Ngụy Trang Kiều Thê

Chương 5



Sau khi Hứa Niệm Dao ra khỏi quán ăn của người bạn thì không vội vàng về nhà.

Thời tiết hôm nay rất tốt. Hơn một tuần trước đó nàng vẫn luôn bị mẹ giữ ở nhà, không cho đi đến bất cứ nơi nào. Bây giờ vất vả lắm mới có lại được sự tự do, đương nhiên nàng muốn đi dạo khắp nơi, trải nghiệm cuộc sống một chút.

Bước đầu tiên cần phải làm chính là đi xem thử sản nghiệp của mình.

Không giống như tiểu kiều thê đi làm công cho người khác 9 giờ đi làm 5 giờ tan làm, làm đại tiểu thư của nhà họ Hứa, mặc dù Hứa Niệm Dao cũng không muốn làm người thừa kế gì đó của tập đoàn, nhưng cũng không có nghĩa nàng không có việc làm.

Tùy tiện bỏ ra ít tiền ký hợp đồng vài cửa hàng, còn không phải là chuyện dễ như trở bàn tay sao. Nhân viên trong đó đủ để bà chủ như nàng không cần mỗi ngày đi đến, thỉnh thoảng dạo qua một lần là được.

Ví dụ như câu lạc bộ ở trước mặt, chính là do trước đó nàng rảnh rỗi không có chuyện gì làm ký hợp đồng với Ninh Thanh. Phạm vi hoạt động bên trong rất rộng, bắn cung, bóng rổ, bowling. Trên cơ bản, những môn vận động đang hot hiện tại đều có đủ ở chỗ này.

Phòng làm việc cũng tương đối thoải mái.

Khóe môi Hứa Niệm Dao khẽ nhếch, một đường trầm ổn gật đầu. Trong tiếng chào hỏi và ánh mắt nhìn chằm chằm của mọi người đi thẳng vào thang máy, ấn nút đi lên tầng cao nhất, khí chất xuất chúng, đoan trang ưu nhã.

Sau vài giây, cửa mở ra, trùng hợp Ninh Thanh đang đứng trước cửa thang máy. Nhìn thấy nàng, lập tức cong môi cười một tiếng: "Sao hôm nay Hứa đại tiểu thư của chúng ta lại đến đây vậy?"

"Đúng lúc rảnh rỗi." Hứa Niệm Dao nói, đẩy cửa phòng ra, đi đến bàn làm việc của mình, ngồi xuống, tâm trạng vô cùng tốt: "Cho nên mới cố tình đến đây một chuyến thăm cậu."

"Cố tình?" Ninh Thanh nghe xong thì hừ nhẹ. Hai người đã quen biết nhau từ rất sớm. Tình cách gì gì đó của đối phương đều đã hiểu rõ ràng, cô ấy mở miệng trêu chọc: "Sao mình có chút không tin nhỉ."

"Tiện đường nên tới đúng không?" Cô ấy hỏi, rất nhanh đã vạch trần lời nói dối của Hứa Niệm Dao, trêu chọc người trước mặt đỏ cả mặt.

Sau một lúc lâu, Hứa Niệm Dao khó chịu hừ một tiếng: "Được rồi, là tiện đường."

Ninh Thanh lập tức lộ ra biểu cảm mình biết mà: "Đi đâu vậy, ra ngoài sớm thế này?"

"Đưa người ta đi làm, thuận tiện đi cắt băng khánh thành."

Cuộc sống của đại tiểu thư chính là bận rộn như vậy.

Hứa Niệm Dao tổng kết đơn giản cho cô ấy nghe, thoáng nhớ lại một chút, cảm thấy có chút mệt mỏi, tiện tay cầm lon cà phê lên, tựa vào ghế bà chủ, uống mấy ngụm.

Không đợi uống xong, Ninh Thanh ở phía bên kia lại vứt ra một câu hỏi: "Đưa người ta đi làm? Ai vậy?"

"Không nói cho cậu biết." Hứa Niệm Dao liếc nàng một cái: "Sao hỏi nhiều quá vậy?"

"Thứ mình muốn hỏi còn nhiều lắm." Ninh Thanh nghe xong vô cùng vui vẻ: "Ví dụ như tối đó ở quán bar, cô gái đi với chú Trương để đón cậu về là ai vậy?"

Quanh đi quẩn lại, kết quả cuối cùng đều là Cố Thanh Ly.

Hứa Niệm Dao hừ lạnh một tiếng, không muốn nói cho cô ấy, cầm lon cà phê, nhắm mắt không nói.

