Ngụy Đế Truy Thê: Vợ À, Đừng Chạy!

Chương 62



Sau buổi liên hoan náo nhiệt tại nhà ông bà ngoại, mọi người cùng nhau quyết định bắt Nguyên Triệt đãi ăn tối ở một nhà hàng tàu vào tối thứ bảy tuần sau, để ăn mừng đính hôn của Nguyên Triệt và Ngọc Lan.

Nhà hàng kiểu gia đình, có phòng riêng dành cho khách chi từ năm triệu trở lên, tuy quy mô không lớn nhưng giá thật sự không rẻ. Bốn bàn ăn dành cho bốn mươi người, cộng thêm bia rượu nước ngọt và nước suối cũng tốn gần bốn mươi triệu đồng.

Vốn bà Quyên và Nguyên Triệt sống theo kiểu tây phương, lại thêm chuyện bà Quyên nghe tin tức gia đình bên nội đối xử không tốt với Ngọc Lan nên càng không quan tâm đến việc mời bên gia đình bên đó, hơn nữa con dâu tương lai cũng không có ý kiến gì. Nhưng khi bàn về vấn đề này thì bà ngoại của Nguyên Triệt không đồng ý, dù sao cũng là sui gia, nếu không mời thì thứ nhất là không tôn trọng đàn gái, thứ hai người chịu thiệt thòi không chỉ là gia đình bên nội mà còn có Ngọc Lan.

Đính hôn mà nhà gái không có ai tham dự, mọi người sẽ nghĩ thế nào về cô dâu đây?

Cuối cùng bà Quyên phải hạ mình đi đến nhà nội Ngọc Lan một chuyến để giao lưu và mời khách.

Qua ngày 29 tháng 1, Nguyên Triệt và Ngọc Lan mua hoa quả và nhang đèn đi xuống ngôi chùa nơi mẹ của Ngọc Lan an nghỉ, tẩy rửa lại mộ phần, dâng hoa, trái cây và thắp nhang cho bà. Vốn ông bà ngoại của Ngọc Lan chôn ở quê nhà, trong đất ruộng của gia đình cậu út, nhưng vài năm trước chính quyền giải tỏa ruộng đất để làm dự án gì đó nên bắt buộc phải bốc mộ di dời. Ngọc Lan nhờ vả cậu út, cuối cùng quyết định hốt cốt của ông bà đem vào cùng một chùa để thờ tự, còn gia đình cậu út dọn lên thành phố ở nhà của Ngọc Lan để tiện cho con cái ăn học.

Ngọc Lan lau chùi bia mộ của mẹ, giới thiệu Nguyên Triệt, sau đó nhỏ giọng kể cho mẹ nghe rất nhiều chuyện cô đã trải qua ở Úc. Sau khi ở lại một lúc thì cô vào nơi để cốt và ảnh thờ của người đã mất, bày hoa quả và thắp nén nhang cho ông bà ngoại. Lúc trở vào chùa thì hai viền mắt cũng hồng hồng.

Hai người lại nói chuyện với sư trụ trì một chút, hình như gia đình bên ngoại của Nguyên Triệt là phật tử thân thuộc của ngôi chùa này nên sư trụ trì không mấy khách sáo với với Nguyên Triệt, ngồi xuống nói chuyện hơn nửa tiếng mới thôi. Sau đó hai người lễ phật và cúng dường rồi rời khỏi.

...

Tối hôm đãi tiệc, một bàn mười người nhà gái đều đi đông đủ, vì không đủ chỗ nên mấy người con trai của cô Ngọc Lan không được tham dự. Ngoài mấy câu chúc cho có lệ ra bà nội không nói gì nhiều, vẻ mặt cũng không còn khó khăn như xưa. Ba và bà Huệ ân cần gợi chuyện để nói với ông bà Whaley, bà Huệ đã từng sống ở Mỹ nhiểu năm nên tiếng anh cũng không tồi, tuy phát âm không chuẩn nhưng đủ vốn từ để trao đổi với ông Whaley. Còn hai người cô ruột luôn tâng bốc nói tốt về Ngọc Lan như thế nào với dì cậu của Nguyên Triệt, làm cho cô xấu hổ đến muốn đào lỗ trốn đi cho xong.

Gia đình cậu út cũng được mời đến, hai người đều là giáo viên dạy môn văn, được xếp ngồi chung bàn tiệc với dì tư và cậu út cũng dạy cùng một hệ, nói chuyện thật tâm đầu ý hợp.

