Người Yêu Qua Mạng Là Trùm Trường

Chương 4



10

Tối vốn chưa từng phạm phải sai lầm gì lớn, nên vốn dĩ chưa viết bản kiểm điểm bao giờ.

Mà lúc này Thẩm Yến Thời lại viết rất nhanh, tôi định ngó đầu qua xem cậu ta viết như thế nào để tham khảo một chút.

Kết quả lại nhìn thấy dòng đầu tiên người kia viết chính là - Vì thích Trần Tinh Đại, cho nên muốn yêu sớm.

Tôi lập tức đỏ mặt.

Phía sau còn viết rất nhiều, dù sao thì câu nào cũng đều có liên quan tới "Trần Tinh Đại".

Cái cậu ta viết rõ ràng không phải là bản kiểm điểm, ngược lại thì giống... thư tình hơn.

Thẩm Yến Thời sáp qua, giọng điệu kéo dài nặng nề, không đứng đắn mà nói: "Không biết viết? Có cần tôi viết giúp cậu không?"

Tôi cầm tờ giấy nhích qua một bên, khẽ đáp: "Không thèm, cậu toàn viết cái gì đâu không."

"Thư tình đó, cậu không thấy à?"

Cứu với, sao người này lại có thể nói một cách thản nhiên vậy hả trời?

Tim tôi đập thình thích, mặt dần dần ấm lên, vô thức siết chặt cây viết trong tay.

"Thật không cần giúp sao? Viết cái này tôi lo được, bảo đảm sẽ viết đàng hoàng cho cậu."

Trần Mục Niên vỗ bàn một cái, nói: "Tém lại chút đi, tôi còn đang ở đây đó."

Thẩm Yến Thời mỉm cười, gật đầu nói: "Biết rồi, anh rể."

Trần Mục Niên ném cái nhìn dò xét về phía người kia, không có lên tiếng.

Thẩm Yến Thời hỏi lại: "Thật không cần à?"

Tôi do dự, lặng lẽ liếc nhìn Trần Mục Niên rồi đưa tờ giấy tới, khẽ nói: "Vậy cậu viết trước đi, viết xong rồi cho tôi nhìn một chút."

Thẩm Yến Thời gật đầu, lười nhác nói: "Được thôi."

Sau đó, tôi cũng lẳng lặng chờ đợi.

Cậu ta viết xong của mình rồi thì bắt đầu viết cho tôi, còn không cho tôi nhìn, bảo là viết xong rồi sẽ đưa tôi đọc sau.

Kết quả sau khi viết xong thì cậu ta đưa thẳng cho thầy chủ nhiệm lớp của mình - cái người phụ trách giám sát bọn tôi xem.

Giáo viên chủ nhiệm nhìn tôi một cái, rồi lại nhìn bản kiểm điểm Thẩm Yến Thời viết cho tôi.

Sau rất nhiều lần nhìn tới nhìn lui xác nhận, giáo viên mới hỏi tôi một câu đầy ý vị: "Em ấy viết cho em à?"

Tôi thoáng sửng sốt, thành thật gật đầu.

Giáo viên chủ nhiệm thở dài, sau đó đưa bản kiểm điểm cho tôi: "Tự em đọc xem em ấy viết gì đi."

Tôi cầm qua, vừa mới đọc đã lập tức xấu hổ cùng tức giận, trừng mắt giận dữ nhìn Thẩm Yến Thời: "Thẩm Yến Thời, cậu..."

Thật đúng là hối hận, không nên tin tưởng con người này mà.

Bản kiểm điểm cậu ta viết giúp tôi hoàn toàn là sao chép từ bản của cậu ta, chỉ là đổi thành tên cậu ta mà thôi.

Cả bài viết đều là nói tôi thích cậu ta như nào như nào, thậm chí còn viết lố hơn cả bản của cậu ta nữa.

Cuối cùng, tôi hết cách, chỉ đành dựa theo bản kiểm điểm mẫu mà giáo viên đã đưa trước đó viết ra một bản mới rồi nộp.

