Ngụy Đế Truy Thê: Vợ À, Đừng Chạy!

Chương 52



Tại văn phòng riêng ở doanh trại quân đội, Nguyên Triệt ngồi bên bàn làm việc, hai bàn tay thoăn thoắt lướt trên bàn phím, mấy ngón tay dài có xương khớp rõ ràng đang nước chảy mây trôi đánh một bản báo cáo cuối cùng, lúc hắn bấm nút gởi đi thì coi như đã kết thúc buổi làm việc hôm nay.

Nguyên Triệt định tắt máy vi tính chuẩn bị ra về thì chợt nhíu mày, như nhớ lại một điều gì đó, lại bấm chuột mở ra thư mục chung dùng để chứa đơn từ của lính không quân hoàng gia. Sau đó tìm kiếm một lúc được tờ đơn mình muốn, lập tức bấm nút “IN”, máy in ở trên kệ gần cửa phòng liền ‘rẹt rẹt’ chậm rãi chạy ra tờ đơn mà hắn muốn có.

Cửa ra vào đột nhiên vang lên hai tiếng ‘cốc cốc’, Nguyên Triệt đang đứng dậy định đi đến máy in, nghe vậy thì mở miệng lịch sự nói: “Mời vào.”

Michael Potter, Alan, David và Peter cùng nhau lú đầu vào phía sau cánh cửa, cười cười với Nguyên Triệt, rõ ràng là có nghi vấn muốn hỏi, khi Potter đi ngang qua máy in, sẵn tiện cầm giùm tờ giấy vừa mới in ra đến bàn làm việc của Nguyên Triệt. Lúc vô tình nhìn thấy chữ ghi trên tờ đơn thì ngạc nhiên hỏi: “Michael, cậu định đi du lịch à?”

Nguyên Triệt gật gật đầu, tiếp nhận tờ giấy Potter đưa tới, cũng không ngại nói cho bạn thân biết: “Tôi xin nghỉ phép cuối tháng Giêng, muốn đi du lịch một tháng với Michelle và gia đình.”

Potter gật gù, xem như hiểu rõ, lại có chút tò mò hỏi tiếp: “À, ra vậy. Đi nước nào vậy sao cần phải làm đơn này?”

“Việt Nam.” Nguyên Triệt đáp gọn lỏn hai chữ.

Ở một bên David cũng nói thêm vào, ra vẻ biết rất nhiều chuyện: “Lần trước tôi và vợ đi Trung Quốc chơi cũng phải làm đơn xin, khi được cấp trên duyệt mới có thể đi đấy. Dù sao chế độ quốc gia của mấy nước đó cũng khác với chúng ta...”

Alan nghe vậy thì hất mặt nói: “Ở đây ai không biết, cần gì cậu giải thích.” Sau đó, cười hì hì với Nguyên Triệt, nịnh nọt hỏi: “Sir Nguyễn, theo cậu lần này trong nhóm chúng ta, ai có khả năng thăng chức cao nhất vậy?”

Nguyên Triệt đi trở lại bàn làm việc ngồi xuống, dùng bút bi màu đen điền vào tất cả các mục trong tờ giấy, vừa viết vừa nói: “Bản báo cáo về từng người tôi đã viết xong, cũng đã nộp rồi. Tuần sau các cậu sẽ biết kết quả thôi, nôn nóng cũng vô ích.”

Sau đó hắn ký tên xong mới dùng máy scan trở lại tờ đơn vào máy vi tính, gởi thêm một email nữa mới thật sự tắt máy, đứng lên ra về.

Thì ra Potter đến gặp để xin quá giang về nhà, mấy người khác thì muốn vào thám thính xem tuần sau ai được lên chức. Bốn năm mới có một lần đánh giá để thăng chức, nên ai cũng có chút hồi hộp muốn biết kết quả sớm nhất. Nhưng Nguyên Triệt kín miệng như vậy, hỏi cũng như không hỏi.

Mọi người thấy vậy cũng thôi, Peter cũng muốn biết tin nhưng không được, đành đánh trống lảng sang chuyện khác, “Sir Nguyễn, đã lâu không có hội họp gì, mấy tuần trước cậu cũng đã đính hôn, không bằng đêm Giáng Sinh này cùng nhau làm BBQ sẵn tiện chúc mừng luôn đi?”