Còn có hai cô em họ lần trước Nguyên Triệt đã gặp qua, không ngừng lén nhìn Thomas, còn rất bạo gan đi đến làm quen và xin FB của anh. Nhưng anh chỉ cười nói anh không thường sử dụng nó.

Ngôn Ngôn cũng có mặt vào buổi tiệc hôm đó, vừa nghe xong thì nhéo một cái thật mạnh vào đùi của Thomas. Anh bị ăn đau nên ôm một bụng tức, anh cũng đâu có làm gì, là mấy cô gái đó tự đến xin làm quen thôi mà. Thomas lơ đễnh liếc nhẹ một cái, đôi mắt màu xanh hơi híp lại đánh giá Ngôn Ngôn, mới về Việt Nam vài ngày mà thân thể đã dưỡng càng ngày càng tốt. Tròng mắt anh đảo một vòng, trong lòng suy tính có nên giữ cô lại Việt Nam không cần về Úc hay không?

Tiệc chiêu đãi diễn ra không tồi, thức ăn, bia hay rượu đều thuộc loại ngon nhất. Mọi người vui vẻ ăn đến bụng căng tròn thì không khí náo nhiệt mới từ từ giảm bớt, đám anh em họ của Nguyên Triệt giải quyết xong mấy thùng bia mới chịu đứng dậy ra về.

Nguyên Triệt và Ngọc Lan ở luôn đêm cuối tại khách sạn, sau đó dọn về nhà của ông bà Quyên.

Nhà ba tầng nằm trên ba miếng đất liền kề rất rộng, đối diện một công viên nhỏ, xây theo kiến trúc biệt thự cách tân kiểu Pháp, dưới tầng trệt chỉ xây một nửa, diện tích còn lại để trống làm nơi đậu xe hơi, một bên là thang máy hộp để di chuyển lên xuống, còn có nhà bếp và phòng ở dành cho người giúp việc.

Tầng thứ nhất dùng làm phòng khách thông với nhà ăn, phòng ngủ của ông bà chủ, phòng tắm và phòng đọc sách của ông Whaley. Ngoài thang máy trong nhà ra, phía trước mặt tiền ở bên trái biệt thự có một cầu thang xây bằng gạch đá uốn lượn để khách có thể trực tiếp đi lên phòng khách ngay khi bước vào cổng nhà.

Tầng hai có thêm ba phòng ngủ, mỗi phòng đều có en-suite.

Tầng trên cùng để trống hoàn toàn, chỉ xây lan can chung quanh, làm sân thượng và làm nơi đãi tiệc.

Sân trước không lớn, chỉ trồng một ít cây cảnh, không gian xanh thì đã có ở công viên đối diện rồi.

Buổi sáng biệt thự không quá thu hút ánh nhìn, chỉ khi đêm xuống, đèn đuốc rực rỡ huy hoàng, Ngọc Lan đứng trên ban công ngắm cảnh đường phố cũng thấy nhiều người cưỡi xe máy đi ngang qua, mười người đã có chín người ngước mắt nhìn vào biệt thự.

Nguyên Triệt và Ngọc Lan dọn vào một phòng ngủ trên lầu hai, thế nhưng chỉ ở vài ngày đã gói ghém hành lý đi du lịch trong nước.

Sau này nghĩ lại Ngọc Lan thấy khoảng thời gian này vô cùng tốt đẹp, bởi vì chỉ trong vòng mấy tháng mà cô đã được thăm thú rất nhiều nơi, hơn cả hai mươi mốt năm trong cuộc đời của cô nữa.

Chuyến du lịch nội địa kéo dài hơn một tuần, bọn họ du lịch đi từ Nam ra Bắc. Đầu tiên là từ thành phố M ra thành phố N bằng máy bay, ở lại trấn cổ hai đêm, sau đó đi xe ra Cố Đô cũng ở lại hai đêm, rồi đón máy bay ra thủ đô ở lại vài đêm, mới lên tàu ngắm cảnh trên vịnh và ngủ trên tàu một đêm, rồi quay lại sân bay thủ đô để đi về thành phố M.

Khi trở về lại thành phố M, khuôn mặt Ngọc Lan tròn thêm một chút, tâm trạng vui phơi phới, cả người đầy sức sống.

