Ngụy Đế Truy Thê: Vợ À, Đừng Chạy!

Chương 53-2



Bà Quyên nhìn ra ngoài cửa sổ nhà bếp thấy con trai và con dâu tương lai hòa hợp như vậy không khỏi vui mừng. Sau đó lại nghĩ đến thằng con thứ hai và Ngôn Ngôn thì thở dài sườn sượt, rõ ràng là nó có tình cảm với Ngôn Ngôn nhưng lại không thổ lộ. Khi bà hỏi đến thì nó lại nói là chỉ lo cho em bé chứ không phải mẹ đứa bé, vả lại nó đã có ‘vị hôn thê’ rồi. Nghĩ đến đây, bà Quyên lại thở dài một lần nữa, không biết khi nào thằng Thomas mới có thể nghĩ thông suốt, buông bỏ cô Emma kia đây?

Ngọc Lan rượt theo Nguyên Triệt hết một vòng trang trại đến gần bờ hồ thì đã muốn tắt thở, không thèm giữ hình tượng gì nữa, ngồi bẹp trên cỏ thở hổn hà hổn hển. Sau khi cô lấy lại được chút hơi sức thì cầm lấy một nhúm cỏ bên cạnh rứt mạnh một cái rồi ném đến trên người của Nguyên Triệt, vừa thở phì phò vừa tố cáo hắn: “Tập thể dục cái quỷ gì chứ rõ ràng là anh đang chỉnh em.”

“Không thể nào, anh đang huấn luyện cho em chạy bộ mà, em nên tập mỗi ngày sẽ rất tốt cho thân thể sau này.” Nguyên Triệt làm bộ giật mình, liếm liếm môi nói xong, ở trong lòng lại thêm vào một câu….. rất tốt cho thân thể mang thai sau này.

Ngọc Lan phẩy phẩy tay mấy cái, đáp: “Em tin anh”………. Mới là lạ!

Sau đó mệt mỏi nằm dài xuống bãi cỏ, quơ tay ngắt đại một bông hoa dại bên cạnh, đưa tay lên cao nhìn bông hoa thì chợt nhận ra đây là hoa bồ công anh, bèn bắt chước mấy nhân vật trong phim, đưa lên môi thổi nhẹ một cái, những cánh hoa trắng mỏng manh kia lập tức uyển chuyển bay theo gió….

Nguyên Triệt cũng không trêu cô nữa, trước tiên đi đến gần một cái cây gần đó, rứt một cái lá mỏng trên cành, dáng hơi dài có hình elip. Sau đó bước tới vài bước, ngồi xuống sát bên người cô, cầm chiếc lá hơi gập lại phần mép đưa lên miệng thổi.

Khúc nhạc này vừa lạ vừa quen, như đã từng nghe thấy ở đâu rồi.

Nguyên Triệt thổi sáo lá một hồi, chiếc lá mỏng manh dường như không chịu được bị người giày vò quá lâu… chợt rách…

Ngọc Lan kinh ngạc chống hai khủy tay trên cỏ, nghiêng đầu nhìn hắn.

Nguyên Triệt dường như không mấy quan tâm, hắn vứt chiếc lá qua một bên, rồi buông người thoải mái nằm trên mặt cỏ. Trời vừa tờ mờ sáng, gió từ hồ thổi qua mát mẻ dễ chịu, không còn bứt rứt giống như mấy hôm trước. Chính vì điều này mà đa số người dân Úc có kinh tế khá giả đều thích sống trên núi hoặc ở cạnh bên vùng sông nước.

Hai người đều nằm im lặng lắng nghe tiếng chim rừng gọi bầy và tiếng nước chảy trong hồ, qua một lúc Nguyên Triệt mới nghiêng đầu sang cô hỏi: “Em vẫn muốn làm việc trên tàu du lịch chứ?”

Vừa nghe qua, Ngọc Lan biết rằng Nguyên Triệt muốn hỏi khéo về việc cô bị quấy rối tình dục trong công việc trước kia, dù sao với một du học sinh mà nói, việc này có chút khó tiếp nhận. Hơn nữa, có lẽ hắn sợ rằng sau này nếu cô lại bị xui xẻo gặp một gã biến thái ở trên tàu du lịch thì không biết cô sẽ đối mặt thế nào. Bởi vì không phải lần nào cũng có thể nói ‘tôi từ chức’ rồi hiên ngang bước đi như vậy được.

“Dĩ nhiên phải làm, chắc số em sẽ không đen đủi như vậy đâu nhỉ?”

“Tại em không biết thôi, em rất đáng yêu…..” Hắn nói như vậy làm cho Ngọc Lan được mở cờ trong bụng, nhưng lại nghe hắn tiếp tục nói: “Tuy hơi dữ với anh một chút, nhưng anh chịu được.”

