Ngụy Trang Kiều Thê

Chương 9



Buổi đêm tịch mịch, cô độc vẫn còn rất dài, rất dài.

Hứa Niệm Dao ngồi yên tại chỗ nhìn mặt trăng một lúc, trong đầu cứ nghĩ đến chuyện chai nước kia, không biết tại sao lại đột nhiên không ngủ được. Gương mặt và vành tai giống như đang phát sốt, vô cùng nóng.

Bất đắc dĩ đành phải lắc đầu, vén chăn lên, chạy đến nhà vệ sinh run một lúc, hứng làn nước lạnh úp lên mặt.

Lúc này, gương mặt mới dần nguội đi, nhưng lại không ngủ được nữa.

"..."

Trong lòng Hứa Niệm Dao tràn đầy phiền muộn: "Haiz!"

Chất lượng giấc ngủ lúc trước của nàng rất tốt, hiếm khi choàng tỉnh giữa nửa đêm canh ba như thế này, đột nhiên có chút không thích ứng được. Nàng đi vòng vòng trong phòng, nằm không được, ngồi không xong, cuối cùng dứt khoát chạy đến đứng trước cửa sổ.

Cho đến khi đón được cơn gió lạnh từ phía đối diện thổi đến, tâm trạng cuối cùng mới sảng khoái không ít.

Một lúc sau, nàng cầm điện thoại lên, mở giao diện tìm kiềm, nhập vào mấy chữ: [Phải làm thế nào khi hôn gián tiếp với vợ mình?]

Toàn tìm kiếm ra được mấy thứ quỷ quái. Vòng tròn trên giao diện xoay tròn mấy lần, cuối cùng nhảy ra mấy kết quả tìm kiếm có liên quan:

[Làm thế nào khi hôn gián tiếp với khuê mật của vợ?]

[Làm sao khi vợ của mình hôn gián tiếp với người đàn ông khác?]

[Vợ mình hôn người khác, bạn phải làm thế nào?]

Rất loạn.

Hứa Niệm Dao im lặng, rời khỏi tìm kiếm, mở ra một diễn đàn tình cảm nào đó, giãy dụa mấy giây, cuối cùng vẫn viết một bài, đăng lên vấn đề lúc nãy.

Mặc dù lúc này đã qua rạng sáng, nhưng trên diễn đàn vẫn rất náo nhiệt. Bài viết vừa mới đăng lên thì đã lập tức nhận được không ít câu trả lời nhiệt tình của cư dân mạng.

[???]

[Tình huống gì đây, sao tôi lại cảm thấy khó hiểu thế nhỉ?]

[Vợ? Cho nên ý của chủ thớt là đã kết hôn rồi à? Kết hôn rồi mà còn ngây thơ như vậy. Hôn gián tiếp cũng phải đến đây hỏi. Bạn không được rồi!]

Internet là một thứ rất thần kỳ. Cho dù người khác có cách xa bạn ngàn dặm thì vẫn có thể thuận lợi chọc bạn tức điên lên.

Hứa Niệm Dao bị câu bạn không được rồi của người kia chọc tức. Dựa vào sự phong độ và lễ phép nên không tranh luận với cô ta, tiện tay xóa bỏ bài viết, kéo cái ghế đến đối diện cửa sổ, ngồi xuống, nhìn ánh trăng sáng u buồn đến ngẩn người.

Cứ như vậy, ngồi thẳng đến sáng. Lần đầu tiên thưởng thức được mặt trời mới ló dạng.

Sự thật chứng minh, hậu quả của việc thức đêm vô cùng nghiêm trọng.

Hứa Niệm Dao hơn nửa đêm không ngủ. Toàn thân trên dưới đều có chút mệt mỏi. Có lẽ vì ngồi hơi lâu nên thậm chí còn bị đau lưng. Mọi bộ phận trên cơ thể đều không cón chút sức lực.

Dù sao hôm nay cũng không có chuyện gì để làm, lát nữa ngủ bù là được.

