô cùng.

“Cậu đỏ mặt làm gì?” Tống Gia Hòa nhíu mày, vội vàng giải thích với tôi, “Tôi chăm sóc cho cậu là bởi vì cậu là bạn cùng phòng của tôi, cậu đừng có mà nghĩ nhiều!”

Như bị dội một chậu nước lạnh, làm tôi tỉnh táo lại trong nháy mắt.

“Không nghĩ nhiều đâu, tôi chẳng thích người như thế đâu.”

Tôi vô thức phản bác, muốn giấu đi tình cảm trong lòng mình.

Nếu như tôi thích thì cũng là thích Tống Gia Hòa của trước đây - người mà luôn tốt với tôi ấy, chứ không phải bạn cùng phòng cứ châm chọc tôi mọi lúc mọi nơi.

Tống Gia Hòa giận tím mặt trong chớp mắt, đặt mạnh chai nước xuống bàn, phát ra một tiếng kêu khó chịu.

“Được, tốt nhất là cậu cứ thế đi, tôi còn thấy ghê tởm đây này.”

12.

Rồi tôi mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi.

Trong lúc ngủ mơ, tôi cảm thấy dạ dày của mình nóng đến mức khó chịu.

Lâu rồi không uống rượu, nay lại uống nhiều một lúc như thế nên thân thể chịu không nổi.

Bên giường bên kia có tiếng sột soạt.

Tôi từ từ mở mắt, nghe được tiếng cửa phòng mở ra rồi đóng lại.

Muộn thế rồi mà Tống Gia Hòa vẫn ra ngoài ư?

Là vì không muốn ở cùng phòng với tôi ư?

Tôi mím môi, tự hỏi liệu có phải vừa nãy mình nói nặng lời quá không.

Nhưng rõ ràng là tại hắn khơi mào trước mà.

Đang tủi thân thì có tiếng gõ cửa phòng.

Tống Gia Hòa không mang thẻ phòng ư?

Tôi vội xuống giường.

Vừa mở cửa ra thì thấy Trưởng câu lạc bộ Lâm Thu đang đứng ở ngoài.

“Trần Cảnh, cậu có ổn không? Bữa tối thấy cậu uống hơi nhiều nên mang cho cậu thuốc giải rượu này.”

“Cảm ơn đàn chị.”

“Lần sau nếu không uống được nhiều thì phải nói một tiếng nhé, chị thấy cậu chơi hăng như thế, còn tưởng cậu uống được cơ đấy.”

Tôi ngượng ngùng gãi đầu.

“Cậu nghỉ ngơi sớm đi nhé, ngày mai ngủ dậy xong thì chúng ta về.”

“Vâng.”

Lâm Thu xoay người rời đi thì vừa hay gặp Tống Gia Hoa đang đi về.

Hắn nhìn chúng tôi mà mặt chẳng đổi gì, hắn lạnh nhạt chào hỏi xong rồi đi về phòng ngủ.

Tôi đóng cửa lại, thấy hắn chẳng muốn để ý đến tôi nên tôi đành phải uống thuốc giải rượu rồi đi ngủ.