Người Yêu Thành Tên Cặn Bã, Tôi Quay Về Hành Tinh Mẹ

Chương 1



La Tinh biết mình sắp chết.

Nếu muốn sống, cậu phải rời khỏi Tống Liêm ngay.

Nguyên nhân dẫn đến cái chết là Tống Liêm không thương cậu nữa.

Người ta thường nói tình yêu không phải món hàng thiết yếu, nếu bạn không thể rời khỏi một người, chỉ có thể là do bạn yêu người đó quá sâu đậm.

La Tinh cũng không phải người sống theo cảm tính. Cậu không nhận được tình yêu thì sẽ chết, bởi lẽ cậu vốn không phải người bình thường.

Nói một cách chính xác thì La Tinh không phải người Trái Đất, cậu chỉ mô phỏng theo hình người thôi. Vẻ ngoài của cậu giống như người bình thường, nhưng thực chất lại khác hẳn. Tên của cậu không phải La Tinh, mà là số hiệu trên hành tinh mẹ: 1987.

Hành tinh mẹ tên là Vire Yume, dịch theo ngôn ngữ của người Trái Đất thì có nghĩa là trăng sáng khắp trời, muôn sao chiếu rọi.

Sự khác biệt lớn nhất giữa Vire Yume với Trái Đất là nó không dạt dào sức sống, hơn nữa còn cách rất xa Trái Đất, tận 3571 năm ánh sáng. Hai mươi lăm năm trước, La Tinh vì nhiệm vụ mà rời khỏi hành tinh mẹ, dọc đường thình lình gặp phải lỗ đen nên buộc phải hạ cánh ở Trái Đất để chỉnh sửa.

Vốn dĩ chỉ cần mười ngày nửa tháng là xong, nhưng vì một người bất ngờ xuất hiện nên đến nay La Tinh vẫn còn ở Trái Đất. Người ấy chính là Tống Liêm.

La Tinh vì Tống Liêm mà ở lại nơi này, bây giờ cũng vì Tống Liêm mà phải rời khỏi, theo như người Trái Đất nói thì đây là ý trời.

Sinh mệnh của người mô phỏng vừa lâu dài vừa mạnh như Tiểu Cường, cho nên không có bao nhiêu nhân tố khiến người mô phỏng chết được. Thiếu nguồn năng lượng sinh tồn chính là nhân tố tử vong thường gặp nhất, mà cũng khó tin nhất.

Người ta bảo nhân tố này khó tin nhất, bởi vì mỗi người mô phỏng có một nguồn năng lượng sinh tồn khác nhau, nhưng họ lại luôn tìm được. Nguyên nhân phổ biến nhất là người mô phỏng nảy sinh tình cảm, chỉ cần xác định nơi phát ra năng lượng thì có thể dùng cả đời.

Vì vậy, rất nhiều người mô phỏng có việc cần ra ngoài, họ đều dùng thời gian nhanh nhất để hoàn thành nhiệm vụ, sau đó quay về hành tinh mẹ, vì hành tinh mẹ có tất cả nguồn năng lượng sinh tồn dự phòng cho họ, nếu họ rời hành tinh mẹ thì nguồn dự phòng chỉ đủ dùng trong một năm.

Nói là dự phòng thôi, thật ra năng lượng sinh tồn trên hành tinh mẹ có thể gồng gánh mọi nguồn sống của người mô phỏng. Có người cả đời không đi, suốt cuộc đời họ, năng lượng sinh tồn của hành tinh mẹ chính là nguồn sống.

Năng lượng sinh tồn của La Tinh là giá trị tình yêu, lúc trước cậu chọn nơi phát ra năng lượng là tình yêu của Tống Liêm.

Nhưng hiện giờ tình yêu của Tống Liêm dành cho cậu đang giảm dần, tốc độ có thể so với ngày hắn mới yêu cậu.

Thật ra ban đầu, điềm báo tử vong cũng không rõ ràng. Đầu tiên là hay mệt mỏi trong người, tiếp theo là cảm lạnh sốt cao, cuối cùng là chết đi trong im lặng.

Quá trình cũng không kéo dài, tình yêu của Tống Liêm giảm dần, mọi thứ cũng nhanh chóng rút ngắn. Hiện giờ La Tinh đã phát hiện mình ở giai đoạn cảm lạnh sốt cao.

