Ngụy Đế Truy Thê: Vợ À, Đừng Chạy!

Chương 12



Sau khi ăn sáng xong, Nguyên Triệt hỏi hai cô gái hôm nay có muốn đi đâu chơi hay không. Ngôn Ngôn tỏ vẻ hấp tấp vội vã sau khi giải quyết xong burger thì chạy vào phòng lấy túi xách nói rằng muốn đi hội hoa xuân Floriade Festival 2017 cùng vài người bạn học phổ thông từ lúc còn ở Việt Nam. Hắn nghe vậy bèn quay sang hỏi Ngọc Lan có muốn đi không, hắn sẽ chở hai cô đến đó.

Cô ngay lập tức khước từ.

Thật ra hôm qua Ngọc Lan được cô bạn thân hỏi về vấn đề này rồi nhưng cô cũng đã từ chối. Cô không có thói quen gặp qua nhiều người lạ như vậy. Giao tiếp của cô quả thật không tốt, đối với người lớn tuổi hơn thì không sao nhưng đối với những người bạn đồng trang lứa cô lại cảm thấy không phù hợp. Cô cảm thấy bọn họ còn rất “con nít” còn cô do hoàn cảnh gia đình đưa đẩy nên suy nghĩ sớm phát triển vượt qua độ tuổi của mình rồi.

Nguyên Triệt thấy Ngọc Lan không muốn đi, thì nói với Ngôn Ngôn hình như Thomas cũng sẽ cùng Emma đến đó. Ngôn Ngôn vừa định chạy ra khỏi nhà đột nhiên thắng gấp lại, sau đó nằng nặng đòi sống đòi chết bắt Ngọc Lan phải đi cùng cô ấy đến hội hoa xuân, giúp cho cô nàng nâng cao tinh thần chống địch. Nếu không, tình bạn cũng không còn.

Ngọc Lan thở dài nhìn con chim non đang tương tư đến điên cuồng kia, bất đắc dĩ phải đi vào phòng ngủ lấy ba lô mang lên vai sau đó tháp tùng cô bạn đi “đánh ghen”.

Ngồi ở trong xe SUV rộng rãi, không khí đỡ ngột ngạt hơn lần trước rất nhiều. Hôm nay cô mới có thời gian đánh giá nội thất bên trong xe, mọi thứ rất tinh tươm, không nhiễm một hại bụi. Ông chú này coi vậy cũng là một người thích sạch sẽ đấy. Cô còn tưởng mấy người ở trong quân đội thường ăn bờ ngủ bụi đã quen, tính cách chắc cũng vì vậy mà cẩu thả một chút. Xem ra, điều này căn bản không thể áp dụng được trên người của chú ấy.

Ngọc Lan vẫn nghiễm nhiên ngồi bên ghế phụ lái.

Bởi vì trước đó, khi cô muốn bước lên ngồi ở phía sau thì Ngôn Ngôn đã yên vị bên trong từ lúc nào, lại còn trợn mắt chu môi nói: “Lan Lan à, chúng ta không thể coi anh hai là tài xế được, cậu phải lên đằng trước ngồi đi. Đây là phép lịch sự tối thiểu đó biết chưa”.

Cô ấy nói xong còn lấy tay phẩy nhẹ mái tóc hạt dẻ xoăn bồng bềnh của mình, mười phần làm ra bộ dáng đại tiểu thư cao quý có tu dưỡng. Ngọc Lan nhịn không được lấy tay đánh bốp vào đầu của cô ấy rồi mới hung hăng đóng cửa xe lại, di chuyển lên ghế phụ phía trước ngồi vào.

Nguyên Triệt hơi giương khóe môi, trong lòng thầm nghĩ cô gái tên Ngôn Ngôn này thật biết chọn mặt gởi vàng, sau này hắn cũng nên giúp đỡ cô ấy một chút.

Hắn thấy trong xe im lặng nên tìm đề tài để nói: “Tụi em có đi qua lễ hội hoa này chưa?”

“Dạ chưa, chúng em mới đến Úc lại không có xe nên chưa có đi đâu cả, ngoài đi học và đi làm thôi à”. Ngôn Ngôn thành thật trả lời.

Nguyên Triệt giống như rất ngạc nhiên lại hỏi: “Chưa đi qua toà nhà quốc hội, viện bảo tàng chiến tranh và nhà máy in tiền đồng sao? Còn Sydney và Melbourne đã đi chưa?”

Ngôn Ngôn lại nói tất cả đều chưa đi qua.

