Ngụy Đế Truy Thê: Vợ À, Đừng Chạy!

Chương 14



Sau trò chơi vòng đu quay kinh hoàng, mọi người lại trở về mặt đất tiếp tục đi đến khu vực bán quà lưu niệm. Khi mọi người tiếp đất, Ngọc Lan nhìn thấy Ngôn Ngôn và hai cô bạn khác mặt mày tái mét thất tha thất thểu bước ra từ lồng đu quay thì biết họ cũng bị hoảng sợ giống cô. Những người còn lại đều ôm bụng cười bọn họ.

Sau đó họ đều phân trần nói đây là lần đầu tiên họ đi đu quay mà bị gió thổi khủng khiếp như vậy. Đúng là không nên xem thường những cơn gió điên cuồng ở Úc mà.

Cả nhóm đi đến khu vực bán hàng thì tự động chia ra vì có người muốn xem cái này có người lại muốn xem cái khác. Ngọc Lan ôm lấy cánh tay của Ngôn Ngôn đi chung với nhau. Cô quan sát thấy vẻ mặt cô ấy lúc vừa chơi xong trò đu quay thì không được vui, tuy là cô rất muốn hỏi nguyên nhân nhưng suy nghĩ lại cô ấy chưa nói chắc là có vấn đề không tiện, nên thôi không hỏi nữa.

Ngọc Lan đi đến một gian hàng nhỏ đang treo rất nhiều dây đèn kết hoa giống như làm từ vải voan rất đẹp mắt. Mỗi bông hoa vải còn được tỉ mỉ kết hai chiếc lá nho nhỏ màu xanh giống như thật vậy. Một dây hoa được gắn thêm đèn bi màu vàng hoặc trắng liên tục chớp tắt trong không gian nhỏ đến lóa cả mắt. Khi hai cô tiến đến xem thử thì chị bán hàng người Úc rất niềm nở đón tiếp, còn giới thiệu rất nhiều về dây đèn hoa này. Chị ấy nói: “Hai em xem bông hoa này, là hoa thật đấy, không phải bằng vải như mọi người tưởng đâu. Các em xem cái lá này còn có vân nữa đấy”.

Hai cô nghe nói thì trố mắt nhìn sản phẩm một lúc lâu mới hết kinh ngạc. Sao người ta lại có thể làm ra một thứ từ một bông hoa thật thành giống như hoa vải thế này, lại còn trong suốt nữa chứ. Đúng là thời đại kĩ thuật tiến bộ có thể làm ra các sản phẩm mà các cô không tài nào tưởng tượng nổi.

Hai người đứng xem dây đèn một lúc lâu, còn bàn bạc với nhau có nên mua về trang trí phòng ngủ hoặc là treo ở trong sân vườn sau nhà hay không. Nhưng khi Ngọc Lan nhìn thấy giá tiền treo ở đuôi dây đèn thì lập tức những ý nghĩ trước đó đều bay biến hết. Sợi dây khoảng một mét mà tốn đến gần ba mươi đồng rồi, nghĩa là cô phải làm việc một tiếng rưỡi mới có thể mua một dây đèn hoa. Cô nghĩ nghĩ bèn bỏ sản phẩm trở lại, tuy rằng cô thật sự rất thích chúng nhưng còn chưa đến mức bất chấp tất cả mà mua như vậy.

Mỗi tuần cô làm việc ba ngày chỉ có thể kiếm được mức lương ổn định là ba trăm đồng. Nếu trong một tuần quản lý không cần người làm thêm giờ thì cô chỉ có thể có lương căn bản như vậy không hơn. Ngoài chi trả tiền nhà mỗi tuần một trăm năm mươi đồng, thì chỉ còn lại phân nửa tiền để ăn uống sinh hoạt và nạp tiền vào thẻ xe buýt. Còn tiền định kỳ ba cô gởi sang mỗi tháng cũng chỉ có năm trăm, cô thường sử dụng để mua sách vở và đồ dùng học tập hoặc nộp tiền vào internet, thẻ thư viện để in bài học và bài kiểm tra. Những thứ này ở Úc cũng rất mắc.

Dạo này kinh tế khó khăn, cô cũng không muốn vì chuyện tiền nong mà sinh ra tranh cãi với ba mình. Hai năm qua cô sống nơi đất khách quê người, tính toán chi tiêu cũng đã quen, biết tiến biết lùi. Cô tuyệt đối không thể vì chiều theo sở thích mà làm cho mình phải ăn mì gói suốt một tháng được.