“Chắc anh muốn ăn đòn nữa rồi hả?”

Sau đó cô thật sự nhào lên người của Nguyên Triệt, dùng tay đánh lên ngực lên vai của hắn, còn ngắc nhéo trên hông vài cái. Thấy cô bề ngoài hiền lành thì tưởng cô là con mèo đã được làm nail rồi à?

Hai người lại đùa giỡn ầm ĩ một lúc, Nguyên Triệt không dùng một phần sức nào đã có thể dễ dàng khống chế được hành động của cô, đặt tay sau gáy đẩy nhẹ đầu cô về phía lồng ngực trái của hắn, lập tức tiếng tim đập trầm ổn từng nhịp từng nhịp nhẹ nhàng vang lên ở bên tai Ngọc Lan, giống như một liều thuốc an thần, giúp cho tâm hồn được an tâm thảnh thơi hơn bao giờ hết.

“Anh sẽ không để em bị người khác ức hiếp… Trước đây cũng vậy sau này cũng vậy, em cứ tin tưởng ở anh là được.”

Ngọc Lan cong khóe môi mỉm cười, bắt chước cách hắn vẫn hay trả lời, nói: “Được.”

*************

Lúc sáng sau khi tập xong thể dục, Ngọc Lan đi trở vào nhà bếp giúp cho bà Quyên xiên nem nướng vào que tre, sau khi làm hết 6 kg thịt cũng đã gần hai tiếng đồng hồ. Bà Quyên nhìn đồng hồ thấy đã hơn 8 giờ sáng thì hối thúc Ngọc Lan đi tắm rửa, sau đó gọi Ngôn Ngôn dậy, chuẩn bị cho chương trình làm đẹp ngày hôm nay.

Bà Quyên đứng ở trong phòng Ngôn Ngôn nói chuyện, Ngọc Lan đi ngang qua cửa phòng chuẩn bị đi tắm, nghe thấy tiếng Ngôn Ngôn thức dậy nên dừng lại ló đầu vào cửa nghe ngóng, “Hôm nay nhà chúng ta đãi tiệc đính hôn, chúng ta phải xuất hiện thật lộng lẫy trước mắt mọi người mới được.”

Ngôn Ngôn còn trong ngái ngủ tỉnh lại, mơ mơ hồ hồ hỏi: “Bác gái ơi, hôm nay là ngày nghỉ đâu có tiệm thẩm mỹ nào làm việc nữa?”

“Không cần đi đâu xa, tại nhà cũng có thể làm đẹp.”

Sự thật chứng minh lời bà nói, khoảng 12 giờ trưa có hai cô gái người Hàn Quốc đi đến nhà, giới thiệu là nhân viên của tiệm thẩm mỹ nào đó ở trung tâm thương mại mua sắm Canberra. Vì muốn kiếm thêm thu nhập, một phần cũng để giữ người khách sộp lâu năm là bà Quyên nên hai cô mới nhận làm công việc làm đẹp tại nhà này.

Cùng là người Châu Á nên các cô nhanh chóng làm quen với Ngôn Ngôn và Ngọc Lan, tay nghề của hai người cũng rất tốt nên ngoài làm móng tay và chân ra, còn có thể vẽ trên móng rất đẹp. Ngôn Ngôn chọn vẽ hình hoa phức tạp, còn Ngọc Lan lại thích vẽ hình hello kitty trên móng tay cái, mấy ngón khác chỉ vẽ nơ hồng hoặc ngôi sao đơn giản. Sau khi Ngôn Ngôn nhìn qua bộ móng tay hồng hồng trắng trắng mới làm xong của Ngọc Lan thì chắt lưỡi nói: “Cậu cũng đã đính hôn rồi, sao vẫn còn ấu trĩ như vậy chứ?”

“Bộ đính hôn thì không thể thích hello kitty à?” Ngọc Lan phản ứng trở lại, bĩu môi nhìn cô bạn. Kể cả sau này, sau khi cưới rồi cô cũng sẽ trang trí phòng ngủ đầy hình của hello kitty mới được. Cô nghĩ xong thì cười ha ha, sau đó nói lại cho Ngôn Ngôn nghe ý tưởng của bản thân, Ngôn Ngôn thổi thổi gió vào móng tay mình cho mau khô, chép miệng bắt chước giọng điệu của Ngọc Lan nói: “Ồ…. Anh hai của cậu chắc rất thích điều này.”

Hai người im lặng một lúc, sau đó ôm nhau cười lớn.

*********

Chiều Giáng Sinh hôm ấy, thời tiết không quá oi ả, thêm vào trang trại rượu được gió núi thổi qua, không khí hoàn toàn thích hợp để làm tiệc ngoài trời.

