Người Yêu Qua Mạng Là Trùm Trường

Chương 6



16

Thứ tư, giáo viên chủ nhiệm dành chút thời gian tới nhà tôi một chuyến, thông báo với ba mẹ tôi về kết quả xử lý của trường học, nhân tiện thăm tôi.

Kết quả xử lý của nhà trường chính là đuổi học hết những người đã tham gia đ.á.n.h tôi.

Đồng thời cho tôi ở nhà nghỉ ngơi một tuần lễ, tuần sau quay về trường học tiếp.

Chủ nhật lúc quay về nhà, Trần Mục Niên vậy mà lại dắt Thẩm Yến Thời về.

Lúc này tôi mới biết, hóa ra hai người họ có quen biết nhau từ trước rồi.

Giây phút tôi biết được người đã bán nick người yêu qua mạng cho tôi là Trần Mục Niên, lòng tôi còn lạnh hơn cả con dao có lịch sử mười năm làm cá ở siêu thị RT-Mart kia.

Cái ông anh thứ sáu này, ấy vậy mà lại có hiếu với người ngoài đi lừa gạt cả em gái ruột của mình nữa!

Quan trọng là lúc đó tôi còn nói với Thẩm Yến Thời rằng Trần Mục Niên là "bạn trai qua mạng khác" của mình nữa chứ.

Những ngày qua hai người họ vẫn luôn diễn để gạt tôi.

Gã hề chính là bản thân tôi!

Tôi không sống nữa, không còn chút mặt mũi nào, mất hết rồi.

Tôi tức giận chỉ tay vào hai người họ: "Hai người là hai tên lừa đảo, lừa tiền xong còn muốn lừa tình tôi!"

Trần Mục Niên bày ra vẻ mặt bất đắc dĩ: "Được rồi, không phải chỉ có hai ngàn tệ thôi sao, anh trả lại cho em là được chứ gì."

Nói xong, anh ấy lấy điện thoại ra: "Chuyển cho em bốn ngàn luôn được chưa?"

Vừa dứt câu, app Alipay vang lên tiếng thông báo: "Alipay nhận được bốn ngàn tệ vào tài khoản!"

Tôi bày ra vẻ mặt đắc ý, khẽ hất cằm lên nói: "Có chút tiền này mà cũng chuyển cho em?"

Trần Mục Niên thở dài: "Bà nội ơi, vậy em nói đi, muốn như nào?"

Tôi giơ tay lên ra dấu: "Thêm bốn ngàn nữa!"

Trần Mục Niên gật đầu: "Được rồi được rồi."

Rất nhanh sau đó, app Alipay đã thông báo thêm lần nữa.

Tôi cố gắng dằn khóe môi lại, vô cùng đắc ý nói: "Này còn tạm được."

Trần Mục Niên phất phất tay: "Vậy được rồi, anh đi ra, hai đứa ở chơi đi."

Trước khi đi, người kia quay đầu lại chỉ vào Thẩm Yến Thời, nói: "Tôi cảnh cáo cậu, bây giờ nó còn nhỏ, đừng có mà ăn hiếp nó đấy!"

Thẩm Yến Thời cũng hơi bất lực mà gật đầu đáp: "Biết rồi anh vợ."

Hay lắm, Trần Mục Niên cứ thế mà bán đứng tôi luôn rồi?

Thẩm Yến Thời nói: "Đi thôi, chúng ta ra ngoài chơi."

Tôi ngoái đầu nhìn qua, hỏi: "Đi đâu?"

"Dắt cậu đi hóng gió."

Lúc tôi đi theo cậu ta xuống dưới lầu mới để ý người này lại có hẳn một chiếc moto cực ngầu.

Lần đầu ngồi moto, tôi được trải nghiệm cảm giác cái gì gọi là người bay phía trước, hồn phách đuổi theo sau.

Cậu ta lái rất nhanh, tiếng ù ù nghe đinh tai nhức óc.

Mặc dù đã đội nón bảo hiểm rồi, nhưng tôi lại không hề cảm thấy an toàn tí nào.

Tôi ôm chặt eo của cậu ta, gào lên: "Thẩm Yến Thời, cậu chạy chậm một chút!"

Người kia như không nghe rõ, tôi lớn tiếng lặp lại lần nữa, cuối cùng lại nghe cậu ta nói: "Gì cơ? Nhanh hơn chút hả?"

Cậu ta lại rồ ga tăng tốc.

Tôi sợ muốn c.h.ế.t.

