Ngụy Đế Truy Thê: Vợ À, Đừng Chạy!

Chương 58-2



Ngày hôm sau chín giờ sáng mọi người trả phòng. Nguyên Triệt vẫn giữ vai trò tài xế, chở Thomas ra sân bay quốc tế trước rồi mới lên đường về Canberra.

Tiếp đó mọi người trở lại theo guồng quay cũ, Nguyên Triệt đi làm, Ngọc Lan vẫn đi đi về về giữa nhà Nguyên Triệt và trang trại rượu. Hôm nay đúng là ngày ba tháng một, sinh nhật hai mươi mốt tuổi của Ngọc Lan. Nguyên Triệt đã hỏi qua ý cô có muốn đãi sinh nhật thật lớn hay không. Bởi vì ở Úc sinh nhật hai mươi mốt tuổi rất quan trọng, còn lớn hơn sinh nhật mười tám tuổi rất nhiều. Nói cách dễ hiểu, mười tám tuổi có nghĩa là đủ tuổi có thể uống rượu, còn hai mươi mốt tuổi là một cột mốc quan trọng đánh dấu sự chuyển mình từ thanh thiếu niên trở thành người lớn, từ lúc này họ đã trưởng thành!

Tuy Ngọc Lan có bạn bè nhưng số lượng bạn thân lại đếm trên đầu ngón tay, còn chia ra ở nơi này nơi khác cho nên cô không quá quan tâm việc tổ chức sinh nhật 21 tuổi. Dù sao ở Việt Nam cũng không chú trọng việc này. Nguyên Triệt lại gợi ý đến trang trại rượu ăn tối cùng mọi người. Tất nhiên việc này Ngọc Lan đồng ý hai tay hai chân.

Ngọc Lan cũng có yêu cầu mọi người đừng tặng quà sinh nhật cho cô nữa, bởi vì ở nhà của Nguyên Triệt còn có một đống quà to to nhỏ nhỏ mà khách mời tặng dịp lễ đính hôn, tới nay hai người vẫn chưa mở ra hết. Quà tặng thì khỏi nói, có thể nói là đồ gia dụng từ cặp ly uống trà tới máy nhồi bột cái gì cũng có. Người Úc cũng rất thú vị, thường đi tiệc đính hôn hay tiệc cưới chỉ tặng quà, không lì xì như người Việt, cho đến sau buổi tiệc hầu như nhà nào cũng sẽ có chất chồng đồ gia dụng mới để xài.

Vào đúng ngày sinh nhật cô cũng thử dịp may đi thi thử bằng lái xe, thuận lợi hoàn thành hai vòng thi, khi nhận được giấy báo thay bằng lái tạm thời thì vui đến tim đập bang bang.

Cô lấy điện thoại xem qua, là ba giờ bốn mươi phút, nghĩ một lúc mới gọi cho Nguyên Triệt.

Hắn vừa mới ra khỏi doanh trại, vừa ngồi vào xe là nghe tiếng điện thoại rung không ngừng, nhìn qua tên người gọi thì bắt máy. Sau khi nói chuyện chúc mừng xong hắn mới đề máy xe chạy đi rước Ngọc Lan.

Hai người thẳng tiến về trang trại rượu ăn tiệc sinh nhật nhỏ nhưng ấm cúng vui vẻ. Bà Quyên còn đặc biệt làm tặng Ngọc Lan một cái bánh sinh nhật nhân dâu thật to, phía trên cũng trang trí đầy trái cây theo mùa. Cả đêm đều rộn ràng tiếng cười nói của mấy người phụ nữ, gia đình bác Tony láng giềng cũng được mời đến chung vui.

...

Ngày hôm sau là thứ năm, Nguyên Triệt phải đi làm nên hai người không nán lại quá lâu. Lúc mười giờ đã lên đường trở về nhà riêng.

Xe chạy trên con đường cao tốc, đèn đường khi có khi không, hai bên tràn đầy cây cối cao to sừng sững. Trong hoàn cảnh tranh tối tranh sáng, Ngọc Lan ngắm cảnh đêm bên ngoài cửa sổ đến xuất thần, trong lòng nghĩ nếu sau này cô chạy xe được rồi, có lẽ cũng không dám chạy một mình trên con đường vắng vẻ như vậy vào buổi tối.

Khoảng 30 phút sau hai người về đến nhà Nguyên Triệt.

Nhanh chóng rửa mặt thay đồ, Ngọc Lan leo lên giường đắp chăn, nghĩ đến trước kia vào ngày sinh nhật dù mẹ bận rộn với công việc thế nào, cũng sẽ cố gắng đổi ca trực mua bánh kem đem về cho cô bằng được. Bốn năm không có mẹ, ba năm đầu cô không để ý ngày sinh của mình, bên nội càng không để ý. Năm đầu tiên qua Úc học đã là tháng ba, cũng đã qua sinh nhật, đến năm thứ hai thì Ngôn Ngôn mua cho cô một cái bánh tiramisu của tiệm café Michele, hương vị bánh cà phê béo ngậy thơm ngon đó cô không bao giờ quên. Cho nên, dù Ngôn Ngôn xảy ra chuyện gì cô đều nguyện ý đưa tay giúp đỡ. Đơn giản là Ngôn Ngôn đã giúp cho cô thoát khỏi ám ảnh những ngày không còn mẹ, cuối cùng ngoài mẹ ra cũng có người bên cạnh nhớ đến và chúc mừng ngày cô được sinh ra đời rồi.

Điện thoại di động đổ chuông báo tin nhắn, là từ ba của cô.

“Chúc mừng con đã đính hôn.”