Hắn trầm ngâm một chút sau đó mới đề nghị: “Tôi còn được nghỉ phép hai tuần nữa, từ đây đến đó nếu có ngày nào các em nghỉ học thì nói trước một tiếng tôi sẽ dẫn các em đến đó tham quan.

Cuối tháng chín này gia đình tôi sẽ lái xe đi Melbourne để xem trận chung kết bóng bầu dục AFL. Nếu các em muốn có thể đi cùng với chúng tôi. Đây là trận đấu lớn hiếm có đấy. Gia đình chúng tôi bốn người và hai vợ chồng của bác Tony, còn dư hai chỗ trống trên xe cho hai em”.

Lúc này Ngọc Lan mới kinh ngạc nhìn qua hắn. Tốt bụng như vậy, nghe qua thì rất hấp dẫn, nhưng chỉ sợ đâm đầu vào thì xương cốt cũng không còn. Cô suy nghĩ xong thì lạnh nhạt trả lời: “Hôm đó không phải là thứ bảy sao? Chúng tôi còn phải đi làm mà”.

“Trời ơi, dịp may hiếm có như vậy, có làm cũng xin nghỉ. Tớ quyết định rồi, đây là hạnh phúc tương lai cả đời của tớ. Cậu không được từ chối đâu”.

Ngôn Ngôn nghe thấy Thomas đi một mình thì vui đến quên trời đất còn áp đặt cho người khác phải nghe theo mình. Ngọc Lan xoay người về phía sau để nhìn cô bạn thì thấy cô ấy hai tay ôm mặt cười đến hai mắt cũng thành hình chữ U ngược cong cong, cô liền từ chối cho ý kiến.

Một lúc sau cô nghe Nguyên Triệt nói: “Bạn của tôi là quản lý của nhà hàng các em làm, để tôi nói với cậu ấy một tiếng là được”.

Ngọc Lan lại tìm được kẽ hở hỏi: “Bây giờ đã là giữa tháng chín rồi, còn có thể đặt được phòng trống ở khách sạn sao?”

Hắn thấy cô ra sức khước từ, trong lòng cũng có chút không thoải mái nên nhịn không được nói:

“Cùng lắm nhường phòng của tôi cho hai em, tôi ở cùng Thomas, vậy được chưa?”

Vừa nói xong thì hắn đánh tay lái cho xe quẹo vào bãi đậu xe tại công viên Commonweath, nơi mà lễ hội hoa được tổ chức hằng năm. Hắn tìm được chỗ đậu rồi mới tắt máy mở dây an toàn. Hai cô gái nhỏ cũng làm theo rồi mở cửa bước ra khỏi xe, hít vào một làn gió xuân tươi mới từ dòng sông bên cạnh thổi đến, tâm tình bỗng nhiên sảng khoái lạ thường.

Ba người chậm rãi đi theo con đường mòn dọc bờ sông Nerang đến một trong các cổng vào hội hoa xuân. Xung quanh cũng không có ít gia đình hoặc các cặp tình nhân đang di chuyển cùng một hướng với bọn họ. Dọc đường ba người đi qua đều là cây xanh rợp bóng ở một bên, đối diện là liễu rũ bên hồ nước trong xanh rất thơ mộng. Ngọc Lan trong một chốc thì cảm thấy, thật ra không cần đi đến Tô Châu Hàng Châu gì đó của Trung Quốc để xem cảnh liễu rũ bên hồ. Ngay tại Canberra này cũng đã có cảnh đẹp lãng mạn như vậy rồi còn gì.

Đi bộ khoảng năm phút, ba người đã thấy cổng vào. Nói là cổng nhưng thật chất chỉ là một hàng rào bằng sắt nhỏ khoảng một mét để gần con đường mòn, xung quanh trống trải. Ở đó có một người phụ nữ Tây hơi lớn tuổi dáng người nhỏ nhắn, đang mặc áo đồng phục của hội hoa xuân tươi cười đón tiếp mọi người. Nguyên Triệt lên tiếng chào lại rồi chậm rãi ung dung đi vào, hai cô thấy vậy cũng nhanh chóng đuổi theo. Sau đó Ngôn Ngôn nói ra thắc mắc là không cần phải mua vé hay sao? Hai cô tức thì nghe tiếng của hắn trầm ổn nói lễ hội là để cho dân chúng tham gia giao lưu với nhau, cần gì mua vé chứ.