Mọi người nghe thấy ý kiến không tệ thì nhao nhao lên, đa phần đều đồng ý, Potter cũng liên tục gật đầu nói: “Đúng rồi, Michael tổ chức ở nhà ba mẹ cậu đi, để chúng tớ gặp lại cô vợ chưa cưới bé nhỏ của cậu nữa chứ. Vợ của tớ cũng nhắc hoài đấy, còn món phở mà vợ cậu hứa nấu, chúng tớ vẫn chưa có phúc được ăn đấy.”

Nguyên Triệt nghe Potter nói thì ngạc nhiên hỏi: “Năm nay cậu không về Sydney ăn Noel à?”

“Không đi, không đi, Tomoko mới cấn thai không nên đi quá xa.” Potter gãi đầu cười hề hề, vẻ mặt hạnh phúc vô ngần, cả hai tai cũng đỏ lên.

Mọi người nghe vậy đều lớn tiếng nói lời chúc mừng, Nguyên Triệt cũng vui vẻ thay cho bạn mình. Potter cũng đã ngoài bốn mươi, lần đầu tiên được làm cha nên thật sự vui mừng đến cười không khép miệng. Nguyên Triệt lại nghĩ đến những hàng rào trùng trùng điệp điệp mà Ngọc Lan giăng ra ở giữa cô và hắn, thì bất chợt muốn thở dài.

Vì để chúc mừng tin vui của bạn thân, cũng để Ngọc Lan chính thức gặp mấy người bạn của mình nên hắn gật gù nói: “Vậy được rồi, tôi sẽ nói với ba mẹ một tiếng, chuẩn bị buổi tiệc nhỏ tại nhà để mọi người tận hứng.”

Mấy tên đàn ông cao lớn mặc quân phục không quân đều hoan hô, có người còn vỗ tay, không khí trong phòng làm việc bỗng chốc thật hào hứng.

********

Nhà của Potter cũng ở gần nhà của Nguyên Triệt, hôm nay Tomoko vợ của Potter cần lấy xe đi công chuyện, nên lúc sáng cô chở Potter đến doanh trại rồi chạy xe đi. Potter sợ vợ mình đang có thai lại phải chạy đến chạy lui đưa rước cực khổ nên bảo cô ấy đừng rước lúc tan tầm, hắn nhờ Nguyên Triệt chở về là được. Dù sao cũng ở cùng trên một con đường.

Không may, hôm nay Nguyên Triệt muốn đi đến trang trại Whaley đón Ngọc Lan trước, rồi mới về nhà riêng. Lúc tan ca lại bị bạn thân nhờ vả, dù sao từ chối cũng không được nên hắn phải chở Potter về trước, rồi mới chạy xe trở lại trang trại rượu đón vị hôn thê bé nhỏ.

Lúc Nguyên Triệt bước vào nhà ba mẹ, kim đồng hồ treo trong phòng khách cũng đã gần 5 giờ chiều. Hắn bước vào thì chào hỏi bà Quyên, trong lòng hơi ngạc nhiên, không hiểu sao trong nhà lại im ắng như vậy. Bình thường khi hắn về đến nhà Ngọc Lan sẽ đi ra cửa đón, hai người còn thân ái sờ soạng một chút. Hôm nay không có ai đón nhất thời cảm thấy không quen.

Thói quen ỷ lại, đúng là đáng sợ!

Theo thói quen bà Quyên rót cho Nguyên Triệt một ly nước lạnh, thấy con trai cả cứ nhìn quanh quất trong nhà thì phì cười một tiếng, nói: “Bé Lan ngủ trưa với Ngôn Ngôn ở trên lầu, chắc giờ vẫn chưa dậy đâu.”

Nguyên Triệt nghe vậy chỉ à một tiếng, hơi bối rối vì bị mẹ nhìn ra được suy nghĩ của mình, sau đó giả bộ hỏi: “Còn ba đâu?” rồi uống hết ly nước, đặt ly không xuống kệ bếp.

Bà Quyên buồn cười nhìn con trai cả rồi trả lời: “Ba con qua nhà ông bạn già Tony rồi, ông ấy mới mua một con chó săn rất lớn đấy.”