"Lúc đó, mỗi người đều nói một kiểu. Mình đại khái nghe được vài câu. Có rất nhiều người đều đoán cô gái đó có khả năng có một chân* với cậu." Ninh Thanh nói: "Có một chân, chắc cậu biết là gì nhỉ, chính là..."

*Có gian tình.

Lời còn chưa nói xong, liếc mắt nhìn thấy Hứa Niệm Dao không hề phản bác, vẫn như cũ ngồi ở đó như thiền sư nhập định, vệt đỏ trên mặt rõ đến mức không thể nào xóa đi được.

Ninh Ngọc nhìn thấy có chút kinh ngạc: "Cậu... hai người đừng nói thực sự có một chân nhé?!"

Chậc, phiền ghê.

Hứa Niệm Dao bị cô ấy làm cho mất kiên nhẫn, im lặng một lúc lâu, cuối cùng vẫn bất đắc dĩ nói ra tình hình thực tế: "Đâu có nghiêm trọng như bọn họ nói đâu chứ."

Ninh Ngọc hít sâu: "Vậy là?"

"Không khoa trương như vậy đâu." Hứa Niệm Dao nghiêm túc suy nghĩ, giơ tay so sánh: "Cũng chỉ có... một ngón tay thôi."

Giỡn chơi, việc riêng tư quan trọng như thế này, không phải cứ đơn giản nói hết cho người ta biết như vậy.

Hứa Niệm Dao nói xong một câu cuối cùng, lập tức ngậm miệng lại, mặc cho Ninh Thanh có hỏi sao cũng sẽ không tiếp tục tiết lộ ra bất cứ chi tiết nào nữa.

Sau một lúc lâu, Ninh Thanh cũng hỏi đến mỏi mệt, thở dài ngồi xuống ghế, bất đắc dĩ nhìn về phía nàng: "Bỏ đi, bỏ đi, không nói nữa."

"Mình chỉ hỏi thêm một câu nữa thôi." Cô ấy nói, giọng nói nghiêm túc hơn vừa rồi không ít: "Cậu ở cùng với cô ấy có vui vẻ không?"

Vui vẻ không? Câu hỏi này thực sự có chút khó.

Hứa Niệm Dao chần chừ, âm thầm nhớ lại từng chuyện một đã xảy ra trước đó, bao gồm cả việc bị ép đăng ký kết hôn, bao gồm chuyện say rượu, bao gồm chuyện đêm hôm khuya khoắt say khướt đưa ra thỏa thuận gì đó với người ta.

Không chỉ không vui mà thậm chí còn có chút buồn bực.

Hứa Niệm Dao nhíu mày, mở miệng vừa muốn trả lời, nhưng suy nghĩ bỗng thay đổi, không hiểu sao lại nghĩ đến viên kẹo trân quý lúc sáng. Lời nói đã đến khóe miệng thì dạo quanh vài vòng, rồi sau đó nuốt xuống.

Gương mặt lúc đỏ lúc trắng. Ninh Thanh còn tưởng rằng nàng đột nhiên nổi hứng đi học kịch đổi mặt.

"Rốt cuộc là thế nào?" Cô ấy thở dài, cưỡng ép cắt ngang mạch hồi tưởng của Hứa Niệm Dao: "Cho câu trả lời chắc chắn đi."

"Cũng không tệ." Sau một lúc lâu, Hứa Niệm Dao nhỏ giọng lầm bầm một câu.

"Không tệ là được rồi." Trái tim Ninh Thanh rất mệt. Nhìn thấy lính mới trên cơ bản chưa từng hẹn hò yêu đương với ai này mà phát rầu, muốn truyền thụ chút kinh nghiệm cho nàng: "Vậy sau này phải đối xử với người ta tốt một chút, quan tâm người ta nhiều hơn. Quan tâm người ta thiếu cái gì, cần cái gì.

Cần gì...

Vừa mới nói xong, Hứa Niệm Dao thực sự đã nhận được một chút dẫn dắt. Nghĩ đến viên kẹo lúc sáng thực sự quá mức trân quý, không trả lại chút quà thì thực sự không thích hợp, cũng liền mở miệng nghe ngóng một chút từ chỗ của Ninh Thanh.

Cho đến buổi chiều mới rời khỏi đó. Đi làm một chút chuyện trước, sau đó mới ngựa không ngừng vó chạy đến dưới lầu nơi làm việc của Cố Thanh Ly.

Thời gian vừa đúng lúc.