Ngôn Ngôn thấy cô cuối đầu đắn đo một hồi thì hiểu rõ, nên hào phóng nói cứ mua trang trí ở nhà đi cô ấy sẽ chi trả, nhưng Ngọc Lan kiên quyết cự tuyệt còn nói ra lý do rất hợp lý: “Nhà mướn chưa biết khi nào chủ nhà đòi lại, chúng ta phải thu xếp dọn ra nữa, mua treo lung tung mai mốt lại phải dọn dẹp rất cực đó”.

Ngôn Ngôn rất lười làm việc nhà cho nên nhanh chóng bị thuyết phục. Cô ấy cũng hiểu ở Úc nhà cho mướn không thể ở bền, chỉ có thể kí hợp đồng từng năm. Trước khi hết hợp đồng khoảng từ ba đến sáu tháng chủ nhà sẽ thông báo lấy lại nhà hay không cũng không biết trước được. Đời du học sinh chính là mỗi năm đều di chuyển chỗ ở, hiếm có như hai cô ở được hai năm rồi mà vẫn bình chân như vại. Ví dụ như bốn người bạn kia của Ngôn Ngôn cũng đến đây hai năm mà đã chuyển chỗ ở ba lần rồi đấy.

Hai cô lịch sự cảm ơn chị bán hàng rồi tiếp tục dạo các cửa hàng khác. Ngôn Ngôn bị trang sức bằng bạc của gian hàng phía trước hấp dẫn nên đi qua đó xem một chút. Nơi này bán đủ thứ hoa tai, lắc tay, lắc chân, vòng, dây chuyền muôn hình vạn trạng kiểu dáng lạ mắt, đa số đều là hàng do Trung Quốc làm ra. Có rất nhiều nhẫn bạc có hình thú ngộ nghĩnh như là mười hai con giáp, ngoài ra còn có một số động vật ít thấy để làm trang sức từ con voi, sư tử, con báo, cho đến con vật nhỏ như con nhện, con dơi…

Ngôn Ngôn trông thấy nhẫn hình con báo thì hai mắt sáng rỡ ngay lập tức nhận lấy rổ nhỏ từ người bán hàng đưa đến, rồi bỏ nhẫn mạ vàng có hình con báo vào trong. Ngọc Lan thấy trước đó cô ấy đã ướm thử chiếc nhẫn, nó rất vừa ngón tay giữa của cô ấy, bên trên là nửa thân báo đang giang hai cẳng chân về phía trước giống như đang ôm lấy ngón tay của chủ nhân vậy. Đúng là sống động như thật.

Ngọc Lan thì mua một dây lắc, trên dây tròn đơn giản chỉ là khuôn mặt thỏ hoạt hình tên Miffy, cuối dây có đính thêm một hạt châu nhỏ nhưng giá cũng đã đến mười đồng một chiếc rồi.

Lúc Ngọc Lan trả tiền xong quay qua đã thấy rổ nhỏ của Ngôn Ngôn dường như muốn đầy rồi. Cô trông thấy thì muốn đổ mồ hôi đầy trán. Một món đồ nhỏ cũng đã tốn đến năm đồng, nếu chất đầy rổ nhỏ không nhiều thì ít nhất cũng phải trả khoảng hai trăm lận đấy. Cô thấy bạn tốt vẫn còn hùng hổ lựa đồ, giống như đang muốn biến đau thương thành sức mạnh mua sắm thì cũng cười lắc đầu. Đúng là con nhà giàu có khác.

Trong khi cô chờ đợi Ngôn Ngôn tính tiền thì Nguyên Triệt và cặp đôi của thầy Thomas đi đến, Emma còn thân thiện hỏi cô đã mua được gì rồi. Cô lắc lắc cánh tay đang đeo dây lắc thỏ Miffy lên cho cô ấy xem. Emma rất nhã nhặn khen chiếc lắc thật dễ thương, tuy biết cô ấy là lịch sự nhưng cô vẫn rất vui vì có người khen tặng đồ vật của mình. Cô còn ân cần hỏi han lại Emma xem cô ấy có ngắm được gì tốt không. Cô ấy liền cười nói: “Chúng tôi vừa mới qua bên quầy hàng bên kia xem rượu, cũng không có gì đặc biệt chỉ là rượu vang đỏ ủ một năm có thể uống rồi”.