Nguyên Triệt ngắm cô đang kể chuyện chuyến du lịch với bà Quyên, thầm nghĩ sau này nên dẫn cô đi du lịch nhiều hơn nữa.

Trong lúc đang tán gẫu, Nguyên Triệt có điện thoại nên rời khỏi phòng khách, mở cửa đi ra ban công dẫn xuống cầu thang uốn lượn, hắn không đi xuống chỉ đứng trên ban công phía trước biệt thự nghe máy.

Trong nhà mở máy lạnh, ngoài đường xe chạy khá đông cộng thêm dàn nóng của máy lạnh làm việc hết công suất tạo nên âm thanh hỗn tạp vô cùng ồn ào. Nguyên Triệt nghe không rõ, khi trả lời cũng sẽ nói chuyện to hơn một chút. Lúc Ngọc Lan mở cửa bước ra ngoài ban công, thì nghe Nguyên Triệt nói: “Bán hết cổ phần của công ty gỗ Hoàng Hà đi, không cần giữ nữa.”

Lại qua một hồi không biết người ở đầu dây bên kia nói gì, Nguyên Triệt không kiên nhẫn gắt: “Tôi nói không muốn mua thêm, chọn người nào muốn cái ghế chủ tịch bên đó thì bán, không cần bán giá quá cao so với thị trường. Vậy đi.”

Khi hắn cúp máy xoay người thì thấy Ngọc Lan đang ở trước cửa chính, đứng im bất động.

Nguyên Triệt cũng đứng yên lặng một hồi, sau đó tỏ ra không có việc gì đi đến quàng tay lên vai của Ngọc Lan, nói: “Ở ngoài nóng nực và ồn ào lắm, chúng ta vào nhà đi em.”

Ngọc Lan bình tĩnh ngẩng đầu nhìn vào mắt của Nguyên Triệt hỏi: “Anh muốn bán cổ phần của Hoàng Hà, ghế chủ tịch của bà Huệ sẽ lung lay, vậy chức tổng giám đốc của ba em cũng...”

Cô chưa nói dứt lời, Nguyên Triệt đã thẳng thắn đáp: “Có thể người kia sẽ trả tiền gấp đôi để mua luôn cổ phần của ba em và bà Huệ, như vậy có thể chiếm luôn cả công ty.”

Ngọc Lan cụp mắt, mím môi.

“Em không nỡ nhìn thấy họ sa cơ thất thế? Họ đối với em như vậy, em vẫn muốn giúp đỡ cho họ?”

“Không phải, em không có khả năng lớn như vậy. Em chỉ nghĩ nếu mẹ còn sống cũng không mong thấy ba rơi vào tình trạng khốn cùng như vậy.”

Nguyên Triệt cười một tiếng, chế giễu nói: “Sao lại gọi là khốn cùng được. Nếu ba em chịu bán cổ phần, như vậy có thể về hưu sớm, ở nhà nhàn rỗi chăm sóc cây cảnh hoặc là đi du lịch khắp nơi. Số tiền bán cổ phần đó đủ để ba em sống dư dả suốt đời rồi.

Năm đó ba em ruồng bỏ Bảo Hà, không phải chỉ vì bà Huệ hứa giúp ba em chống đỡ xưởng gỗ sao? Hai vợ chồng đó không có ai tốt, thấy lợi quên nghĩa, thu được lợi rồi cũng không chăm sóc em đàng hoàng tử tế. Hơn nữa, từ đầu vì một cái xưởng gỗ rách nát mà ba em từ bỏ gia đình, nay cũng nên để mọi chuyện trở về quỹ đạo ban đầu đi.”

Có lẽ Nguyên Triệt có chút nóng lòng nên lỡ miệng nói ra chuyện xưa, khiến cho những nghi vấn trước đây bỗng được cô xâu thành một chuỗi. Ngọc Lan cười khổ một tiếng, khó khăn mở miệng nói: “Thì ra, anh đã tìm được em lâu như vậy rồi.”

Hai mắt Nguyên Triệt nheo lại, nhìn cô không nói.

“Thôi bỏ đi…” Ngọc Lan mở cửa chính, trước bước vào phòng khách cô còn không nóng không lạnh bỏ lại một câu: “Anh muốn làm gì thì làm, những chuyện anh đã quyết định, ai có thể cản được?”