Hứa Niệm Dao kéo cửa sổ xuống, bắt chéo chân nhìn ra phía bên ngoài, đủ khí thế, giống như một doanh nhân thành công ngạo nghễ nhìn mọi người, tìm kiếm bóng dáng của Cố Thanh Ly giữa đám đông rộn rộn ràng ràng.

Cho đến khi liếc mắt nhìn ba đợt người, cuối cùng mới nhìn thấy tiểu kiều thê chậm rãi bước ra khỏi tòa nhà lớn của công tay.

Dường như cô có chút mệt mỏi.

Hứa Niệm Dao buông đôi chân bị ép có chút tê tê xuống, mở rộng cửa sổ xe nhìn ra bên ngoài, mượn chút ánh nắng còn sót lại nơi đường chân trời quan sát bóng dáng của Cố Thanh Ly. Nhìn thấy cô không chỉ bước đi chậm chạp, thậm chí còn giơ tay lên, đặt lên huyệt Thái Dương xoa nhè nhẹ.

Thực sự có chút đáng thương.

Hứa Niệm Dao âm thầm giúp cô mở cửa ghế lái phụ, nhìn cô đi vào ngồi xuống ghế, rồi lại nhìn chằm chằm người ta thắt dây an toàn, lúc này mới khởi động xe.

Thuận tiện theo bản năng mở miệng hỏi han, quan tâm một câu: "Em có mệt lắm không?"

"Vẫn ổn." Cố Thanh Ly thấy vậy, rất nhanh lại mỉm cười: "Không có gì."

"Trái lại là Niệm Dao đó." Cô hỏi, giọng nói rất nhẹ, trong đó còn xen lẫn sự lo lắng: "Có phải chị chờ ở đây lâu lắm rồi không?"

"Không có." Hứa Niệm Dao lập tức phủ nhận: "Tôi bận rộn lắm, làm xong chuyện mới chạy đến đây, vừa đến vài ba phút thôi."

Bất quá chỉ là mạnh miệng mềm lòng thôi.

Cố Thanh Ly nghe thấy vậy, trái tim không khỏi nhũn ra, đút tay tìm kiếm trong túi, cầm được viên kẹo mình mới lấy ở trên bàn làm việc về, đưa cho nàng: "Còn muốn không?"

Vốn còn tưởng rằng Hứa Niệm Dao sẽ nhận lấy giống như buổi sáng, lại không ngờ nàng đột nhiên giật mình, nhìn về phía viên kẹo kia, im lặng vài giây, liên tục lùi về phía sau.

Thậm chí còn nhỏ giọng lẩm bẩm: "Tôi cũng không có chuẩn bị nhiều phần quà trả lễ vậy đâu."

Cố Thanh Ly không nghe rõ: "Cái gì?"

"Không có gì." Ý thức được sự thất thố của mình, Hứa Niệm Dao vội ho một tiếng, ổn định lại cảm xúc, ngồi thẳng lưng lên, một lúc lâu mới nghĩ ra được cái cớ, thế là nghiêm túc, đàng hoàng quay đầu nhìn về phía người ngồi bên cạnh, nói: "Chủ yếu là do ăn nhiều kẹo quá sẽ không tốt cho răng."

Dáng vẻ thành thật của nàng không hiểu sao lại khiến cho người ta có chút muốn bật cười.

Cố Thanh Ly nhìn nàng, đột nhiên cảm thấy cảm giác mệt mỏi trên người có vẻ đã tản đi không ít, thay vào đó là từng chút cảm giác vui vẻ phát ra từ tận đáy lòng. Môi cũng theo bản năng cong lên.

Nụ cười đó, đúng là còn ngọt hơn cả kẹo.

Khiến cho Hứa Niệm Dao lập tức lại ngây người, chân đứng không vững, xem phanh là chân ga, một lúc lâu mới có thể lái xe đi.

Lúc hai người về đến nhà, bên phía phòng bếp đã làm cơm xong.

Dựa theo lời Hứa Niệm Dao nói để xử lý thịt bò Wagyu, một phần cắt lát nướng than, phần còn lại thì đem đi làm những món ăn khác, được bày ra trên bàn. Mùi thơm nương theo không khí bay vào xoang mũi, dễ dàng khơi dậy cảm giác thèm ăn.

Hôm nay xem như là một ngày rất vui vẻ.

Tâm trạng của Hứa Niệm Dao rất tốt, mở miệng kêu người hầu lấy ra chai rượu ngon bảo bối của mình, vốn chỉ muốn dùng để trợ hứng, nhưng không ngờ không để ý lại uống có hơi nhiều.

