Ngụy Đế Truy Thê: Vợ À, Đừng Chạy!

Chương 57-2: (h)



Ngọc Lan cắn cắn môi, định làm một vài động tác phản kháng nhưng không thành còn bị giam hai tay trên đỉnh đầu, môi mềm cũng bị người ta chiếm đóng, day dưa quấn quýt không thể tách rời trong khoang miệng.

Khi thấy cô bắt đầu mất lý trí hùa theo thì bàn tay mang theo sức lực tràn đầy mới buông tay cô ra, hai bàn tay to lại trở về vị trí ban đầu, xoa bóp hai điểm mẫn cảm của cô. Khi hai người cùng nhau dày đặt hít thở, hắn mới bắt lấy một bàn tay của cô kéo xuống dưới đáy quần tây của mình.

Nháy mắt, sắc mặt Ngọc Lan như ánh mặt trời chạng vạng đang cố le lói một tia sáng đỏ tại đường chân trời ở bên ngoài.

Trong tay nhỏ cầm huyết mạch của đàn ông, vật thô kệch kia như có sự sống lại tham luyến hơi ấm từ tay cô, nảy nảy vài cái giống như đang kêu gọi cô hãy cùng nó thân mật.

Ngọc Lan ngẩng đầu nhìn Nguyên Triệt, vẻ mặt của hắn thường ngày nghiêm túc lạnh nhạt, hiện giờ hai mắt lại có vẻ mơ màng dưới đáy mắt ánh lên tia sáng nhẹ tựa như dục vọng đã nổi lên không thể kìm chế được. Hắn nhẹ giọng gọi: “A Lan…”

Đã lâu không nghe Nguyên Triệt gọi như vậy, có chút hoài niệm, cũng phút chốc đập tan hết mọi suy nghĩ đạo đức và lý trí trong cô. Thôi thì điên cuồng với hắn một lần này đi.

Nếu có chuyện gì xảy ra, là do cô tự làm tự chịu!

Ngọc Lan dùng hai tay hai chân quấn lên người hắn như bạch tuộc, hướng về ghế sô pha gần cửa sổ, đỏ mặt nói: “Đi đến đó đi anh.”

Nguyên Triệt lập tức ôm cô đi qua, vừa đi vừa hôn môi người trong lòng.

Một hồi phong ba bão táp, sấm rền gió giựt, Nguyên Triệt mới tạm buông tha cho cô gái nhỏ phía dưới. Tóc đen dài tán loạn chảy xuống sàn nhà, làn da mịn màng trắng trẻo mang đầy ấn kí màu hồng, hai mắt khép hờ, yên tĩnh nằm trên sô pha, mệt mỏi hít thở vừa nhanh vừa mạnh.

Nguyên Triệt lấy áo tắm trong tủ phủ lên trên người Ngọc Lan, lại hôn nhẹ lên trán cô mấy cái mới đi vào phòng tắm mở nước vào bồn lớn, tiện tay cho luôn một chai xà phòng tạo bọt mà khách sạn cung cấp.

Sau đó hắn trở ra phòng ngủ, ôm Ngọc Lan đang mệt mỏi nằm trên sô pha đi vào phòng tắm, lại mở nước ấm từ vòi sen trong bồn tắm đứng muốn tẩy rửa sơ qua cho cô. Ngọc Lan kéo mạnh vạt áo choàng ở trước ngực, hơi ngại ngùng, vì từ trước đên giờ hai người chưa cùng nhau tắm chung bao giờ. Dù sao… chuyện này cũng rất ‘sắc’.

“Đừng ngại… anh giúp em tẩy rửa một chút, lúc nãy không mang bao sợ em sẽ có em bé.”

Ngọc Lan vờ trừng mắt nhìn Nguyên Triệt: “Anh cố ý mà… hiện tại thái độ thật thành khẩn hối lỗi?”