Quay trở về phòng học, tôi phát hiện lớp trưởng Lý Niệm cứ quay đầu nhìn tôi liên tục.

Trong ánh mắt là một ý đối địch nặng nề, cứ như là có thù hận sâu sắc gì với tôi vậy.

Tôi rầu rĩ trong lòng, nghĩ cả nửa buổi cũng không tìm ra được lý do tại sao cô ta lại bỗng như thế.

Tôi cũng đâu có chọc gì cô ta đâu chứ.

Suốt một tiết học, tôi bị nhìn chằm chằm đến mức cả người cũng thấy khó chịu.

Chuông hết tiết vừa reo, tôi đã cầm ly nước chạy ra ngoài.

11

Trong lớp học không có máy đun nước riêng, muốn lấy nước phải xuống tới khu nước uống ở dưới tầng trệt.

Ở gần chỗ này ngày nào cũng đều có nữ sinh tụ tập lại để nhiều chuyện, chủ đề thảo luận của bọn họ hôm nay là "mối tình tay ba" giữa tôi, Thẩm Yến Thời và Trần Mục Niên.

Nói tới nói lui thì đại khái là rốt cuộc tôi dựa vào cái gì lại có thể khiến trùm trường và thủ khoa của trường đ.á.n.h nhau vì tôi như thế.

Âm lượng lúc nói chuyện của bọn họ cũng không có nhỏ, có một nam sinh lấy nước xong bèn đi tới trước mặt mấy cô nàng đó, bất chợt nói một câu: "Vậy chứng tỏ là người ta xinh đẹp."

Lúc này tới lượt tôi lấy nước, vừa định đi qua thì có một người bỗng dưng xuất hiện đụng trúng tôi một cái, sau đó đi qua trước mặt tôi lấy nước.

Lấy nước xong cô ta bèn xoay người lại, hất cả ly nước vào người của tôi.

Dòng nước lạnh khiến cả người tôi run lên.

"Xin lỗi nha Trần Tinh Đại, tôi không để ý cậu đang ở sau lưng tôi."

Giọng của cô ta rất lớn, cứ như là cố tình nói cho người khác nghe thấy. Giọng điệu không hề hối lỗi, ngược lại còn nghe rõ ác ý.

Người xung quanh nghe tới đó lại xôn xao nhìn về phía tôi, bắt đầu bàn tán, chỉ chỉ trỏ trỏ dáng vẻ lúc này của tôi.

"Hoá ra cô ta chính là Trần Tinh Đại à, cũng đâu có xinh đẹp gì lắm."

"Đúng đó, không biết rốt cuộc Trần Mục Niên và Thẩm Yến Thời thích cô ta chỗ nào nữa."

Tôi cúi đầu nhìn thấy ngực áo mình bị ướt một mảng, thấp thoáng còn nhìn thấy được áo lót bên trong bèn tức giận không thôi.

Vốn dĩ người ở khu nước uống đã nhiều rồi, tôi gấp gáp muốn tìm một cái áo để che chắn dáng vẻ lúc này của mình lại một chút, bên cạnh đó cũng cần một lời giải thích hợp lý.

Đã nhìn chằm chằm tôi suốt một tiết học thì thôi đi, hết tiết còn làm thế với tôi, tôi đúng là không thể hiểu nổi rốt cuộc cô ta có ý gì.

Đúng lúc này bỗng có người gọi tên tôi: "Trần Tinh Đại!"

Tôi bỗng quay đầu nhìn thấy Thẩm Thời Yến đang ở phía sau tôi, còn mang theo một cái áo khoác màu đen phủ lên trên người của tôi.

Cõi lòng tôi cảm thấy ấm áp, lên tiếng: "Cảm ơn!"

Thẩm Yến Thời khẽ cúi đầu, giọng điệu nặng nề giống như đang cáu giận mà nói: "Bạn gái của tôi, còn cảm ơn cái gì?"

Mặt tôi lập tức ửng đỏ.

Đáng ghét, sao con người này cứ luôn trêu chọc người khác như thế vậy hả~

Tôi xoay người, mặc xong áo khoác của cậu ta rồi nhìn về phía Lý Niệm.