Nguyên Triệt gật đầu tỏ ý đã biết, sau lại hỏi ý mẹ mình: “Con muốn làm một buổi tiệc nhỏ ở đây vào ngày Noel, để giới thiệu Lan với mấy người bạn đồng nghiệp. Mẹ thấy có tiện không?

…. Với lại, con đang xin nghỉ cuối tháng Giêng đến cuối tháng 2, đang chờ duyệt. Mẹ nghĩ chúng con có nên tổ chức đám hỏi ở Việt Nam hay không? Tuy con muốn làm, nhưng hiện tại e là Lan không muốn, dù sao cuối tháng Giêng có ngày đám giỗ của mẹ em ấy.”

Bà Quyên đang chuẩn bị bỏ nguyên liệu vào máy nhồi bột để làm bánh cupcake, nghe Nguyên Triệt nói vậy thì ngừng tay, theo thói quen chùi tay vào trước tạp dề, đề nghị: “Mẹ rất hoan nghênh con đãi tiệc cho đồng nghiệp ở đây. Chuyện này để mẹ lo cho…. Còn việc làm đám hỏi ở Việt Nam, mẹ nghĩ chỉ nên làm một buổi tiệc nhỏ để con bé ra mắt bên ngoại con thôi, mẹ đã nghe Ngôn Ngôn kể chuyện gia đình của bé Lan, cảm thấy nó sẽ không thích mời mọc những người bên nhà nội của nó đâu.”

Nguyên Triệt gật đầu, vuốt cằm một cái, mới chốt lại: “Như vậy, cả nhà chúng ta đều đi về Việt Nam, vậy còn vị trên lầu kia, mẹ định như thế nào?”

Máy nhồi bột đang chạy ở tốc độ trung bình, tiếng máy chạy rè rè đơn điệu làm người ta hơi phiền muộn, cũng may không cần đánh bột bao lâu thì tất cả nguyên liệu đã hòa vào một khối, chỉ cần bỏ vào khuôn nhỏ nướng lên là xong. Hai tay của bà Quyên thoăn thoắt làm việc, cùng lúc suy nghĩ lời nói của con trai cả, qua một hồi mới quyết định: “Để Ngôn Ngôn ở đây một mình mẹ không an tâm, thằng Thomas cũng không có ở đây. Thôi, con đặt vé cho tất cả mọi người đi, cùng lắm thì bảo con bé ở nhà chúng ta, đừng về nhà ba mẹ ruột.”

Nguyên Triệt dạ một tiếng, coi như đồng ý với kế hoạch đã lập ra, lần này về Việt Nam còn được ăn Tết truyền thống, xem ra cũng không tệ. Dù sao đây cũng là lần đầu tiên đón tết cùng với Ngọc Lan, nên hắn cũng có chút chờ mong…

Ngọc Lan ngủ đến gần 6 giờ tối mới tỉnh tỉnh mê mê thức dậy. Cô uể oải vươn vai ngáp một cái, lúc mở mắt ra thì giật mình, không biết từ lúc nào mà Nguyên Triệt đã ngồi bên cạnh cô rồi.

Đúng ra Ngọc Lan định ngủ trưa trong phòng của Ngôn Ngôn, nhưng nằm một hồi thì thấy giường giành cho một người quá chật chội, tướng ngủ của cô bạn thân cũng quá thoải mái, gần như chiếm cả cái giường, Ngọc Lan bị ép nằm vào sát vách tường không thể nhúc nhích, lại sợ trong lúc ngủ vô tình quơ chân múa tay đụng trúng bụng của Ngôn Ngôn nên đành phải cố gắng mở hai mắt nhập nhèm, nhẹ nhàng bò xuống giường chạy đến phòng của Nguyên Triệt lánh nạn.

Cho nên hiện tại, mới có chuyện cô nhìn thấy hắn câu khóe môi, ánh mắt như chim ưng sắc sảo nhìn lên người cô, đồng tử màu đen chìm trong giác mạc màu nâu nhạt chợt ánh lên một cái, thoạt nhìn thật gian xảo.

“Ngủ trưa lâu như vậy, định dưỡng sức tối nay thức suốt đêm với anh à?”

Nghe đi, nghe đi…. Biết ngay là không có nói câu nào tốt lành mà.