Nguyên Triệt nhếch môi cười đến thật vô liêm sỉ, sói hóa trong tích tắc: “Em cũng hùa theo anh mà… sao hả? Vợ yêu tội nghiệp anh lớn tuổi, đổi ý không muốn đi làm xa nhà nữa, muốn ở nhà sinh con cho anh hửm?” Vừa nói vừa đẩy nhẹ cô vào trong bồn tắm đứng, lại hết sức tỉ mỉ giúp cô ‘tẩy rửa’ vườn hoa nơi thanh gươm của hắn vừa lạc vào.

Không biết vô tình hay cố ý còn se nhẹ hạt trân châu nhạy cảm treo bên ngoài cánh hoa, làm cho cô phải a lên từng chập.

“Đừng mà… đừng tới nữa em chịu không nổi.”

Nước phun ra từ vòi sen lẫn tiếng nước đang ào ạt chảy vào bồn tắm như muốn át đi tiếng rên rỉ của cô.

“Em được… phải tin vào bản thân chứ, phải không em?”

Cái này, câu nói mang tính khích lệ tinh thần, nhưng dùng trong hoàn cảnh này thật sự không ổn một chút nào cả.

Nguyên Triệt liếc mắt nhìn thấy bồn tắm đã đầy hơn phân nửa, bọt xà phòng cũng tràn ngập mặt nước, hương thơm ngào ngạt lan tỏa nơi nơi. Hắn với tay tắt nước vòi sen, ôm Ngọc Lan dẫm lên áo choàng tắm rơi trên sàn, đặt cô ngồi trên thành bồn tắm lớn, để hai chân cô đạp trên thảm mềm lót trước bồn.

Lúc Ngọc Lan còn đang mờ mịt chưa kịp nắm bắt ý đồ của con sói kia, đã thấy hắn ngồi xuống thảm, nâng hai chân cô vác lên bờ vai mạnh mẽ của mình, vùi đầu vào khu vườn bí mật đã được chính chủ nhân tẩy rửa.

Cái này, thật cmn kích thích!

Ngọc Lan hét lên một tiếng, muốn lui ra như bị cánh tay như gọng sắt giữ lấy mông tròn không cho động đậy, đầu lưỡi linh hoạt càn quét bên trong hoa huy*t nho nhỏ, khi thì liếm nhẹ khi thì điên cuồng mút mạnh lại không theo bất cứ quy luật nào, làm cho đầu óc Ngọc Lan theo không kịp, dường như trì trệ trước mọi chuyện khác ngoài ham muốn theo đuổi cảm giác thăng hoa.

Qua một hồi bị người ta ‘khi dễ’, hai chân thon thả của cô bỗng căng cứng, mấy ngón chân cũng bất giác cong gập lại, hai bàn tay kềm chặt đầu của Nguyên Triệt, nhắm mắt ưỡn người đón nhận cảm giác của lần lên đỉnh thứ hai.

Hôn cũng đã đủ, Nguyên Triệt liếm khóe môi đứng dậy, nâng người cô đặt vào bồn tắm đầy bong bóng xà phòng. Sau đó hắn cũng bước vào. Nước chỉ đến ba phần tư bồn tắm nhưng khi hai người cùng ngồi vào trong thì nước ấm đã muốn tràn ra ngoài.

Ban đầu chỉ là mặt đối mặt đơn thuần ngâm nước ấm thư giãn, đợi cho cô gái nhỏ lấy lại tinh thần, Nguyên Triệt mới lần nữa mon men tiến đến gần, nâng hông cô để cô quay ngược 180 độ ngồi giữa hai chân mình, hai bàn tay to cũng tiến về phía trước xoa bóp hai bầu ngực đã ngâm nước đến ửng hồng.

“Anh…” Lại tới nữa sao? Hôm nay chắc phải phá kỷ lục trước giờ của hai người rồi. Ở phía sau thanh kiếm cứng như sắt lại lần nữa chĩa vào lưng cô như muốn chứng minh điều cô nghĩ. Cái này, hôm nay hình như Nguyên Triệt rất hưng phấn, là do ở chỗ lạ có nhiều cảm xúc, hay là do gặp lại người kia?

Can đảm đột nhiên nổi lên, Ngọc Lan đưa tay vòng ra phía sau, bóp nhẹ lên trên vật xấu đang có mưu đồ thâm nhập người cô.