Ánh mắt dán chặt lên người cô ta, rất bình tĩnh hỏi: "Cậu đối đầu với tôi, cũng cần phải cho tôi một lý do chứ?"

Cô ta ngẩng đầu nhìn Thẩm Yến Thời, gượng gạo lên tiếng: "Tôi chỉ là sơ ý thôi."

Cái vẻ mặt "Cậu có thể làm gì được tôi" đó của cô ta, thật đúng là khiến tôi giận đến tức c.h.ế.t.

Có ma mới tin là cô ta sơ ý đó.

Nếu là lúc trước, nhất định tôi sẽ không chút chần chừ mà phản đòn, hất cho cô ta một ly nước rồi, nhưng mà bây giờ...

Tôi vừa mới viết xong một bản kiểm điểm, cũng không muốn lại gây chuyện nữa.

Lúc này, Thẩm Thời Yến cầm ly nước của tôi qua, lấy đầy một ly rồi hất thẳng lên người cô ta không chút do dự.

Lý Niệm bị choáng, không ngờ mình cũng sẽ bị hất nước.

Cô ta nhìn quần áo ướt sũng của mình, nghiến răng nghiến lợi chỉ vào tôi rồi nói: "Trần Tinh Đại, mày..."

Thẩm Yến Thời lười nhác nói: "Tôi hất, có chuyện gì thì nhắm vào tôi đây."

Lý Niệm thoáng nhìn qua Thẩm Yến Thời, mấp máy môi, chữ cuối còn chưa nói thì đã che ngực chạy đi rồi.

Đúng lúc chuông vào lớp vang lên, tôi nói với Thẩm Yến Thời: "Lần sau trả áo lại cho cậu" xong rồi cũng chạy về lớp học.

12

Lại một tiết học nữa kết thúc, hai bạn nữ trong lớp đi tới trước mặt tôi, vênh váo chất vấn tôi: "Trần Tinh Đại, tại sao cậu lại bảo Thẩm Yến Thời hất nước vào người lớp trưởng?"

Tôi thấy buồn cười, đây là vừa ăn cắp vừa la làng đó sao?

Lý Niệm ngồi ngay ngắn tại chỗ, không biết đã mặc quần áo của ai, lúc nghe có người chất vấn tôi cũng không có quay đầu lại, rõ ràng là đang giở trò để tạo xung đột.

Người chất vấn tôi là thành viên có thành tích từ dưới đếm lên trong lớp - Tống Ngư, cả ngày chỉ biết cầm cái gương mini ngồi nghịch mấy sợi tóc của mình.

Tôi hỏi cô ta bằng vẻ mặt không chút cảm xúc: "Con mắt nào của cậu nhìn thấy tôi bảo người ta hất nước cậu ta?"

Tống Ngư nghẹn họng, nương theo đó mà nói: "Được rồi. Cậu có ngon thì cứ chờ đó đi."

Cái nết như này, giống hệt một đứa học sinh tiểu học đ.á.n.h không lại rồi buông lời hổ báo.

Tôi vốn không có để ý tới, nhưng mấy ngày sau đó, bọn họ bắt đầu nhắm vào tôi hết chuyện này tới chuyện khác.

Hơn nữa còn giật dây các bạn học khác cô lập tôi, không chơi với tôi.

Ngày nào cũng đều nhiều chuyện về tôi, Thẩm Yến Thời và Trần Mục Niên trong lớp, cố tình đá xéo tôi, nói tôi học không tới nơi tới chốn, lại đi học cách quyến rũ người ta, khiến cho trùm trường và thủ khoa của trường phải đ.á.n.h nhau vì tôi.

Thậm chí, bọn họ còn ném sách của tôi xuống đất.

Tôi hỏi ai làm, nhưng không có người nào để ý tới tôi, bọn họ vốn không dám nói.

Khó khăn lắm mới nhịn tới buổi chiều thứ bảy, có thể quay về nhà nghỉ ngơi một ngày.

Trần Mục Niên đứng đợi tôi ở dưới ký túc xá, cùng tôi về nhà, kết quả dọc đường thì tôi lại nhận được một tin nhắn.