Chỉ có sáu chữ như vậy, còn không hỏi tới chuyện sinh nhật hoặc giả là không nhớ hôm nay là sinh nhật cô.

Ngọc Lan nhìn tới nhìn lui một lúc, hồi âm: “Cảm ơn ba.”

Sau đó tắt đèn muốn đi ngủ.

Ngọc Lan nằm trong chăn chưa kịp nhắm mắt, đã nghe tiếng gõ cửa hai cái thật khẽ, Nguyên Triệt gõ cửa cho có lệ bởi vì không cần cô trả lời hắn cũng tự mở cửa đi vào. Hắn mặc áo choàng tắm màu xanh đậm, không mang dép đi trong nhà, khi dẫm chân đi vào trong phòng cô mỗi bước đi đều mạnh mẽ có lực, dáng người cao ráo dũng mãnh mang lại cảm giác an tâm cho người đối diện.

Cô nằm trên giường không chớp mắt nhìn Nguyên Triệt.

Hắn cũng rất tự nhiên cởi áo choàng ra bên trong chỉ mặc quần lót, lồng ngực cường tráng, tay chân rắn chắn đường cong cơ bắp đều lộ ra ngoài, mặt mày tỉnh rụi hành động trôi chảy tự nhiên chui vào chăn của Ngọc Lan.

Cô lườm hắn một cái, chỉ chỉ ngón tay vào vách tường nơi đầu giường: “Thái tử điện hạ à, phòng của anh bên kia kìa.”

Dù đã ở chung nhà, Ngọc Lan vẫn kiên trì ở phòng riêng của mình tuy rằng hầu như mỗi buổi tối kể từ khi cô dọn vào Nguyên Triệt dường như đã chuyển sang đây ngủ.

Nguyên Triệt nắm ngón trỏ của cô đưa lê miệng cắn cắn mút mút một hồi, làm cho cô nổi gai đầy người đến khi thân thể cũng hơi run rẩy, hắn mới vui vẻ cười một tiếng: “Chúc mừng sinh nhật vợ nhé! Hai mươi mốt tuổi rồi, đã trưởng thành, vợ à… ngày mai có thể đi đăng ký kết hôn.”

Ngọc Lan xí một tiếng, rút ngón tay từ trong miệng hắn ra, chán ghét chùi mấy cái lên lồng ngực tinh tráng của nam nhân, ỡm ờ nói: “Đăng ký kết hôn không cần làm thủ tục gì trước sao? Vả lại, anh còn chưa hỏi qua ý kiến của vị bên Việt Nam kia mà. Anh không sợ à?”

Nguyên Triệt nắm lại bàn tay đang vẽ loạn trước ngực mình, không mấy quan tâm nói: “Chỉ cần đăng kí ngày giờ là được rồi, muốn đến phòng công chứng hay mướn công chứng viên đến nhà đều được. Còn vị kia, ý em nói là ba em à?”

Ngọc Lan im lặng chỉ nhìn hắn cũng không trả lời.

“Em không thắc mắc tại sao em đính hôn mà ba em không nói tiếng nào hửm?”

“Không biết, chắc là không quan tâm.”

“Vậy phải xem em đính hôn với ai?”

Ngọc Lan hơi chau mày, nhỏm người dậy chống tay trên thái dương, hỏi lại: “Anh đã làm gì?”

“Không làm gì, chỉ gởi email thông báo một tiếng cho nhạc phụ, CEO của W2 nhìn trúng con gái ông, đã đính hôn rồi.”

“Ồ…”

“Chắc hiện giờ bên nội em cũng đãi tiệc ăn mừng chuyện chúng ta đính hôn nhỉ?”

Ngọc Lan nghe Nguyên Triệt nói xong thì cười thành tiếng, chỉ gởi email thông báo đính hôn cho ba cô, càng không cần xin ý kiến. Chuyện như vậy cũng chỉ có Nguyên Triệt mới dám làm. Nhưng nếu mẹ cô còn sống, hắn có dám làm như vậy với mẹ hay không? Vừa nghĩ tới chuyện này, mặt cô lập tức xụ xuống, khều khều hắn hỏi thử.

Ngoài ý muốn Nguyên Triệt đáp: “Sao anh dám làm vậy với mẹ vợ? Bởi vì lời của bà…” Nói đến đây hắn ngừng lại cũng không muốn nói tiếp, bởi vì nguyện vọng của bà, buộc hắn phải tránh xa Ngọc Lan đến năm cô mười tám tuổi, nên hắn mới phải chờ đợi khổ sở như vậy. Nhưng nói cho cùng, người làm mẹ luôn suy nghĩ đúng đắn cho con mình, hắn cũng không muốn hủy hoại cô gái trẻ mới chân ướt chân ráo vào đời, vả lại khi cô chưa được hai mươi cô cũng sẽ không biết hắn là ai?

Nguyên Triệt suy nghĩ một chút quanh co nói: “Anh sợ nếu bà còn sống sẽ vác chổi đuổi anh chạy từ Việt Nam sang Úc luôn đấy. Lúc đó dù phải ba quỳ chín lạy anh cũng sẽ cầu xin mẹ em gả em cho anh.”

“Miệng ngọt chết ruồi, may mà mẹ em không nghe được mấy lời này của anh.” Ngọc Lan chọt chọt vào môi của Nguyên Triệt, giọng nói không biết từ lúc nào trở nên nũng nịu ngọt ngấy, làm cho khí huyết nam nhân đối diện sôi sùng sục.

Nguyên Triệt hít sâu một hồi, sáp đến gần cô hàm hồ nói: “Tới đây birthday girl, tối nay chồng em phục vụ cho em thật tốt, chịu không?”

Ngọc Lan: “…”