Cảm giác nó đang run rấy!

Ngọc Lan phụt cười. Nguyên Triệt ở phía sau hơi chồm lên trước, cắn nhẹ vào dáy tai của cô, âm thanh khàn khàn thô suyển nói: “Muốn mưu sát chồng? Xem ra lại phải dạy cho em một bài học phụ đạo nữa.”

Dứt lời lập tức nâng người cô lên, phía dưới thúc đẩy tiến vào vùng cấm địa. Nhờ có nước ấm bao quanh, Ngọc Lan lại vừa lên cao trào nên hắn dễ dàng chiếm đóng căn cứ bí mật, tiếp theo cũng không kềm chế nữa ngược lại cho phép bản thân phóng túng hết mình, giống như con ngựa bất kham tha hồ vùng vẫy trên thảo nguyên bao la của riêng nó.

Vòi nước ấm đã tắt từ lâu, trong phòng nhỏ mù mịt sương khói bốc lên từ bồn tắm, bong bóng xà phòng và nước ấm theo nhịp điệu điên cuồng của hai nhân vật chính trôi cả ra ngoài, chậm rãi đáp xuống sàn nhà trơn bóng, thảm lót dưới đất cũng không tránh được nguy cơ ướt sũng không cách nào cứu vãn.

Âm thanh rên rỉ ái muội từ đôi nam nữ trong phòng và tiếng nước vỗ vào thành bồn thay phiên luân chuyển tràn ngập không gian.

Thêm một hồi phong ba, cuối cùng Nguyên Triệt mới đẩy mạnh một lần về phía trước, Ngọc Lan có cảm giác như muốn bay luôn ra khỏi bồn tắm, nên vội vàng giang hai tay giữ chặt thành bồn, chân cũng không tự chủ quỳ xuống, người chúi về phía trước. Đầu óc cô quay cuồng, mệt đến thở cũng khó khăn.

Pháo hoa bay đầy trời!

Bên ngoài đã tối từ lúc nào không ai hay biết.

Sau khi Nguyên Triệt giải phóng được quân tinh nhuệ mới nhận thấy hành động của mình hơi thô bạo nên vội vàng kéo hông Ngọc Lan, ôm cô ngồi trở lại chân mình. Ngọc Lan cũng không nhận ra tình huống hiện tại, bởi vì cô đang há miệng nhỏ ngắm pháo hoa ở bên ngoài.

Nguyên Triệt không gạt cô.

Thật sự có thể vừa ngâm bồn tắm vừa ngắm pháo hoa.

Hai người im lặng, người thì dưỡng sức, người thì mê mải ngắm mấy bông hoa lửa đủ màu sắc đang đua nhau nở rộ trên nền trời thăm thẳm. Dường như có rất nhiều điểm bắn pháo hoa, trải dài mấy cây số, hoành tráng đến không tưởng. Ánh sáng của các loạt pháo được liên tục bắn lên không trung còn hắt cả ánh sáng xanh đỏ tím vàng vào trong vách phòng tắm.

Tuy ở trong khách sạn cách âm rất tốt nhưng cô vẫn nghe tiếng bụp bụp rất nhỏ từ những trái pháo được bắn lên trời. Có người trong nước động đậy nên nước ấm lại ì ạch vỗ vào trong thành bồn. Ngọc Lan hơi ngọ nguậy một chút, điều chỉnh lại tư thế thích hợp để xem pháo hoa, lại ngạc nhiên khàn giọng hỏi: “Sao bắn pháo hoa sớm vậy anh?”

“Pháo hoa đợt đầu bắn lúc chín giờ tối, chủ yếu dành cho thiếu nhi, vì chúng không thể thức quá khuya.”

Thật tốt, chính phủ còn có thể lo lắng cho trẻ em đến nhường này, chúng thật là có phúc!

Tay nhỏ không tự chủ đặt nhẹ trên bụng, đợi đến khi cô và Nguyên Triệt có con, nó nhất định là một đứa bé sung sướng hạnh phúc nhất trên đời.