Tiếng gió thổi vù vù bên tai, tôi sợ đến mức hận không thể dính chặt vào lưng của Thẩm Yến Thời.

Bỗng nhớ lại phản ứng của người này lúc tôi gọi cậu ta là 'cục cưng'.

Thế là tôi thăm dò gọi lớn: "Cục cưng, cậu lái chậm thôi."

Giây phút vừa gọi xong, cả người Thẩm Yến Thời cứng đờ rõ rệt, xe cũng bắt đầu giảm tốc độ lại.

Được lắm, hóa ra lúc nãy là cậu ta cố ý trêu tôi.

Qua một lúc lâu sau đó, đợi khi tốc độ của xe đã ổn định trở lại, tôi mới đấm một cú vào lưng của người kia, chất vấn cậu ta:

Thẩm Yến Thời, có phải là cậu cố tình trêu tôi không?"

17

Giọng của người kia nương theo tiếng gió mà thổi vào trong tai của tôi: "Tôi đâu có đâu, cậu đừng có mà vu oan cho tôi nha."

"Vậy lúc nãy tôi nói lớn như thế mà cậu lại không nghe?"

"Nghe chứ, ngược lại là tôi cảm thấy cậu đang cố tình trêu tôi thì có, lúc thì bảo tôi chạy nhanh lên, lúc thì bảo tôi chạy chậm lại."

Tôi: "..."

Bỏ đi, tôi nặng hơi mỏi cổ nói lý với người này làm gì chứ.

Sau khi tới bờ sông, Thẩm Yến Thời tựa người trên lan can, vuốt quả đầu bị mũ bảo hiểm đè bẹp kia vài cái.

Cậu ta nhoẻn miệng cười, cất giọng lười nhác trêu chọc tôi: "Vừa nãy đúng là nói hơi lớn tiếng đó."

Tôi lập tức đỏ mặt.

Thừa biết là người kia đang nói tới câu "cục cưng" đó.

Cậu ta cười khẩy một tiếng: "Ngại hở?"

Tôi xấu hổ lườm cậu ta một cái, lại phát hiện lỗ tai của người kia không biết đã đỏ từ bao giờ, bây giờ đang chuyển thành màu hồng phấn.

"Vậy cậu thì sao? Cũng ngại rồi hở?"

Cậu ta mở to mắt hỏi ngược lại tôi: "Bạn gái gọi tôi, tôi ngại cái gì chớ?"

Trong một thoáng, tim của tôi bỗng đập thình thịch, vô duyên vô cớ lại mất kiểm soát mà đập rất nhanh.

Tôi vô thức siết chặt đầu ngón tay vào lan can bằng gỗ, đôi mắt trừng to nhìn chằm chằm vào vành tai màu hồng phấn của người kia.

Một lúc lâu sau đó, tôi nghiêm túc nói một câu: "Tai của cậu đỏ lên rồi kìa."

Thẩm Yến Thời: "..."

Không gian trở nên yên ắng vì bị vạch trần.

Hai người không ai nói gì nữa, im lặng nghe tiếng gió trên sông thổi qua, ngắm nhìn phong cảnh bờ sông.

Chỉ là không lâu sau đó, một giọt nước mưa to như hạt đậu bỗng rơi trên mặt của tôi.

Một cơn mưa bất chợt không có dấu hiệu báo trước, từng giọt to bằng hạt đậu tương rơi trên người, càng lúc càng nặng hạt.

Tôi và Thẩm Yến Thời vội vàng tìm chỗ trú mưa.

Cuối cùng, hai đứa dầm mưa ướt sũng cả người đứng trước cửa khách sạn Đậu Đỏ ở gần trường học công thương.

Trên đầu là ánh đèn led màu đỏ lam đang sáng, trên đất được phủ một tấm thảm nhỏ màu hồng nhạt.

Nữ sinh ngây thơ...

Đồng phục ướt nhẹp lạnh giá dính trên người, tôi hắt xì một cái rồi ôm chầm lấy cánh tay, trên tay đều đã nổi hết cả da gà rồi.

Thật đúng là xui xẻo mà, đi mua đồ thì gặp phải nhân viên bán hàng không hiểu chuyện, bị cưỡng chế ra ngoài hóng gió rồi còn bị mắc mưa.

Thẩm Yến Thời kéo tôi vào khách sạn, lễ tân đang ngồi đó là một bà dì, nhìn thấy có người tới bèn ngẩng đầu lên liếc nhìn chúng tôi một cái, vẻ mặt chán chường mà nói: "Chỉ còn lại phòng giường đôi thôi, 238 tệ."