Khi hai cô mới bước vào khu vực lễ hội, cũng chưa thấy có gì đặc biệt. Nhưng sau khi đi bộ một quãng, mới bắt đầu thấy được cái gì gọi là lễ hội hoa lớn nhất mỗi năm ở Canberra. Chỉ mỗi hoa tulip thôi cũng đã hơn một trăm chủng loại khác nhau rồi. Còn có nào là hoa păng xê, cúc nút áo, lan dạ hương, thủy tiên, mao lương… mỗi loại hoa cũng khác màu khác chủng loại, thật là nhiều đến không kể xiết.

Chúng được bàn tay của người làm vườn trưng bày khéo léo thành từng cụm  từng dãy với nhiều màu sắc khác nhau. Chủ đạo mà là hoa màu đỏ, vàng, cam, tím, xanh dương đậm và xanh lá. Mà mỗi một khóm hoa đều được sắp xếp theo ý đồ riêng của những người thiết kế. Chúng được trưng bày những biểu đồ khác nhau bao gồm: 30 years of Floriade, Budding love, Formal Garden, Lotus, Life of Bloom, DNA, Fruit Salad…. Chỉ riêng về biểu đồ thiết kế hoa cũng đến mười bảy cái rồi. Mà mỗi biểu đồ tùy theo độ lớn nhỏ mà đặt bao nhiêu hoa trong đó, chỉ là cái nhỏ nhất trong đó cũng ít nhất là dài hai mét. Bởi vì là ngày đầu tiên khai mạc nên có rất nhiều bông hoa vẫn còn chúm chím nụ nhưng cũng không vì vậy mà mất đi vẻ đẹp của thiên nhiên đáng kinh ngạc ở lễ hội hoa lần này.

Ngọc Lan và Ngôn Ngôn đi được một chút thì ngưng lại rồi đi tiếp. Các cô là bận rộn chụp hình lưu niệm. Hai người cứ xẹt ra xẹt vào như con thoi, cứ đến chỗ nào hoa nở thật đẹp thì y như rằng một trong hai người sẽ xông vào đứng trước biển hoa làm dáng, còn một người thì lấy điện thoại chụp hình. Được một lúc hai người liền nhớ ra bên cạnh còn có một người đi theo, cho nên hai cô không ngại ngần đưa điện thoại cho hắn, còn rất tự nhiên nắm tay cùng nhau đứng tạo dáng nữa. Nguyên Triệt giống như có đàn quạ đen bay ngang đầu, Ngọc Lan đã bắt đầu bỏ rào cản còn ‘thân thiết’ đến mức xem hắn là người sai vặt rồi. Như vậy hắn nên vui hay là nên buồn đây.

Sau đó vẫn là Ngôn Ngôn biết rõ tình huống, hào hứng giành lấy điện thoại của cô ấy từ tay Nguyên Triệt. Cô ấy đẩy hắn đi về phía Ngọc Lan đang đứng trước biển hoa tulip xếp hình trái tim chủ đề Budding love, còn bảo hai người cũng chụp một kiểu lưu niệm. Ngọc Lan mới vừa nghe cô bạn nói, còn chưa kịp làm gì đã nghe được tiếng động bấm nút chụp “tách tách” vang lên. Cô trừng mắt nhìn Ngôn Ngôn ba bước thành hai đi lại chỗ cô ấy muốn giành lấy điện thoại để xóa. Ai ngờ chưa kịp đụng đến, đã thấy máy Ngôn Ngôn có cuộc gọi đến, cô ấy nhanh nhảu bấm nút nghe rồi để lên tai chạy đi chỗ khác tiếp chuyện. Cuộc gọi này, cũng quá đúng lúc đi.

Ngọc Lan đứng dậm chân tại chỗ nhìn theo hướng cô ấy chạy đi. Sau đó cô nhìn thấy Nguyên Triệt cũng đang giơ máy điện thoại của hắn hướng về phía cô. Cô một lần nữa tức giận chạy đến muốn xem xem có phải hắn đã chụp hình hay không thì nghe hắn ngạc nhiên hỏi: “Em cũng muốn xem bản đồ của hội hoa xuân sao?”.

Nói xong, hắn còn rất ga lăng giơ điện thoại đến trước mặt cô, trên màn hình thật sự đang có bản đồ còn ghi rõ là Floriade 2017 Map. Cô xem qua, ngượng đến chín cả mặt, lại tự thầm trách một chút. Cô tưởng mình là minh tinh màn bạc hay sao mà ai cũng muốn chụp hình chứ.