Vẻ mặt của Nguyên Triệt trầm xuống, dù cô biết tất cả sự thật thì thế nào, hắn chưa bao giờ làm điều gì không đúng. Trước đây không phải cô luôn vui vẻ nghe theo sự sắp xếp của hắn sao, bây giờ đã tới thời kì phản nghịch rồi à?

Nguyên Triệt đã nói là phải làm. Mấy ngày sau đó ngày nào ông Hải cũng gọi điện thoại cho Ngọc Lan, nhờ cô giúp ông khuyên con rể tương lai. Nhưng Ngọc Lan có thể làm được gì, cô cũng có lòng tự trọng của cô mà. Ông Hải nói mềm nói cứng cô đều không chịu nghe, ông bèn tức giận quát, số cổ phần của ông trước sau gì cũng sẽ là của cô, tại sao cô không chịu bảo vệ tài sản của mình.

Ngọc Lan nghe rồi toàn thân đều phát lạnh, vì cái cổ phần chết tiệt kia làm cho gia đình cô tan tác, bây giờ bảo tất cả đều là của cô, nghe vào tai thật trớ trêu làm sao. Cô hít thở vài lần mới hạ giọng nói: “Con sẽ không nhận bất cứ tài sản nào của ba, anh ấy nói đúng, ba nên về hưu dưỡng lão thôi.”

Câu nói vừa dứt cô liền cúp điện thoại. Làm con gái nói ra một câu ác độc với ba ruột là điều là cô chưa bao giờ dám làm, cho dù đã từng có ý nghĩ đó len lỏi trong đầu nhưng cô cũng chưa từng mạo phạm ông. Hiện tại, sau khi nói lên một câu nói nhẫn tâm như vậy, thế nhưng trong lòng cô cũng không thấy thoải mái.

Thôi đi, dù sao mọi chuyện cũng đã được số phận an bài rồi.

Công ty xuất nhập khẩu gỗ Hoàng Hà đổi chủ, người bước lên ghế chủ tịch là bạn thân của ông Hải, cùng ông vào sinh ra tử không biết bao nhiêu lần trên thương trường. Lúc ông ta huênh hoang tự đắc ngồi lên chiếc ghế trong văn phòng chủ tịch, thì ông Hải và bà Huệ cũng quyết định bán hết cổ phần, xin nghỉ việc.

Tình cảnh lúc đó Ngọc Lan không tận mắt chứng kiến, khi nghe trợ lý của Nguyên Triệt nói lại, có cảm giác như đang xem một bộ phim truyền hình đầy kịch tính ‘hạ bệ chủ tịch giành lấy công ty’ của Hong Kong vậy.

...

Ngày hôm sau, ông Hải hẹn Ngọc Lan ra gặp mặt nên cô và Nguyên Triệt đi đến quán cà phê Thiền. Từ sau khi Nguyên Triệt chứng kiến sự việc ở nhà nội cô đến nay, hắn không bao giờ để cô đơn độc đi gặp ai bên đó nữa.

Vẻ mặt của ông Hải rất buồn, phảng phất già thêm hai mươi tuổi. Khi ông thấy Ngọc Lan và Nguyên Triệt đi đến thì gật nhẹ đầu, cũng không làm mất thời gian nói: “Sau hôm nay ba sẽ đưa bà nội về quê an dưỡng tuổi già, có lẽ sẽ không về thành phố M nữa, sau này con tự chăm sóc bản thân thật tốt.”

Ông uống một ngụm trà nóng, khó khăn mở miệng nói: “Ba biết ba có lỗi rất nhiều với con và Bảo Hà. Lúc đó, ông nội con bệnh nặng bị liệt nửa người, xưởng gỗ gặp phải nhiều khách hàng thiếu nợ không trả, mấy nơi khai thác gỗ thì đến cửa đòi nợ mỗi ngày, tình hình thật sự nguy cấp. Nếu ba không chấp nhận sự giúp đỡ của bà Huệ thì gia đình nội con đã không trụ được đến giờ phút này. Ba làm cho ông nội tức giận sinh bệnh nặng, là ba bất hiếu, cho nên ba không nhẫn tâm để nửa đời sau ông bà nội phải sống trong thiếu thốn chật vật. Nhưng ba ngàn lần không ngờ, Bảo Hà mất sớm như vậy, vốn là ba muốn làm việc vài năm rồi đón mẹ con con về nhà…

Bảo Hà vừa mất, bà Huệ liền khăng khăng muốn cùng ba kết hôn, nếu không sẽ rút hết vốn mà bà ta đã bỏ ra cho công ty, cho nên ba cố gắng hoãn được lúc nào hay lúc ấy, muốn đợi đến lúc con được mười tám tuổi.

