Người Yêu Tôi Là Avatar

Chương 49: Ghen?



Có được lời hứa của cô, Thiên Hải mừng rơn. Nó giơ tay bắn hôn môi xa vài cái, nguýt ông chú keo kiệt bủn xỉn, rồi vit ga chạy bay cả tóc.

Hàn Lâm nhìn tên tình địch là người nhà, anh thật không dám đảm bảo: Mình và nó sống hòa thuận không trở mặt!

Khánh Linh nhìn vẻ mặt cau có, hơi xám vì ghen, cô bấu vào cánh tay anh: “Cười lên cái coi! Bạn em đang tới kìa!”

Đang bực mình nhưng sợ mất điểm trong mắt mấy bà tám, Hàn Lâm cố rặn ra nụ cười ngượng giao lưu với mấy vệ tinh đang quay xung quanh: “Hi!”

Nam thần dù khóc vẫn là nam thần! Nên mắt các bà thím sáng choang lên, miệng liền bô bô: “Khánh Linh! Avatar của cậu đẹp troai lắm!” Nhỏ bạn hội cùng phòng 101 lén nhìn anh rồi cười khúc khích sau lưng Vân Anh.

Vân Anh khoanh tay trước ngực, chậc chậc vài tiếng, bán rao bán rách: “Thảo nào…giấu kĩ! Toàn hẹn hò giờ thiêng và giờ lành rạng sáng! Hóa ra, là một avatar soái sợ chị em cuỗm đây mà!”

“Bạch tuộc già của cậu như thế này. Chẳng trách cậu chê mấy anh nam thần ở trường không thèm nhìn mặt.” Một đứa khác phòng 101, mắt dán vào mặt Hàn Lâm, tay chân không cưỡng được đi vòng quanh hai người săm soi.

Hàn Lâm không biết nói gì? Cũng chẳng dám nhìn mặt ai vì cánh tay của anh đang bị cô nhéo đau điếng: “Nhìn bậy bạ là biết tay em!”

“Biết ghen rồi hả?” Anh nghiêng đầu nói nhỏ vào tai cô: “Anh vui lắm!” Còn gì vui hơn khi biết mình có vị trí đặc biệt trong tim người mình yêu. Cảm giác này làm anh hãnh diện gấp vạn lần so với việc đánh bại một loạt đối thủ giành bản hợp đồng có giá trị khủng.

Vậy mà anh nghe cô hứ một cái cốc: “Em mà ghen á? Còn lâu nhé!”

Khánh Linh thẳng lưng bai bai mấy bà thím, mang balô bỏ đi một lèo.

Anh đừng hòng nắm thóp em rồi vênh mặt nhé! Em đây dẫu có yêu anh nhiều như nước Thái Bình Dương cũng không bao giờ để anh biết!

Anh biết để làm gì? Để vênh mặt với em hả? Để nhàn hạ ngồi chơi la cà, tán tỉnh gái gú lung tung đợi em năn nỉ, ỉ ôi mới về với em hả?

Không có cảnh đó đâu nhé!

Đúng là họa vô từ miệng! Báo đời thân già anh phải chạy theo bóng lưng cương nghị kia: “Em yêu! Cho anh nói lại nha! Không phải em ghen mà là anh ghen! Ghen đến vỡ mật vì sợ mất em í!” Hàn Lâm cười hề hề vuốt đuôi ngựa lấy lòng: “Có người yêu vừa trẻ vừa cute như thế này, anh nổi máu Hoạn Thư cũng đúng! Nên Bọt biển à, em đừng có liếc mắt đưa tình, đừng hẹn hò ai sau lưng anh nha! Anh nổ máu ghen là vong mạng!”

“Anh nhắc khéo em đó hả?”

“Làm gì có! Anh sao dám qua mặt con gái rượu của ba Cẩn chứ!”

Anh nhắc đến ba cô mới nhớ: “Em đi viện! Anh làm gì làm đi!” Cô phải vào thay cho ba nghỉ một lát. Không tội ba. Thân đàn ông nuôi vợ tay chân cứ lóng nga lóng ngóng.