Phía trường học công thương bên này vốn dĩ rất phức tạp, học sinh thường xuyên đi qua đêm không về, cho nên phòng ở đây thường hết cũng không có gì lạ.

Chỉ có điều tôi khá lo lắng là tôi không có mang theo thẻ căn cước, chỉ có mỗi Thẩm Yến Thời là mang bóp tiền theo.

Nhưng mà bóp tiền của cậu ta có chất liệu chống nước, phía bên trong không hề bị ướt.

Sau khi cậu ta đưa thẻ căn cước cho lễ tân xong, dì đó cũng không yêu cầu tôi đưa ra thẻ căn cước, xem ra chỗ này thường xuyên có học sinh thuê phòng đôi và chỉ cần một người mang theo căn cước là được rồi.

Đưa tiền rồi cầm thẻ phòng xong, đến lúc bọn tôi mở cửa phòng đã thuê ra thì lập tức đều trợn tròn mắt ngơ ngác.

Bầu không khí lập tức gượng gạo.

Phòng giường đôi cái gì chứ... Mẹ kiếp đây rõ ràng là phòng tình thú mà?

Giường lớn hình tròn, phía trên có đặt một món đồ chơi tinh linh nhỏ, đèn phòng cũng là màu hồng phấn... đầy mờ ám...

Hai người chúng tôi đứng ngây ra ở cửa ra vào, không biết là nên tiến vào trong hay là quay ra ngoài.

Tôi xấu hổ muốn c.h.ế.t đi được.

Một khách sạn nhỏ lại có thể bày trí căn phòng... tình thú như này...

Lúc tôi nhìn thấy toilet, tôi thật sự muốn gào lên một tiếng kêu người tới giết tôi luôn cho rồi.

Cửa kính toilet vậy mà lại toàn là loại xuyên thấu!

18

Hai người ngây ngốc đứng trong căn phòng, cậu nhìn tôi, tôi nhìn cậu, cả hai đều trầm mặc, bầu không khí lúng túng tràn ngập cả căn phòng.

Quan trọng là không biết đặt chân ở đâu nữa, căn phòng này không có nổi một cái ghế sofa, mà hai người bọn tôi lại đang ướt nhẹp.

Tôi lo lắng ngồi trên cái ghế nhỏ, vừa bức rức vừa căng thẳng, giống như lúc còn nhỏ ngồi chờ giáo viên lên tiếng ở nhà trẻ vậy.

Thẩm Yến Thời lại bày ra vẻ mặt bình thản, lục tung khắp cả phòng, sau đó đưa cho tôi một cái máy sấy tóc lấy ra từ trong ngăn kéo: "Đừng để bị cảm, đi tắm đi, lấy cái này để sấy tóc cho khô."

Cửa kính đó là loại xuyên thấu, tắm như nào được?

"Hay là cậu đi tắm trước đi? Tôi cầm máy sấy tóc thổi khô quần áo là được rồi."

Người kia quay đầu lại thoáng nhìn vào toilet, sau đó lại thoáng nhìn qua tôi, bỗng nở nụ cười: "Được đó, tôi đi tắm trước, vậy cậu đi ra ngoài đi."

Tôi thoáng sửng sốt, không hiểu ý cậu ta là gì.

"Sao thế? Muốn ở lại nhìn tôi tắm à?"

Tôi thốt lên theo bản năng: "Không có nha!"

Cậu ta phụt cười nói: "Lúc trước không phải cậu ngày nào cũng đều muốn coi ảnh chụp của tôi sao? Không phải cậu muốn xem cơ bụng của tôi lắm sao?"

Ờm... Là tôi...

Tôi đi tới cửa, vừa mới nắm lấy chốt cửa thì người kia đã ở phía sau gọi tôi: "Nè, cứ ngoan ngoãn đứng ở trước cửa, đừng có chạy lung tung đó."

Tôi "Ừa" một tiếng rồi mở cửa đi ra ngoài, quay lưng ngoan ngoãn đứng ở trước cửa.

Cũng may là trong hành lang không có ai hết, nếu không nhất định sẽ trở thành trò cười cho người ta rồi. Ngôn Tình Sắc

Chừng mười phút sau, cửa sau lưng mở ra, không chờ tôi quay đầu lại thì đã bị người kia tóm lấy cổ áo rồi ngang nhiên kéo tôi vào trong rồi.