Ngụ ý của cô ấy, Ngọc Lan đoán chắc là rượu nhà Whaley tốt hơn và ngon hơn chăng?

Nguyên Triệt có hơi suy nghĩ nhìn về quầy hàng bán dây đèn hoa. Sau đó chỉ cho Thomas rồi nói: “Dây đèn đó trông cũng mới lạ, không chừng mẹ sẽ thích đấy. Anh qua đó mua vài dây cho mẹ trang trí trên đình thử rượu”.

Thomas cười cợt trả lời anh trai, ánh mắt như có như không hướng về Ngọc Lan: “Anh hai có hiếu như vậy, mẹ mà biết chắc sẽ mừng lắm đấy”.

Hai cô gái một tây một ta nghe hai anh em nhà này nói chuyện với nhau không khách sáo vậy cũng chỉ có thể nhìn nhau cười.

Nguyên Triệt thật sự đi đến đó mua đồ, khi hắn trở lại đã xách theo một túi giấy lớn cũng không biết đã mua bao nhiêu dây đèn hoa. Nhưng chưa có ai kịp hỏi thì đã thấy Ngôn Ngôn xách túi lớn túi nhỏ chạy đến, cô ấy còn càu nhàu người bán hàng chẳng nhanh nhạy gì cả. Tính tiền thôi mà gần mười lăm phút còn chưa xong, hên là đã sử dụng máy tính đó. Ngọc Lan trêu chọc nói là do cô ấy mua quá nhiều, nên người ta tính tiền cũng muốn váng đầu luôn ấy chứ.

Mọi người lại cùng nhau đi đến nhiều gian hàng bán những sản phẩm khác nhau như dầu thơm làm từ hoa cỏ thiên nhiên, đồ mỹ nghệ của thổ dân Úc, đồ chơi và gấu bông, bánh sô cô la đặc chế, trà và sản phẩm chăm sóc da làm từ thiên nhiên, túi giữ ấm làm từ hoa oải hương dùng trong mùa đông. Còn rất nhiều những quầy hàng bán thật nhiều sản phẩm khác nữa, Ngọc Lan xem muốn hoa cả mắt.

Trên đường đi Ngôn Ngôn tiếp tục mua thêm vài loại hoa tai và mặt dây chuyền khác. Chúng rất đặc biệt, vì có hoa tươi ép ở bên trong khối thủy tinh nhỏ. Có khối thủy tinh hình tròn, có loại hình chữ nhật, lại có cái hình vuông. Hai cô vừa nhìn liền yêu thích đến không muốn buông tay. Ngôn Ngôn chọn liên tục được ba mặt dây chuyền khác nhau, Ngọc Lan thì vẫn còn đang suy nghĩ, một mặt dây chuyền thủy tinh bé như đầu ngón cái đã gần năm mươi đồng rồi. Đúng ra, nghệ thuật mà bị đem so sánh giá tiền thì rất kì cục nhưng mà năm mươi đồng một mình cô có thể ăn uống đến ba ngày hơn đấy.

Emma cũng không ngoại lệ đang thích thú chọn lựa mặt dây chuyền bên kia, còn mè nheo với Thomas bảo thầy ấy chọn xem cái nào mới phù hợp với cô ấy.

Cũng may Ngôn Ngôn đang bận rộn chọn đồ nên cũng không rảnh để ý đến hai người bọn họ.

Nguyên Triệt nhìn thấy Ngọc Lan đứng xem một lúc, cuối cùng vẫn bỏ lại mặt dây chuyền sau đó im lặng trầm tĩnh đứng một bên chờ đợi. Hắn không khỏi có chút đau lòng. So với bạn bè cùng trang lứa cô lúc nào cũng giống như chín chắn hơn rất nhiều. Cho dù có gặp được món đồ yêu thích cũng sẽ suy nghĩ phân tích một lúc mới quyết định có nên mua hay không. Mà những thứ cô mua sẽ không quá mắc hoặc là vượt quá khả năng của mình. Hắn tuy biết cuộc sống của cô ở Việt Nam cũng như thời gian cô ở đây, nhưng khi thấy cô như vậy hắn lại không thể kềm chế muốn đem cô vào vòng bảo hộ của mình, bảo cô thích gì cứ việc lấy. Nhưng mà, hắn cũng biết hắn không thể quá sỗ sàng như vậy. Cô gái nhỏ này cũng không phải là người ham vật chất hư vinh như vậy.