Ngọc Lan hừ hừ ở trong cổ họng, chu môi nói: “Tại vì em lỡ uống chung ly nước với bà bầu nên mới buồn ngủ như vậy đó… Hơn nữa, em và anh đều đã hết bệnh, nên tối nay em về nhà, không thèm qua nhà anh.”

Nguyên Triệt cười càng sâu, đồng điếu ở khóe môi cũng hiện ra rõ mồn một, quyến rũ hớp hồn người. Hắn vươn tay ôm Ngọc Lan ở trong lòng, cúi đầu hôn mạnh mấy cái lên đôi môi đầy đặn đang chu lên của cô, buồn cười nói: “Anh nghe nói Ngôn Ngôn đã dọn sang đây ở, vậy mà em dám ở nhà một mình à? Hay ý em là tối nay về nhà để thu dọn hành lý đem qua nhà anh?”

Ngọc Lan hung hăng nhéo cánh tay của hắn, không nói được gì nữa. Người này luôn luôn chỉ có một chiêu, đó là sử dụng điểm yếu của người khác để uy hiếp, thật là đáng ghét.

Nguyên Triệt được nước làm tới, thấy cô vợ sắp cưới ngại ngùng không trả lời, nhìn vẻ mặt cô rất muốn phát tát mà không biết làm thế nào, nhìn sao cũng thấy đáng yêu, nhịn không được bắt đầu táy máy tay chân trên người cô. Ban đầu chỉ là sờ soạn eo nhỏ, một lúc sau mấy ngón tay thô dài của đàn ông đã nhè nhẹ ma sát trước bụng phẳng, còn có khuynh hướng không thành thật từ từ chạy dần lên phía trên.

Ngọc Lan bị hắn sờ đến phát nhột lại cảm thấy bàn tay thô nhám như vuốt sói kia càng đi càng xa, hai tay liền chụp lấy móng vuốt sói xám đè xuống dưới, trừng mắt đẹp, la lên: “Anh lại muốn làm gì nữa… sắp đến giờ cơm tối rồi, em phải xuống phụ mẹ.”

Hắn nghe vậy thì thào bên tai cô, còn như có như không thổi gió, làm cho Ngọc Lan nổi gai đầy cả người, “Yên tâm, mẹ đã nói với anh để cho em ngủ thẳng giấc. Tối nay sẽ đặt pizza không cần nấu cơm.” Sau đó kéo khóe môi cười đến thật vô lại, rồi rũ mắt nhìn xuống bàn tay mình và hai bàn tay nhỏ của người yêu, đang đặt cùng một chỗ.

Trong vô thức Ngọc Lan cũng nhìn theo ánh mắt của Nguyên Triệt xuống phía dưới, bỗng ‘xoạch’ một tiếng máu toàn thân giống như bị dồn lên hai gò má, mặt cô còn đỏ hơn bị phơi dưới ánh mặt trời mùa hè 45 độ C ở Úc.

Thì ra lúc cô đè tay của Nguyên Triệt xuống, vội vội vàng vàng thế nào lại để bàn tay hắn bao trùm khu vườn bí mật của thiếu nữ…

Ngọc Lan thẹn đến không chịu được, hét lớn một tiếng, sau đó đẩy người đàn ông trước mặt ra, ba chân bốn cẳng chạy vào phòng tắm riêng trong phòng ngủ, đóng cửa lại thật mạnh. Nguyên Triệt nhìn thấy cô ngại ngùng như vậy nhịn không được cười thành tiếng, nhưng hắn cũng không muốn dồn cô vào đường cùng. Dù sao cô cũng sắp dọn vào ở cùng một nhà, hắn phải nên từ từ hưởng thụ những khoảnh khắc thế này mới đúng.

Cô vợ nhỏ này của hắn, tuy suy nghĩ cong cong vẹo vẹo rất khó nắm bắt, nhưng cô như vậy lại có ma lực nào đó làm hắn nhớ mãi không quên, giống như đang bị nghiện.