Ba biết ba có lỗi với con rất nhiều, ba thật sự không biết bà nội và mấy người cô lại đối xử với con như vậy. Bây giờ ba mới hiểu, tại sao lúc trước con kiên quyết đi làm thêm ở bên ngoài cũng không chịu ở nhà nhàn rỗi.

Sau khi con về ở với ba, bỗng có công ty nước ngoài vào góp vốn và giúp cho việc làm ăn của công ty chúng ta càng ngày càng phát đạt. Ba lại ham mê phát triển công ty, chỉ chú tâm vào kinh doanh, lơ đễnh không chăm sóc con chu đáo.

Khi con đi du học, ba nghĩ như vậy cũng tốt lắm. Con học xong rồi, sau này quay về có thể giúp ba kinh doanh. Con không thích kinh doanh gỗ cũng được, ba sẽ mở nhà hàng khách sạn để cho con làm chủ. Không ngờ con đi một lần là đi hai năm, mỗi kì nghỉ ba muốn mua vé cho con về thì con nói con đi làm không thể về.

Rồi ba thấy email báo tin con đính hôn, ba có chút không vui, ba muốn nhìn xem con rể tương lai như thế nào mới an tâm giao con cho cậu ta, nhưng ba không ngờ con lại âm thầm đính hôn không cho ba biết. Cho nên ba chần chờ hơn tuần lễ mới nén giận nhắn tin chúc mừng con.

Vốn là ba nên vui mừng, vì con gặp được người tốt nhưng ba lại ích kỷ ghen tị, lại không biết biểu lộ tình cảm nên làm con càng ngày càng xa ba.

Cả đời ba… vậy mà để đồng tiền và danh vọng làm mờ mắt, làm mất cả vợ cả con…”

Ngọc Lan nghe ông nói từng câu từng chữ, gõ vào trong tai giống như lời thú tội muộn màng, trong hai mắt đều bị sương mù che phủ. Cô úp mặt vào trong ngực của Nguyên Triệt, cố gắng lắc đầu không muốn nghe gì nữa.

Cuối cùng ông Hải đứng dậy nói: “Con nói đúng, tiền của ba toàn bộ đều là đồng tiền dơ bẩn đã làm hại cuộc đời Bảo Hà và con, con không chạm vào là đúng. Sau khi ba đưa bà nội con về quê rồi, sẽ đi đến chùa nơi chôn cất mẹ con, cuộc đời còn lại sẽ làm công quả để chuộc lại lỗi lầm đã gây ra.”

Ngọc Lan thấy ông muốn rời đi, xô ghế đứng bật dậy nghẹn ngào kêu một tiếng: “Ba…”

Ông Hải đứng sững lại, quay đầu kinh ngạc nhìn cô, ông đã nghĩ đến việc không bao giờ được nghe tiếng gọi này một lần nào nữa. Ông như thấy lại hình ảnh của cô bé con ngày xưa, tóc buộc thành hai cái đuôi gà ngây thơ chơi đùa cùng lũ bạn trong xóm nhỏ, khi ông đi làm về đưa cho cô một bịch hạt điều nhỏ như lòng bàn tay cũng có thể làm làm cô vui vẻ nói cười suốt một buổi tối. Nhưng ông biết từ khi ông nhẫn tâm dứt áo rời đi, cô bé con ngày xưa cũng không thể cười ngọt ngào gọi ‘ba’ với ông nữa rồi.

“Con và mẹ không trách ba…”

Ông Hải gật gật đầu, muốn nói cám ơn nhưng nói không ra miệng, chỉ có thể mấp máy môi, nhìn sang Nguyên Triệt lúc này cũng đã đứng dậy đi đến kế bên Ngọc Lan, “Sau này nhờ cậu chăm sóc tốt cho con gái tôi.” Sau đó ông cúi đầu từ từ rời khỏi quán cà phê Thiền vắng khách.

Nguyên Triệt nắm tay Ngọc Lan lại, khẽ kéo nhẹ cô, để cô tựa đầu trên ngực của mình.

Chuyện quá khứ của Bảo Hà và ông Hải cũng nên kết thúc ở đây thôi.