Hắn cũng nhớ đến kiếp trước, lí do vì đâu mà cô rất yêu thích khi hắn tặng đồ trang sức cho cô. Chắc là có nhiều của cải sẽ khiến cô yên tâm hơn một chút. Chỉ là, khi cô rời đi, cũng không có mang theo gì khác ngoài vật tùy thân của mình.

Hắn đi đến mua một mặt dây chuyền thủy tinh trong suốt hình tròn, có hoa ‘xin đừng quên tôi’ ép ở bên trong. Cô gái bán hàng cười không khép miệng tay bỏ mặt dây chuyền và dây chuyền bạc vào trong hộp giấy nhỏ màu nâu, phía trên còn thắt nơ nhỏ. Cô ấy vừa tính tiền khen ngợi hắn hết lời, còn nói cô gái nào được hắn tặng thật hạnh phúc. Ngôn Ngôn vừa chọn đồ vừa nghe nói thì ngẩng phắt đầu nhìn hắn, sau đó lại gian xảo nhìn bạn thân cười cười. Ngọc Lan thấy vậy đỏ mặt hung hăng muốn nhéo cô ấy.

Nhưng là cả nhóm đi hết khu vực hội chợ rồi trở lại nơi làm picnic vẫn không thấy Nguyên Triệt có ý định tặng quà cho Ngọc Lan.

Nhóm bạn của Ngôn Ngôn đã muốn ra về từ trước nên chia tay mọi người cũng không quay trở lại khu vực picnic. Họ chắc không quen đi bộ nhiều như vậy. Từ khi họ qua Úc du học đều mướn chung cư hoặc phòng trọ gần trường, chỉ cần đi bộ năm phút là đến. Còn hai cô thì mướn nhà tuy không xa trường học, nhưng do phải đi xe buýt nên loanh quanh gần một tiếng đồng hồ mới đến. Sau đó còn phải đi bộ một đoạn mới đến trường đại học. Cho nên đối với đi bộ mà nói, hai cô rèn luyện mỗi ngày đã quen. Có lắm lúc Ngôn Ngôn phàn nàn, khi đó Ngọc Lan sẽ hỏi cô sao không dọn đến gần trường. Cô ấy sẽ trả lời không muốn rời xa bạn tốt, Ngọc Lan tuy có cảm động nhưng đôi khi cũng cảm thấy nổi da gà một chút.

Trên đường cuốc bộ trở về khu picnic, họ đi ngang một quán rượu ngoài trời. Emma nhìn thấy quầy rượu thì nũng nịu bảo Thomas: “Anh yêu, em muốn một ly champagne. Trời hơi lạnh rồi, cần làm nóng người một chút”.

Thomas thấy cô quyến rũ đưa tình như vậy, lập tức chiều theo đi về hướng quầy rượu. Nguyên Triệt cũng muốn mua nước uống, quay qua hỏi hai cô gái đi cùng có cần gì hay không. Hai cô đi bộ đã thấm mệt cũng muốn mua chai nước suối nên nhanh chóng gật đầu, đi cùng với hắn. Đoàn người xếp hàng chờ tới lượt phục vụ rất đông, nên hắn bảo hai cô đứng bên ngoài, một mình hắn đứng chờ là được. Hắn còn đưa túi giấy đựng dây đèn hoa cho Ngọc Lan cầm hộ.

Hội hoa xuân đã mở cửa từ sớm đến giờ cũng đã hơn bốn giờ chiều, khách tham quan ở khu vực quầy rượu cũng đã uống quá nhiều, có không ít người đã say túy lúy. Trong lúc hai cô đang đứng nói chuyện về những đồ vật mình đã mua, thì có một gã thanh niên da trắng tóc nâu đỏ khoảng hai mươi mấy tuổi lảo đảo đi đến, nói bâng quơ vài câu với hai người. Ban đầu vì lịch sự, hai cô cũng nói vài câu nhưng càng ngày hắn càng không ra gì, nói chuyện rất đáng ghét. Ngọc Lan im lặng không nói nữa. Đám bạn của gã ở phía sau cũng không ngừng cười hô hố cổ vũ cho gã.

