Nguy Hiểm Và Quyến Rũ

Chương 32: Đánh cược



Sóng biển từng đợt từng đợt đập vào nhau, mưa như trút nước, cuồng phong như muốn hủy diệt cả thế giới. Bên ngoài quán rượu là một mảnh tối đen như mực.

Sơ Nhuế cả người ướt đẫm bị đưa vào căn phòng này, cô run rẩy, từng bước từng bước lui về phía sau, cho đến khi lưng chạm vào cửa sổ lạnh như băng. Chỉ cần cửa sổ bị vỡ là cô sẽ rơi xuống biển.

Mà trước mắt cô là người đàn ông cũng ướt sũng, trên gương mặt lạnh lùng thêm sự hung ác mà cô chưa từng nhìn thấy, hắn đang tức giận, đang nổi giận, trong đôi mắt sâu không lường được kia mơ hồ cất giấu cõi lòng tan nát.

Hắn từng bước từng bước đến gần, Sơ Nhuế tựa vào cửa sổ, ngực phập phồng.

"Anh làm gì cậu ta rồi?" Sơ Nhuế khẩn trương siết chặt hai tay, rất lo lắng cho Diệp Tư Dữ bị đánh bất tỉnh kia.

Tròng mắt Giang Hàn Úc lãnh đạm, giọng cũng lạnh lùng: "Em rất quan tâm đến tên đó?"

"Sao anh phải làm vậy với cậu ta, tại sao----"

"Em cảm thấy là tại sao?" Giang Hàn Úc hỏi ngược lại, hắn đứng trước mặt Sơ Nhuế, ngón tay nâng cằm cô lên.

Sơ Nhuế bị buộc ngẩng đầu, chống đối với ánh mắt đen nhánh của hắn, Sơ Nhuế run mấy giây, hiểu ra.

"Anh là vì em? Bởi vì em, anh mới làm vậy với cậu ta----"

"Ừ.". ngôn tình tổng tài

Giang Hàn Úc thẳng thắn thừa nhận.

Sơ Nhuế sụp đổ.

"Anh điên rồi sao?! Cậu ta đâu có làm cái gì, em với cậu ta không có quan hệ gì cả, anh làm như vậy cậu ta sẽ chết!"

"Em lo lắng tên đó sẽ chết, vậy tôi thì sao, em có nghĩ tới tôi không?" Trong mắt Giang Hàn Úc tràn đầy đau thương, hắn hạ thấp giọng hỏi cô, "Em có nghĩ tới không có em, tôi cũng sẽ chết không?"

"Giang Hàn Úc anh chính là một kẻ điên!"

"Đúng, tôi chính là một người điên, tôi không thể nhìn em đính hôn với một thằng đàn ông khác."

Sơ Nhuế dừng lại, ánh mắt lóe lên ánh sáng, "Sao anh biết..."

"Từ ngày đầu tiên em rời đi, cái gì tôi cũng biết. Em cố ý đến nơi này, em biết là tôi sẽ vĩnh viễn không đặt chân tới hòn đảo này, nhưng tôi không thể trơ mắt nhìn em đính hôn với thằng đàn ông khác."

Giang Hàn Úc vừa chậm rãi nói vừa buông ngón tay ra, trên cằm Sơ Nhuế lưu lại dấu tay đỏ ửng.

Hắn bi thương, đau xót nhìn chằm chằm cô, nói: "Tôi luôn nghĩ em sẽ quay về, tôi tin em sẽ quay về, nhưng tại sao em lại đối xử với tôi như vậy? Mới vài ngày, em liền yêu người khác, tại sao...."

Hắn lầm bầm, "Tại sao..."

"Tại sao..."

Nước mắt Sơ Nhuế rơi xuống, không thể tin nhìn Giang Hàn Úc, "Anh còn theo dõi em, em làm gì anh đều biết."

Tim cô rất đau, cô muốn hỏi anh tại sao.

"Tại sao anh vẫn không thay đổi, tại sao anh còn làm như vậy---- Anh không biết vì sao mà em rời đi sao?"

Cô níu lấy cổ áo ướt đẫm của hắn, chất vấn hắn, nhưng lại vô lực rơi nước mắt.

Giang Hàn Úc cầm lấy tay Sơ Nhuế, Sơ Nhuế muốn tránh, hắn liền ôm cả người cô vào trong ngực.

Sơ Nhuế vẫn đang giãy giụa, dùng sức đẩy hắn ra.

"Anh mãi mãi sẽ không biết vấn đề của bản thân mình, cho tới bây giờ anh cũng không nghiêm túc nghĩ lại sai lầm của bản thân, anh luôn làm em không cách nào thở nổi, làm sao em có thể tiếp tục ở bên anh?"

"Chuyện giữa chúng ta không liên quan đến người khác, sao anh lại đi làm hại người vô tội."

Giang Hàn Úc bị Sơ Nhuế đẩy ra, biểu tình thống khổ, hắn hỏi cô: "Thằng đó vô tội sao? Nó vô tội chỗ nào? Tại sao đến bây giờ em vẫn còn quan tâm đến thằng đó."

Rất ít khi Giang Hàn Úc mất khống chế như vậy, thời điểm đối mặt với Sơ Nhuế luôn là sự ôn nhu, hoặc cũng là sự hèn mọn vỡ vụn.

Nhưng bây giờ, anh đang chất vấn cô: " Rốt cuộc ở trong lòng em tôi là cái gì, tôi yêu em như vậy, tôi dùng tất cả tới yêu em---"

Sơ Nhuế bị anh dọa đến run run, cô có thể từ lời nói của anh cảm nhận được sự bi thương, nhưng cô lại sợ anh như thế này.

Sơ Nhuế không biết khi Giang Hàn Úc nhìn thấy thiệp mời đính hôn kia đã đau đớn đến nhường nào.

Hắn vẫn luôn biết nhất cử nhất động của Sơ Nhuế, khi biết chuyện này liền chạy ngay đến đây.