"Tao cảnh cáo mày, tránh xa Trần Mục Niên ra một chút, nếu không tự mình gánh hậu quả!"

Lần này, cuối cùng tôi đã biết lý do rồi.

Tin nhắn này, tám mươi phần trăm chính là của Lý Niệm gửi tới.

Xem ra cô ta hiểu lầm tôi rồi, thứ hai tôi nhất định phải gặp thẳng mặt nói rõ ràng mọi chuyện với cô ta mới được.

Nhưng mà, tối chủ nhật tôi trở lại trường thì đã phải chịu sự bắt nạt của bọn họ rồi.

Bọn họ kéo tôi tới nhà vệ sinh công cộng ở tầng trệt rồi khoá cửa lại, dồn tôi vào trong một góc.

Lý Niệm khoanh tay trước ngực, trợn mắt lên như muốn nhai người ta, nói: "Trần Tinh Đại, tao đã cảnh cáo mày rồi, bảo mày cách xa Trần Mục Niên ra một chút rồi mà. Mày lại còn dám để anh ấy xách đồ giúp mày, mẹ kiếp có phải là mày không muốn sống nữa rồi đúng không?"

Có như nào tôi cũng không ngờ mình sẽ bị bạo lực học đường, kẻ bắt nạt tôi còn là lớp trưởng của lớp nữa chứ.

Tôi nhìn cô ta, giải thích: "Cậu hiểu lầm rồi, tôi và Trần Mục Niên không phải mối quan hệ đó."

Lời còn chưa nói rõ ràng thì cô ta đã thẳng tay tát tôi một cái.

Lảnh lót, vang dội.

Có thể thấy đã dùng sức như nào.

Tôi bị đ.á.n.h đến choáng váng, trong đầu ù ù một trận.

Tôi ngẩng đầu nhìn cô ta theo bản năng.

Người kia lại ngập tràn tức giận: "Trần Tinh Đại, tao nói lại một lần nữa, mày tránh xa anh ấy ra một chút. Mày không xứng đáng với người như anh ấy, tao không cho phép ai làm vấy bẩn, tơ tưởng tới anh ấy."

Tống Ngư đứng bên cạnh chen vào: "Chị Niệm, phí lời với nó làm cái gì."

Nói xong, cô ta bảo một nữ sinh ở bên cạnh cầm điện thoại giơ lên chụp hình, còn mình thì xắn tay áo lên.

Tôi sợ hãi, vội vàng mở miệng giải thích: "Thật ra Trần Mục Niên là... Bốp!"

Còn chưa nói hết thì tôi lại ăn thêm một cái tát nữa.

Cảm giác nóng rát khiến đầu óc tôi choáng váng.

Ngay sau đó, bọn họ bắt đầu đ.á.n.h tôi, nắm lấy tóc của tôi mà lôi kéo.

Tôi theo bản năng che chắn đầu của mình, ngồi xổm ở trong góc lớn tiếng gào lên: "Trần Mục Niên là anh của tôi!"

Sau khi bị thêm vài cú đá nữa thì Lý Niệm mới kêu dừng lại, đi qua hỏi tôi: "Mày nói cái gì?"

Tôi ôm mặt, ngẩng đầu nhìn cô ta, lặp lại lần nữa: "Trần Mục Niên là anh của tôi!"

Cô ta sửng sốt, vẻ mặt ngây ra, sau đó vô cùng hốt hoảng.

Đúng lúc này, có người ở bên ngoài đạp cửa đi vào.

"Trần Tinh Đại! Trần Tinh Đại!"

Là giọng của Thẩm Yến Thời.

Lần này thì đám người bọn họ bắt đầu hốt hoảng rồi.

Khoảnh khắc lúc cửa bị đá văng ra rồi nhìn thấy Thẩm Yến Thời, trong lòng tôi bùi ngùi xúc động, những uất ức phải gánh chịu suốt những tháng ngày qua và cả vết thương trên người khiến ánh mắt của tôi lập tức nhoè đi, nước mắt tuôn xuống giàn giụa.