Cậu biết nếu như mình không quay về hành tinh mẹ, cảm lạnh sốt cao dẫn đến cái chết không còn là chuyện xa vời.

Nhưng hai người yêu nhau nhiều năm như vậy, La Tinh vẫn muốn gắng gượng, muốn cho đối phương một cơ hội.

Sau khi từ bệnh viện về, cậu tiện tay ném giấy khám bệnh và thuốc lên tủ giày gần cửa, đang mệt mỏi ngồi trên ghế sofa thì điện thoại đột nhiên vang lên.

Hôm nay là ngày đến nhà cha mẹ đón Bằng Bằng về, nhưng cậu lại quên mất.

Bằng Bằng là đứa con mà Tống Liêm thụ tinh qua ống nghiệm và nhờ người mang thai hộ, nhưng trước giờ La Tinh luôn đối xử với Bằng Bằng như con ruột, cưng chiều đến cùng.

Lúc trước cha mẹ Tống Liêm kiên quyết không đồng ý cho hai người ở bên nhau, Tống Liêm nói mình sẽ thụ tinh nhân tạo để có con, cha mẹ hắn mới chịu cho hai người kết hôn.

"Dạ dạ, trong người con hơi khó chịu, để Bằng Bằng ở nhà cha mẹ thêm vài ngày ạ... Không sao, thời tiết lúc nóng lúc lạnh nên con hơi mệt, ăn uống không ngon... Tống Liêm thật sự bận quá, con hiểu ạ, con sẽ tự chăm sóc cho bản thân... Ba cũng nhớ Bằng Bằng, Bằng Bằng đừng lo, ba sẽ chóng khỏe lại thôi... Được rồi, bye bye con nha Bằng Bằng."

La Tinh cúp điện thoại, vẫn nằm nhoài trên ghế sofa. Cậu nhìn ảnh chụp cả nhà ở trên bàn rồi cầm lên xem, đây là hồi Bằng Bằng năm tuổi, cả nhà đến công viên trò chơi chụp ảnh, ba người nở nụ cười rất vui. Cậu và Tống Liêm ngồi xổm hai bên, Bằng Bằng đứng giữa hai người.

Có lẽ cậu nên tìm kiếm chứng cứ, sau đó nói rõ với Tống Liêm. Tình yêu chỉ mới bắt đầu giảm xuống, chắc hẳn Tống Liêm chỉ mới đi trật đường, hơn nữa hai người họ còn có Bằng Bằng...

La Tinh không kìm được che mắt, không ngờ cậu cũng có ngày trở nên giống mấy người phụ nữ số khổ trong phim truyền hình chiếu lúc tám giờ tối, vì con cái, vì đủ loại lý do mà miễn cưỡng nhượng bộ.

Quá buồn cười.

...

Mấy ngày sau, di động của La Tinh nhận được tin nhắn không hề thiện lành.

La Tinh đọc tin nhắn trên di động, cảm thấy thật sự hoang đường.

"Muốn biết sự thật không? Hẹn mười giờ đêm nay ngoài cổng chung cư Lệ Hoàng nhé, nhớ đến sớm chút, cậu sẽ nhìn thấy bộ mặt thật của Tống Liêm – lời nhắc nhở đến từ người lạ tốt bụng."

La Tinh nhìn số điện thoại xa lạ, cậu nghĩ đây đúng là tình tiết máu tró kinh điển, rõ ràng là gài bẫy bắt gian, sao cậu có thể đi chứ!

Chín giờ rưỡi, La Tinh gọi taxi đến chung cư Lệ Hoàng. Cậu đội mũ, quàng khăn và đeo khẩu trang, ngồi canh trước cổng chung cư như tên ngốc. Lâu dần, bảo vệ ngoài cổng đều tập trung để ý từng hành động của La Tinh.

Nhưng vì La Tinh chỉ ngồi xổm chứ không làm gì, bảo vệ cũng chỉ nhìn mà thôi.

Ngồi canh hơn nửa tiếng, La Tinh thấy màn hình di động hiển thị mười giờ chín phút, cậu đột nhiên phản ứng kịp, lẽ nào mình bị chơi khăm?