Con người một khi uống quá nhiều, trong lòng sẽ không giấu được chuyện gì. Trùng hợp hôm nay mới học thuộc được giá cả của đồ ăn, sợ tiểu kiều thê không thích ăn, thế là nàng vừa ăn vừa giải thích: "Dưa leo hai tệ nửa ký này ngon ghê. Em mau nếm thử xem."

"Cái ức gà mười tệ hai nửa ký này cũng không tệ, có thể bổ sung protein."

"Còn có cà chua tám hào nửa ký này nữa."

"..."

Cứ thế, tất cả người hầu ở hiện trường nghe thấy mấy lời này đều bốn mắt nhìn nhau, trong lòng run sợ, không biết còn tưởng rằng tiểu thư nhà mình bị điên rồi, đang yên đang lành tự dưng lại đọc thuộc lòng giá cả đồ ăn.

Mấu chốt là biểu cảm kia trông vô cùng nghiêm túc, cũng không giống như đang nói đùa.

Đám người hầu sắp phát điên rồi, nhìn ngó lẫn nhau, không ai dám nói chuyện, đứng yên tại chỗ cũng không được mà bỏ đi cũng không xong, một ngày tựa như một năm.

Cũng may một lúc sau, vị tiểu thư còn lại rốt cuộc cũng mở miệng.

"Niệm Dao." Cố Thanh Ly nói, ngước mặt nhìn nàng một cái, sau đó mới mỉm cười nâng ly rượu lên chạm ly với nàng: "Em biết rồi, những món này trông có vẻ rất ngon miệng. Em sẽ ăn từ từ nhé."

"Chị cũng mau ăn đi." Cô nói, đáy mắt lóe sáng, phản chiếu ánh nến: "Để lát sẽ nguội lạnh."

Chỉ vài câu, như có tác dụng trấn an, Hứa Niệm Dao mới nãy say rượu nói linh tinh cuối cùng cũng chịu ngậm miệng lại, có thể nghiêm túc ăn cơm.

Sau bữa ăn, cả đám người hầu tiến đến thu dọn chén đũa. Chú Trương quản gia thì sớm đã chu đáo pha trà cho hai người, đồng thời còn chuẩn bị một vài món điểm tâm ngọt.

Hứa Niệm Dao uống quá nhiều, mệt mỏi rã rời. Điểm tâm ngọt và trà chẳng muốn đụng đến thứ nào, ngồi với Cố Thanh Ly trên ghế sô pha một chút, thực sự không chịu nổi nữa mới tự mình đứng lên, chuẩn bị lên lầu ngủ.

Nhưng ai ngờ còn chưa đi đến đầu cầu thang thì lại giống như đột nhiên nghĩ đến chuyện gì đó, một lần nữa quay trở về, đi đến trước mặt Cố Thanh Ly, chậm rãi đứng vững.

Dáng người tuyệt mỹ che khuất ánh đèn, đem người kia bao phủ trong bóng tối giữa một mảnh đèn đuốc sáng rực.

"Sao vậy Niệm Dao?" Cố Thanh Ly thấy thế, rất nhanh lại cong môi hỏi thăm: "Còn quên chuyện gì vẫn chưa làm à?"

"Ò." Vừa mới nói xong, Hứa Niệm Dao gật gật đầu, lập tức nhét tay vào trong túi tìm kiếm, lấy ra một thứ đồ chơi gì đó hình chữ nhật, đưa cho Cố Thanh Ly.

Màu xanh lam, là thẻ xe buýt.

Cố Thanh Ly ngây ngươi, còn chưa kịp nói chuyện thì đã nghe thấy trên đỉnh đầu tiếp tục truyền đến giọng nói của Hứa Niệm Dao, rất nhẹ, thậm chí còn có chút đắc ý, nói với nàng: "Cảm ơn món quà buổi sáng của em. Đây là quà trả lễ của tôi."

"Nhưng mà bên trong cũng không có nhiều tiền đâu. Em dùng đỡ trước đi, không đủ cứ nói." Nàng nói, nghiêm túc dặn dò tiểu kiều thê: "Không cần khách sáo."

"Không nhiều... là bao nhiêu?" Cố Thanh Ly hỏi, trong lòng không hiểu sao lại dâng lên chút lo lắng, ngay cả nụ cười trên mặt cũng cứng đờ.

Một lúc sau, Hứa Niệm Dao dựng lên năm ngón tay.

"Tầm năm chục ngàn tệ*."

*Khoảng 187tr tiền Việt =)))