Cô hơi ngước đầu nhìn hắn, vẻ mặt hắn điềm nhiên như không, đút điện thoại vào túi trước của quần jean. Cô thấy vậy mới yên tâm đôi chút.

Vào lúc này Ngôn Ngôn chạy trở lại nói là đám bạn phổ thông trung học của cô sẽ đến trễ một chút. Chắc khoảng nửa tiếng gì đó. Ngọc Lan bởi vì mắc cỡ chuyện hiểu lầm về chiếc điện thoại nên cũng quên bẵng đi vụ bị bạn thân chụp lén với Nguyên Triệt. Cho nên mọi người lại đi về phía trước tiếp tục ngắm hoa ngắm cảnh.

Sau đó đến lượt điện thoại di động của ông chú reo vang, nhạc chuông là tiếng nhạc cơ bản hết sức bình thường. Hắn trầm tĩnh mở khóa tiếp nhận cuộc gọi không đến năm giây. Hai cô chỉ nghe hắn ngắn gọn nhả hai chữ: “Đã biết”. Vậy là đã xong một cuộc điện thoại chớp nhoáng.

Hắn nhìn hai cô, “uyển chuyển” truyền đại lại ý tứ của cuộc gọi: “Mẹ nói đang làm picnic ở gần hồ Kangaroo, bảo tôi đưa các em đến đó”.

Ngôn Ngôn vui mừng hoan hô sau đó mọi người cùng nhau đi đến địa điểm đã hẹn. Vừa đến nơi, thì thấy một bãi cỏ xanh rì thật lớn ở giữa hai khu vực biển hoa khác nhau. Còn có thể trông thấy một cái hồ lớn ở gần đó, cỏ mây bao phủ ven bờ hồ. Vài gia đình người Tây đang thả những mẩu bánh mì xuống cho đàn vịt và ngỗng đang bơi trong hồ. Có con ngỗng mập còn rất to gan ục ịch di chuyển lên bờ giống như muốn cướp hết thức ăn của mấy con vịt khác vậy. Hai ba đứa bé nhát gan ở xung quanh thấy vậy thì chạy đến ôm chân ba mẹ của chúng.

Ông bà Whaley thấy ba người đi đến, lại có cậu con cả rất cao thì nhanh chóng nhận ra họ ngay trong biển người tấp nập. Ông Whaley gọi lớn một tiếng Michael, bà Quyên cũng hăng hái đưa tay vẫy. Nguyên Triệt tai mắt thật sự rất nhanh nhạy, hắn có thể thấy ngay chỗ ba mẹ đang ngồi, nên dẫn hai cô xuyên qua đám đông đến đó.

Ông Whaley đã trải ra một tấm vải sọc ca rô rất lớn trên bãi cỏ. Bà Quyên sau khi thấy các cô đi đến thì bắt đầu lấy ra từ một trong hai chiếc giỏ mây lỉnh kỉnh đủ thứ hộp lớn hộp nhỏ đều có nắp đậy ngăn ngắn hợp vệ sinh. Hai cô thấy vậy cũng chạy đến giúp đỡ bà lấy ra toàn bộ đồ trong hai chiếc giỏ.

Bà hôm nay mặc quần tây đen áo sơ mi kiểu màu trắng, bên ngoài khoát áo len tay dài màu tím. Trên đầu bà còn đội một cái nón rộng vành màu trắng ngà, vừa cười vừa nói: “Cả tuần nay bác đều muốn đến gặp hai con nhưng sợ hai con bận đi học đi làm nên không rảnh. Hôm nay mới trùng hợp gặp được thật tốt quá”.

Ngôn Ngôn cũng cười ngọt ngào lao đến bà làm nũng nói: “Bác gái muốn gặp tụi con dù bận bao nhiêu tụi con cũng sẽ đến ngay mà”.

Bà Quyên nghe vậy ha ha cười lớn.

Ngọc Lan hơi le lưỡi nhún vai nhìn bạn thân lấy lòng mẹ chồng tương lai, diễn y như thật. Cô bất giác đưa mắt nhìn sang Nguyên Triệt thì thấy hắn cũng đang mỉm cười nhìn cô, giống như đang khích lệ cô cũng nên thân thiết với bác gái một chút. Sau đó ông Whaley hỏi gì đó, hắn rất tự nhiên quay sang tiếp chuyện với ba của hắn.

Hiện giờ chỉ còn chờ Thomas và Emma đến là có thể khai mạc buổi picnic rồi.