Ngôn Ngôn đã quen với mấy việc thế này, lúc ở Việt Nam mười bảy tuổi đã làm giấy chứng minh giả để đi vũ trường, có gì chưa từng thấy qua. Cô ấy không mặn không nhạt nói, cô ấy đã có bạn trai. Tên say rượu liền hướng đến nhìn Ngọc Lan, dáng dấp không tệ tuy không xinh đẹp bằng cô gái tóc xoăn, đôi mắt đang rất không kiên nhẫn kia đặc biệt đáng yêu làm cho gã thật ngứa ngáy trong lòng. Hắn móc túi quần một hồi tìm được một cái danh thiếp, đưa qua cho Ngọc Lan nói là muốn làm bạn. Ngọc Lan nhìn mặt mày hắn tràn đầy sắc dục, chán ghét đến tận cùng, không hợp tác, ngay trước mặt quăng danh thiếp trở lại người hắn. Mẫu giấy nhỏ sau khi va chạm vào người chủ nhân thì nhanh chóng rơi xuống bãi cỏ.

Gã say rượu dù sao là đàn ông, lại bị đám bạn cười cợt phía sau, không chịu nổi sĩ nhục như vậy liền lớn tiếng chửi rủa, thóa mạ cô là đồ dân châu á không có văn hóa, còn mượn rượu làm càn tiến đến muốn gây sự với cô. Mùi bia rượu nồng nặc truyền đến làm cho Ngọc Lan phải nhíu mày lùi lại một bước. Gã được thế lấn tới, chòm người vươn tay ra muốn tóm lấy cô, thì cánh tay gã bị người khác bắt lấy, bẻ ngoặt ra phía sau, động tác nhanh nhẹn chuẩn xác lại bẻ rất mạnh làm cho gã say rượu la lên oai oái.

Đám bạn thanh niên kia sửng sốt, nhanh chóng chạy đến vây xung quanh Nguyên Triệt. Gương mặt của hắn lúc này giống như đang phủ sương, hoàn toàn là bộ dáng gặp thần giết thần gặp phật giết phật.

Hai cô gái sợ đến không dám động đậy.

Mấy người Úc bên ngoài thấy có chuyện không hay, cũng đứng lên nhìn, có người còn nghĩa khí nói là do gã say rượu gây chuyện trước. Có người lại lấy điện thoại muốn gọi cảnh sát, có người vô tâm chỉ đưa máy lên chụp hình muốn đăng lên mạng xã hội câu like. Gã say rượu lúc này giống như đã tỉnh hơn phân nửa, kêu đám đồng bọn đến cứu. Thomas và Emma cũng trở lại, Thomas nhìn thấy cảnh tượng anh hai bị vây bởi gần chục tên thanh niên thì bỏ tay Emma, chạy đến hung hăng đẩy một người trong bọn chúng ra, đến bên cạnh anh hai muốn giúp đỡ.

Không khí trầm trọng đến mức mọi người xung quanh đều im lặng theo dõi, chỉ có gã say rượu vẫn không ngừng kêu la cứu mạng. Một lúc lâu mới nghe tiếng còi của bảo vệ vang lên rồi có vài người mặc đồng phục xanh da trời vừa giống cảnh sát, lại vừa không giống lắm tiến đến tách hai nhóm ra làm đôi. Nguyên Triệt vừa buông tay, gã thanh niên liền lớn tiếng mắng chửi, còn la lớn nói hắn làm gãy tay của gã. Hắn cũng lười trả lời, chỉ đi đến bên cạnh Ngọc Lan mặt mày tái mét, ân cần hỏi cô có sao hay không. Ngọc Lan mím môi rồi nhẹ nhàng lắc đầu.

Sau đó nhóm bảo vệ tiến đến hỏi hai bên có chuyện gì xảy ra, họ còn lấy thêm lời khai của vài nhân chứng gần đó.

Cuối cùng, là do gã say rượu gây sự trước, bị bắt xin lỗi Ngọc Lan. Nhưng mà bất công là, nếu cánh tay gã có chuyện gì thì Nguyên Triệt phải chịu thanh toán tiền viện phí cho gã.

Ở Úc luật pháp cũng thật ngộ nghĩnh. Giả sử có ăn trộm vào nhà, chủ nhà chống cự làm hắn bị thương, tên trộm có thể kiện chủ nhà ra tòa như thường. Ngọc Lan và Ngôn Ngôn sau khi nghe Thomas nói ngạc nhiên đến thảng thốt, luật pháp bảo vệ con người nhưng có đôi khi cũng thật không công bằng.

Sau khi giải quyết xong vấn đề, thì cả nhóm trở về khu picnic.

Nguyên Triệt trước sau như một, mặt mày rất âm trầm.