La Tinh đang phân vân nên rời đi hay tiếp tục canh chừng, trong lúc cậu đang chìm trong hội chứng khó lựa chọn này, một chiếc xe hơi màu đen bình thường chạy ra khỏi khu chung cư.

Điều khiến La Tinh chú ý là người ngồi trên ghế lái, tuy đối phương đã quàng khăn và đeo khẩu trang, nhưng cậu vừa nhìn đã biết đó là Tống Liêm. La Tinh càng thêm chú ý người phụ nữ ngồi ở ghế sau xe, trông ả quá quen, quen đến mức khiến La Tinh không khỏi suy nghĩ nhiều.

Người phụ nữ đến phòng bảo vệ nhận bưu kiện chuyển phát nhanh xong thì quay lại xe ngay, Tống Liêm nói vài câu với ả rồi lái xe đi. Trong quá trình ấy còn có một người xuất hiện nữa, vượt quá dự đoán của La Tinh, nhưng cũng là chuyện hợp lý hợp tình.

- --

Về đến nhà, tâm trạng La Tinh thật sự mê man. Cậu cố gắng an ủi bản thân rằng phụ nữ đều thích trẻ con, người phụ nữ Lý Bạc Băng kia quay về thăm Bằng Bằng thôi, điều này không có gì quá đáng. Dù sao ả cũng là mẹ ruột của Bằng Bằng, hơn nữa còn mang thai hộ.*

*Ở đây tức là thụ tinh nhân tạo rồi truyền vào cơ thể người mẹ, không phát sinh quan hệ tình dục.

Nhưng trong lòng La Tinh vẫn lo lắng không yên. Nếu người phụ nữ kia về gặp Bằng Bằng, tại sao Tống Liêm không nói trước với cậu? Sợ cậu biết rồi suy nghĩ nhiều sao? Hay là bởi lý do nào khác?

Chuyện đã đến nước này, La Tinh biết mình cần chứng cứ để thuyết phục bản thân, cho nên cậu điều tra hành động mấy năm gần đây của Lý Bạc Băng.

Quá trình điều tra vô cùng thuận lợi, kết quả lại khiến La Tinh hết hồn, đồng thời có cảm giác "hóa ra là thế". Hai năm trước, Lý Bạc Băng từ nước ngoài trở về, hơn nữa đã sớm giữ liên lạc với Tống Liêm, mỗi tháng Bằng Bằng sẽ theo cha nó đi gặp mẹ.

Thật quá mỉa mai. Cậu là loại người không cho con gặp mẹ sao? Chẳng lẽ cậu lại suy nghĩ nhiều đến mức ấy?

La Tinh lấy di động ra, gọi điện cho cha mẹ của Tống Liêm. Vừa mở đầu, cậu đã dò hỏi tình hình của Bằng Bằng, sau đó nói ngày mai đến đón Bằng Bằng về nhà.

"Dạ phải, con hơi nhớ Bằng Bằng rồi, mẹ có thể cho Bằng Bằng nghe máy chút không ạ?"

Mẹ Tống ở đầu dây bên kia nói năng rất thản nhiên: "Bằng Bằng ngủ mất rồi, dạo này thời tiết hay thay đổi, Bằng Bằng ngủ không được ngon. Dù sao ngày mai con cũng gặp được Bằng Bằng mà, đâu cần phải vội."

"Ngủ sớm thế sao? Không phải ngày thường đều quậy đến tận mười một giờ mới chịu ngủ ạ?" La Tinh cố ý hỏi.

"Hôm nay Bằng Bằng chơi ngoài vườn hoa quá lâu, mệt mỏi nên ngủ sớm chút, chắc là ngày mai cũng dậy muộn. Tinh Tinh à, hay là chiều con hẵng đến đón Bằng Bằng về?" Mẹ Tống đề nghị.

"Dạ." La Tinh đồng ý, sau đó nói là không quấy rầy giấc ngủ của cha mẹ nữa, cậu cúp điện thoại.

Cúp máy với mẹ Tống, La Tinh lại gọi điện cho Tống Liêm, hỏi bao giờ hắn bàn xong chuyện làm ăn rồi về.