Nhưng anh lại cản: “Giờ này em đừng vào!” Anh đỡ balô nặng trĩu khỏi bờ vai gầy, nhìn cô bổ sung thêm: “Ba mẹ anh đang thăm ông bà sui! Nếu em muốn tránh mặt ba mẹ chồng thì theo anh đi ăn trưa!” Anh tay xách balô, tay kia cầm tay cô đi ngược về chiếc Camry.

Ba mẹ chồng?

Khánh Linh lén nhìn trộm người tự xưng là chồng, hai gò má tự nhiên nóng ran. Cô đưa hai tay quạt quạt tạo gió hỏi nhỏ: “Sao hai bác biết…?”

“Hỏi thừa không? Có thằng con rể quý để làm gì?” Nhạc mẫu nằm viện mà không báo cho ba mẹ đi thăm thì biết đến bao giờ đôi bên sui gia mới gắn kết tình thân?

Dù sao cha mẹ đôi bên gặp nhau sớm, hiểu biết nhau cũng là một việc tốt cho con trẻ. Họ có thể làm bạn cùng đốc thúc việc cưới xin thì Hàn Lâm anh mới mong sớm rước vợ về hú hí cho vui giường vui gối. Chứ hai mươi tám tuổi rồi mà chiếc bóng năm canh, anh thấy lạnh lẽo quá!

Đây là một việc tốt. Vậy mà cô chê: “Anh nhiều chuyện thế?”

“Ô hay! Em! Sui gia càng gần càng tốt!”

Tốt đến mức nào đây?

“Anh chị sui! Xin thứ lỗi, vợ chồng tôi biết hơi muộn!”

Ông Ba Cẩn đang đỡ vợ dậy ăn cháo thì nghe ở ngoài cửa có tiếng người lạ.

Ông ngoái đầu nhìn.

Là một quý ông đạo mạo và một quý bà sang chảnh. Ông đâu quen họ?

Một lão nông đi dép lào sờn đế như ông sao quen được hai người giàu sang phú quý kia. Quan trọng là họ còn gọi là anh chị sui.

Một trăm phần trăm là nhầm phòng!

“Dạ, xin lỗi! Vợ chồng tôi ở quê ra! Hai vị đi lộn phòng rồi!”

Người đàn ông mau miệng: “Lộn thế nào được. Thằng Út nói rất rõ ràng là phòng VIP2.” Ông thanh minh cho vợ hiểu. Rồi nhìn người đàn ông bên trong: “Thế đằng ấy có phải là Ba Cẩn con ông Hai Thận ở xóm 9 không?”

Mèn ơi!

Ông Ba Cẩn giật mình. Biết cả tổ tông ông và nơi chôn nhau cắt rốn của ông thì làm sao là người lạ được!

Ông suy nghĩ một lát. Chợt hai mắt đang nheo nheo sáng lên: “Anh là cha thằng rể quý của tui phải không?”

Người đàn ông đạo mạo cười ha hả, bước đến ôm vai ông vỗ vài cái: “Phải! Phải! Tôi là thân phụ của thằng rể anh!”

Hai ông già ôm nhau thắm thiết. Mừng như bạn thân lâu ngày gặp lại.

Còn ở đằng giường hai bà sui đang nhỏ nhẹ hỏi thăm nhau.

“Chị Ba, chị thấy trong người thế nào?” Mẹ Hàn Lâm cầm tay ân cần hỏi thăm bà sui tương lai.

Người mẹ quê cười hiền như cây lúa: “Dạ, cảm ơn chị! Tôi khỏe nhiều rồi!”

“Vậy là tốt! Mau xuất viện về nhà tôi chơi chuyến bàn chuyện sắp nhỏ luôn!”

“Bàn chuyện gì vậy chị?” Mẹ Khánh Linh thấy lo lo. Bà lo họ nói giảm, nói tránh, tìm cách từ chối khéo con gái cưng của bà không đủ tư cách làm dâu nhà đại gia!

Nếu như vậy, bà sẽ chống hông chửi thẳng!

Nhưng không phải như bà nghĩ.

“Chuyện cho vợ chồng tôi được đặt cau trầu giữ vợ cho thằng Út nhà tôi!”