Chờ lúc tôi phản ứng kịp thì người đã bị áp sát vào tường, Thẩm Yến Thời chống một tay lên tường, quanh người quấn một cái khăn tắm, tay còn lại thì đang cầm khăn mặt lau tóc.

"Cậu đúng là nghe lời ghê ha, kêu cậu đứng ở trước cửa thì liền đứng ở trước cửa."

Cậu ta đang cười, đôi mắt phượng hẹp dài khẽ híp lại, giọng nói có thêm chút khàn đặc trêu đùa ở vành tai của tôi.

Khoảng cách của người kia quá gần, lồng ngực nương theo hô hấp khẽ chập trùng lên xuống, cùng với cơ bụng săn chắc quyến rũ kia nhìn qua tôi, máu trong người sục sôi, cổ họng khô nóng.

Tôi bỗng bị vây chặt trong sự đẹp trai đó, ngay cả giọng nói cũng trở nên mềm nhũn, không hề có chút sức lực chống trả nào: "Sao... Sao cậu lại không mặc quần áo?"

"Quần áo ướt rồi, làm sao mặc?" Cậu ta ngừng một chút, bỗng áp sát tới, phả hơi nóng vào bên tai của tôi: "Mấy tấm hình lúc trước gửi cho cậu còn lộ nhiều hơn so với bây giờ, sao lại không thấy cậu có chút rụt rè nào như gái nhà lành vậy nhỉ?"

Từng xúc cảm tê dại giống như có điện xẹt qua khiến tôi có hơi không chịu được, cật lực dằn cỗ khô nóng đang cuồn cuộn trào dâng trong người mình xuống, lấy tay che mắt: "Đâu có giống đâu."

"Không giống chỗ nào?"

Dĩ nhiên là không giống rồi, lúc trước là cách bởi điện thoại di động, hơn nữa đều là ảnh chụp nên dù tôi có phản ứng gì cậu cũng đâu có nhìn thấy. Bây giờ chúng ta ở gần như vậy, đúng là vượt quá ranh giới rồi.

"Sẽ... Sẽ bị đau mắt hột."

"Được, để tôi xem thử ngày mai cậu có bị đau mắt hột hay không."

Cậu ta nói xong thì rụt người về, đi vào trong phòng, bắt đầu sấy tóc.

Tôi ngồi trên băng ghế chờ người kia sấy tóc xong, kết quả là cậu ta sấy tóc xong lại tới sấy quần áo, không hề có ý muốn đi ra ngoài để cho tôi tắm.

"Thẩm Yến Thời, cậu đang làm gì thế?"

Cậu ta bày ra vẻ mặt thừa biết rồi còn hỏi, nhìn tôi một cái rồi lại tiếp tục sấy quần áo.

Tôi lập tức đứng lên đi tới, rút chốt cài cửa: "Chừng nào thì cậu đi ra ngoài?"

"Chờ tôi sấy khô quần áo chứ, chẳng lẽ cậu muốn tôi ra bên ngoài đứng với dáng vẻ như này hay sao? Tôi đẹp trai như này, lỡ như tình cờ gặp phải nhỏ con gái dê xồm nào đó ngoài cửa thì sao?"

Khỏi bàn nữa, cậu ta vuốt mái tóc phủ xuống che đi vết sẹo ở trên trán, quả thực là nhìn rất đẹp trai, cũng không có hung dữ như thế, nhìn tổng thể lại có một cảm giác thân thuộc từ một con chó săn bỗng hóa thành cún con vậy.

Nhất là màu môi tuyệt đẹp đó, ừm... bỗng dưng có hơi muốn hôn là sao nữa vậy?

Suy nghĩ nguy hiểm này vừa mới lóe lên đã bị tôi đập tan, quả nhiên, một trai một gái ở trong môi trường như này ít nhiều gì cũng sẽ bị ảnh hưởng một chút, đầu óc cũng sẽ trở nên không bình thường mà.

"Vậy bao lâu nữa thì cậu mới có thể sấy khô đây?"

Quần áo trên người tôi đang mặc còn đang ướt nhẹp, nếu tiếp tục như thế thì nhất định sẽ bị cảm.

"Chí ít, cũng phải chờ tôi sấy khô quần đã chứ?" Cậu ta không nhanh không chậm đáp lời.

Được thôi, vậy cứ để cậu ta mặc cái quần đó đi ra ngoài vậy.

Tôi lại quay về chỗ băng ghế, nhìn người kia sấy quần.