"Cục cưng, em nhớ anh sao? Anh sẽ chóng về mà, nhiều nhất là ba ngày. Anh mua cho em hai chai Lafite mà em thích nhất, được không nè?" Giọng nói khàn khàn từ tính của Tống Liêm luôn khiến La Tinh mê đắm, nhất là khi ở trên giường, Tống Liêm vừa ôm cậu từ sau lưng, vừa nói lời âu yếm, đó là lúc Tống Liêm đầy sức hấp dẫn nhất, La Tinh thường hay thè lưỡi liếm từng giọt mồ hôi trên người Tống Liêm...

Nhưng bây giờ, La Tinh chỉ cần nghĩ đến nơi mình từng liếm có khả năng còn cho người khác liếm nữa, thậm chí là phụ nữ, có khi bây giờ ả đang liếm, cậu lập tức cảm thấy buồn nôn ghê tởm.

"À phải, em vừa dọn lại tủ quần áo, không tìm được khăn quàng cổ màu đen mà lúc trước em đan cho anh, định hỏi anh để nó ở đâu thế."

Tống Liêm nhìn chiếc khăn đang quàng trên cổ mình, hắn cười nói: "Ngốc ạ, không phải anh đang quàng chiếc khăn tình yêu mà em đan đó sao? Đêm nọ anh đi công tác, em nói sợ anh lạnh, sau đó cứng rắn nhét nó vào hành lý của anh cơ mà? Thời tiết ở Ý cũng hay thay đổi như lời em nói vậy, mấy ngày nay càng lúc càng lạnh, thế nên anh quàng thêm chiếc khăn tình yêu của em."

La Tinh cười khẩy, mẹ nó anh quàng khăn tình yêu của tôi để đi gặp người phụ nữ khác, Tống Liêm, anh thật sự rất giỏi!

Hiện giờ La Tinh chưa muốn ngả bài, cậu cũng chỉ tùy ý kể cho Tống Liêm nghe vài chuyện ngày thường của Bằng Bằng, sau đó chúc ngủ ngon rồi cúp máy.

La Tinh cầm di động đã tắt màn hình, cậu đi quanh phòng khách mấy lượt, cuối cùng bực mình mở tủ lạnh, lấy đống hoa quả tươi gồm xoài, kiwi, đào mật ra rồi bóp nát.

Sau khi bóp nhũn đống hoa quả ấy, La Tinh mới bình tĩnh lại.

Cậu quay về phòng ngủ, vừa đặt mình xuống giường là nghĩ đến Tống Liêm từng nằm ở đây, không khỏi cảm thấy buồn nôn. Thế là cậu bỏ luôn gối đầu, đi qua phòng cho khách, ngủ tạm ở đó.

Lớn tuổi rồi, không thức khuya được, nên ngủ sớm thôi, ngày mai dậy rồi tính tiếp.

- --

Sáng hôm sau, La Tinh thức dậy vào khoảng sáu giờ sáng. Cậu nấu bữa sáng đơn giản, ăn xong thì lái xe đi đón Bằng Bằng.

Đến nhà cha mẹ chồng, cậu từ chối mấy câu hỏi thăm dông dài của quản gia, đi thẳng đến phòng khách, sau đó lại đến phòng Bằng Bằng.

Quản gia không cản được, đành phải dùng ánh mắt ra hiệu cho bảo mẫu đi gọi ông chủ bà chủ, còn mình thì la lên là cậu út còn đang ngủ, hay là tiên sinh ngồi đợi ở phòng khách đi.

La Tinh mặc kệ ông ta, ngày hôm qua cậu thấy Bằng Bằng ở cạnh Tống Liêm, cảm thấy chuyện này không hề đơn giản. Một người đến Ý công tác, một người ở nhà ông bà nội, thế mà lại cùng đi gặp Lý Bạc Băng, cậu chẳng tin ba Tống mẹ Tống không biết chuyện này!

Cậu xông vào phòng của Bằng Bằng, quả nhiên không thấy nó đâu.

La Tinh đỏ mắt, sắc mặt cũng trở nên khó coi. Tối hôm qua gọi điện thoại, rõ ràng mẹ Tống bảo hôm nay cậu đón con về, vậy mà Tống Liêm dám để con ngủ lại bên ngoài.

Rốt cuộc là Tống Liêm tin tưởng cậu, hay hắn bất chấp không sợ cậu biết chuyện này nhỉ?