Lúc năm giờ mọi người đã bắt đầu tập hợp đầy đủ, bãi đậu xe của gia đình Whaley lẫn bãi đậu xe cho khách tham quan cũng dần dần bị chiếm hết chỗ trống. Những người đồng nghiệp của Nguyên Triệt và những nhân viên của công ty W2 đều đến tham dự, mặc dù hôm nay là ngày Noel nhưng mọi người đều nể mặt sếp lớn nên có mặt thật đông đủ.

Bà Quyên đã thuê 3 cô bé người Úc đến giúp đỡ việc bưng mâm thức ăn và rượu vang đi vòng quanh khu vực đãi tiệc, để quan khách có thể vừa ăn uống vừa trò chuyện mà không cần phải đi tới đi lui lấy thức ăn. Ngọc Lan cũng không lạ lẫm gì với tiệc đứng mà người Úc rất yêu thích này, tiếng anh gọi là finger food party. Lúc cô còn đi học năm nhất, đã rất nhiều lần nhận làm thêm những công việc như vậy.

Không biết từ lúc nào, ở khoảnh sân sau, ông Whaley đã sử dụng nến loại lớn đặt trong túi giấy đơn giản màu nâu, xếp rải rác theo đường viền quanh sân, làm cho cả khoảng sân đều lung linh tràn ngập ánh nến.

Ngọc Lan khoát bàn tay lên cánh tay vững chắc của Nguyên Triệt, theo hắn đi một đường ra sân sau, vừa bước khỏi cửa gỗ thì nghe được một tràng pháo tay thật lớn thật dài, các vị khách quý trong sân đều hướng về phía họ, mỉm cười chúc phúc.

Nguyên Triệt mặc tây trang màu xám, áo vest bên ngoài không cài nút, áo ghi lê ở trong ôm sát thân hình khỏe mạnh nam tính bên trên áo sơ mi trắng đã được gài nút cẩn thận. Hắn ăn mặc chỉnh chu như vậy, tuấn tú khôi ngô như vậy, làm cho mấy cô nàng đồng nghiệp hoặc nữ nhân viên đều tiếc nuối vì sao mình không có phúc như vị hôn thê trẻ tuổi đứng bên cạnh hắn.

Chiều nay Ngọc Lan mặc một bộ áo váy công chúa do Ngôn Ngôn tặng, áo dạ hội màu hồng phấn có phần ngực cúp tròn, đính pha lê trắng ở trên ngực và rơi rớt tự do trên thân áo, váy dài qua đầu gối khoe cặp chân thon dài mịn màng trắng trẻo của cô gái ở tuổi đôi mươi. Tóc đen mượt mà được búi xéo ở một bên đầu, có mấy lọn tóc con được vuốt keo thật nhẹ cong cong rơi xuống bả vai, trên búi tóc cài một vương miệng nhỏ được kết bằng pha lê của Swarovski. Gương mặt chỉ trang điểm nhẹ nhàng, bởi vì các cô gái trẻ ở độ tuổi này dù cho không trang điểm đi nữa thì làn da khỏe mạnh căng mọng đầy sức sống kia cũng đã đủ hớp hồn người.

Cô hé môi cười, hơi ngại ngùng nép sát bên người của Nguyên Triệt, ở trong lòng thật sự biết ơn ba mẹ chồng tương lai đã sắp xếp một buổi tiệc đính hôn ấm cúng vui vẻ như vậy cho cô và Nguyên Triệt.

Đang lúc không khí vui vẻ, bên bàn đặt bánh đính hôn có trang trí nến, hoa tươi và mấy viên thủy tinh hình trái tim nho nhỏ, Nguyên Triệt và Ngọc Lan đứng sát bên nhau, nói mấy lời cảm ơn đến những vị khách quý đã dành thời gian đến đây chung vui cùng bọn họ. Hắn vừa nói vừa pha trò làm cho mọi người đứng đó lắng nghe đều phải bật cười.

Nguyên Triệt vẫn đang vui vẻ đọc diễn văn, bỗng nhiên nụ cười ở trên môi tắt ngấm, hắn nhìn về phía trước hơi chau mày, im lặng trong phút chốc. Sau đó mới vội vàng nói mời mọi người ăn uống vui vẻ, không cần khách sáo.

Ngọc Lan đứng ở bên cạnh, hơi ngạc nhiên nhìn hắn, lại dõi theo ánh nhìn của đôi mắt ưng sắc sảo kia. Sau đó cô cũng không cười nổi nữa….

Người đứng ở nơi đó, không phải là vương phi kiếp trước của Nguyên Triệt, mẹ ruột của tiểu Hiển hay sao?