********

Sinh hoạt của tất cả mọi người đều trở lại bình thường, thời gian cứ như vậy lặng lẽ trôi đi, chẳng mấy chốc đã bước vào dịp Giáng Sinh mà cả nước Úc đang mong đợi. Ở đất nước này, ngày Giáng Sinh tựa như ngày Tết truyền thống ở Việt Nam, là ngày mà các thành viên trong gia đình, bạn bè thân hữu sẽ cùng nhau tụ tập ăn uống vui chơi. Có lẽ trẻ em mong chờ dịp lễ này nhất trong năm, bởi vì chúng sẽ được rất nhiều quà tặng từ các thành viên trong gia đình. Mỗi nhà sẽ có một núi quà phía dưới cây Noel được trang trí đèn hoa rực rỡ.

Dịp lễ đúng ra phải được nghỉ ngơi đến nơi đến chốn, nhưng với những người làm trong ngành phục vụ mà nói, chính là bận đến sứt đầu mẻ trán. Đa số những nhân viên lớn tuổi hoặc đã làm lâu năm sẽ chọn dịp lễ này để xin nghỉ phép, chỉ còn nhân viên trẻ ham kiếm tiền hoặc sợ bị mất việc mới phải ráng sức cày cuốc, chỉ mong giữ được việc làm ổn định và có thêm một chút thu nhập.

Ngôn Ngôn đã nộp đơn xin thôi việc từ lâu, còn Ngọc Lan vẫn tiếp tục công việc ở quầy rượu, tuy hiện tại rất bận rộn nhưng cô có thể học hỏi thêm được rất nhiều điều hay, chẳng hạn như công thức chế biến mấy loại cocktail mới lạ hoặc là mấy loại công thức pha bomb rượu mạnh. Những kinh nghiệm này, cô luôn cẩn thận tích lũy cho công việc ở trên tàu du lịch sau này.

Ngọc Lan tươi cười giao hai ly cocktail mới pha chế cho khách, gọi là Blue Lagoon. Đây là thức uống khá phổ biến với phái nữ bởi vì vẻ ngoài xinh đẹp của nó. Ly thủy tinh được sử dụng cho loại cocktail này là ly catalina, dùng chanh xát một vòng quanh miệng ly, rồi úp ngược miệng ly vào một dĩa đường cát, sẽ tạo được hiệu ứng đường bao phủ trên miệng ly, lấp lánh như muối biển. Sau đó bỏ vào ly mấy viên đá nhỏ, 30ml vodka và 15ml blue curacao, lại đổ thêm lemonade lên trên cùng. Sau khi hoàn tất thức uống lại sử dụng cây tăm xỏ xuyên qua một viên mứt cherry và nửa lát cam mỏng, dùng dao nhỏ cắt vào lát cam ngay tại vị trí của cây tăm tạo một đường xéo, sau đó mới ghim thứ đồ trang trí nho nhỏ này lên miệng ly phủ đường.

Một ly Blue lagoon này màu sắc và vẻ ngoài thật giống như thiên đường của bãi biển xanh trong phim cùng tên với nó.

Sau khi thu tiền từ khách hàng và cảm ơn những lời khen của khách về ly cocktail vừa pha chế, Ngọc Lan bắt đầu thu dọn quầy bar chuẩn bị cho đợt khách kế tiếp. Chuẩn bị đến kì nghỉ nên số lượng khách tăng lên rất cao, các loại thức uống họ yêu cầu cũng rất mới lạ. Nếu có loại nào Ngọc Lan không biết, cô sẽ lịch sự bảo khách hàng ra bàn ngồi chờ một lát, cô pha chế xong sẽ đem ra tận nơi. Dĩ nhiên trong lúc khách hàng chờ đợi, đám nhân viên trong quầy bar sẽ lên google tra cứu cách làm. Các loại cocktail nói chung cũng dễ làm, chỉ cần nhớ liều lượng và phương pháp pha chế thì khoảng 5 phút có thể làm được 5 ly khác nhau, cũng không quá khó.

Ngọc Lan đang đặt mấy ly đựng bia vào máy rửa ly thì ông chủ bất ngờ đi đến, hỏi mọi người vài câu xã giao sau đó nhanh chóng nói ra ý định của mình, “Ngày Noel chúng tôi cần hai người làm trong quầy, nếu cô cậu có ai rảnh thì bây giờ đăng kí?”

Chuyện này, nếu là trước kia chắc chắc Ngọc Lan sẽ nhận ngay lập tức, bởi vì lãnh lương vào dịp lễ gần như gấp 3 lần ngày thường lận đấy. Nhưng hôm đó cô còn phải đi đến trang trại sum họp gia đình với nhà Whaley, nên không từ chối không được.

Ngọc Lan cười cười, ngại ngùng nói: “Xin lỗi Kanu, hôm đó tôi bận rồi không thể đến được.”

Ông Kanu có dáng người tròn vo, nhỏ thó, tóc cũng hói một nửa, là người gốc Ấn Độ. Ông là ông chủ của khách sạn mà Ngọc Lan đang làm. Mấy ngày nay quản lý Smith đã xin nghỉ đi du lịch nên ông Kanu mới phải trực tiếp đến nhà hàng thay thế công việc của ông ấy. Ông Kanu thấy Ngọc Lan làm việc rất tốt, còn có dáng vẻ Châu Á rất đáng yêu, thì để ý ngay từ lần gặp đầu tiên.

Hiện nay, cô từ chối thẳng thừng thì lập tức trên mặt hiện lên vẻ không vui, còn nói bóng nói gió: “Mấy cô cậu còn trẻ tuổi như vậy nên hăng hái làm việc một chút, cứ lo vui chơi yêu đương thì khi nào mới có sự nghiệp riêng đây?”

Sau đó ông lại kể một hơi một hồi chuyện ông làm việc vất vả ra sao lúc còn thanh niên, làm nhân viên phục vụ nhỏ trên tàu du lịch như thế nào, rồi trở thành quản lý cấp cao của nhà hàng 5 sao ra sao. Lại nói ở Ấn Độ ông có mở mấy cái nhà hàng của riêng mình… Nói một hồi ai nghe cũng thấy phiền, cũng may lại có một đợt khách mới vào nên nhân viên trong quầy lại tản đi tiếp khách.

Ngọc Lan đang đứng rửa ly nên chịu trận, nghe ông thuyết giáo thật lâu, cuối cùng mới nghe ông ta nhỏ giọng nói: “Em còn trẻ như vậy từ Việt Nam qua chắc muốn kiếm đường ở lại đây thôi. Nếu em siêng năng chịu khó một chút, làm cho tôi vui, tôi sẽ giúp em làm giấy tờ ở lại Úc.”

Ngọc Lan há miệng, hai mắt cũng trợn to lên, còn sợ tiếng anh của mình hơi tệ nên nghe nhầm, theo quán tính hỏi lại: “Xin lỗi, ông đang nói cái gì?”

Ông sếp có cái trán trợt như sân bay thấy mấy nhân viên bên kia đang bận rộn, không ai để ý đến phía máy rửa ly khuất ở trong góc tường, nên sỗ sàng nói lại lần nữa những điều kiện của mình. Trên trán của Ngọc Lan tức đến nổi gân xanh, thật muốn cầm lấy cái khăn trên tay mình nhét hết vào cổ họng của tên già biến thái này. Nhưng hết lần này đến lần khác cô suy nghĩ mình đang ở Úc, nếu làm chuyện gì bậy bạ thì không khỏi bị phạt, tuy là cô đang phòng vệ đi chăng nữa.

Cô hít thở một hồi mới lạnh nhạt nói: “Tôi có vị hôn phu rồi.”

Ông Kanu cười hô hố, giống như nghe thấy chuyện gì rất buồn cười, còn sáp lại gần cô hơn, phả hơi thở đầy mùi cà ri nói: “Em quen mấy thằng choai choai nó chỉ lợi dụng em thôi, được ngủ với em rồi nó bỏ ngay, không có làm giấy tờ cho em đâu. Tin anh đi!”

Ngọc Lan nhíu mày càng sâu, trên mặt đầy vẻ khinh thường, lui về sau vài bước đưa tay lên che mũi…….. Tin cái đầu ông, già còn không nên nết!

Sau đó không thèm để ý tới chuyện gì nữa, đưa tay tháo bảng tên trên ngực áo thảy mạnh lên trên người ông ta, lấy giỏ xách mang lên vai, bước ra khỏi quầy bar. Mấy nhân viên khác đang đứng trong quầy ngạc nhiên đến mở to mắt nhìn cô gái Châu Á khí thế đầy người bước đi ra ngoài… bỏ luôn công việc.