Hứa Niệm Dao thở dài, thong thả vệ sinh cá nhân rồi gọi điện thoại nói với Ninh Thanh lát nữa cùng nàng đi đến câu lạc bộ một chuyến, sau đó cất điện thoại, chậm rãi đi xuống lầu.

Hôm nay đúng lúc là ngày Thất Tịch. Trước đó Cố Thanh Ly cũng đã nói công ty của cô bận rộn nhiều việc, chỉ sợ sẽ phải tăng ca giống như hôm qua.

Hứa Niệm Sao đi thẳng xuống lầu, vừa ngước lên, quả nhiên nhìn thấy bóng dáng của cô đang ngồi cạnh bàn ăn. Hôm nay, tiểu kiều thê đổi một chiếc váy màu tím nhạt. Những sợi tóc xinh đẹp được tùy ý buộc lại phía sau đầu. Cổ tay vừa trắng nõn, lại thon thả. Đôi chân giấu dưới bàn ăn vừa xinh đẹp, lại vừa thon dài.

Cả người trông vô cùng đẹp mắt.

Hứa Niệm Dao không cẩn thận đối mắt với cô, trong đầu lập tức lại thoáng qua những hình ảnh liên quan đến tối hôm qua, rồi lại nhìn tiểu kiều thê, không hiểu sao có cảm giác bầu không khí xung quanh hình như đang thay đổi.

Vội vàng kêu một tiếng. Nàn mở miệng, vừa định nói chuyện.

Nhưng còn chưa nói ra thì đột nhiên lại bị Cố Thanh Ly lên tiếng cắt ngang. Chỉ nhìn thấy ánh mắt của cô dừng lại trên gương mặt của mình vài giây, sau một lúc lâu, đáy mắt vậy mà lại hiện lên một chút khó hiểu. Không đợi Hứa Niệm Dao nói tiếp, cả người đã đứng lên.

Chỉ trong chốc lát, người kia đã đi đến trước mặt nàng.

"Sao vậy?" Hứa Niệm Sao có chút lo lắng, lùi lại theo bản năng: "A."

Một giây sau, một bàn tay mềm mại lại ấm áp đột nhiên chậm rãi vươn đến, áp lên gương mặt của nàng: "Niệm Dao, sao mặt của chị lại đỏ như thế này vậy?"

"Hả?" Trong lòng Hứa Niệm Dao lập tức lộp bộp một tiếng, nhìn cô, cưỡng ép mạnh miệng: "Không có gì. Có thể là vì mới vừa ngủ dậy đó."

"Tôi không sao." Nàng nói, chậm rãi giơ tay lên, muốn kéo tay của tiểu kiều thê xuống. Ai ngờ người kia lại đi trước một bước. Còn chưa đợi nàng chạm đến người ta thì đã nhìn thấy bàn tay xinh đẹp kia dời lên trán của nàng.

Hứa Niệm Dao ngây ngẩn cả người, giống như một học sinh tiểu học làm sai chuyện gì đó, đứng yên tại chỗ, không dám động đậy.

Cho đến khi nghe thấy Cố Thanh Ly trước mặt lại mở miệng một lần nữa.

Cô nói: "Niệm Dao, hình như chị bị sốt rồi."

Hứa Niệm Dao: "Hả?"

Hứa Niệm Dao vô cùng chấn động: "Không thể nào!"

Khó trách cả người đều cảm thấy không thoải mái, hóa ra là bị sốt rồi.

Hứa Niệm Dao cảm thấy bản thân có chút mất mặt, đối diện với tiểu kiều thê đang đặt câu hỏi sống chết cũng không chịu nói tại sao lại thành ra như vậy. Cuối cùng đành bó tay, bị người ta cưỡng ép đưa đến cạnh bàn ăn, ăn xong điểm tâm, uống một chút thuốc, sau đó lại bị vội vàng kéo lên phòng ngủ nghỉ ngơi.

"Hôm nay tôi còn muốn ra ngoài nữa." Hứa Niệm Dao nghe thấy thì lập tức lắc đầu: "Em không cần để ý đến tôi. Tôi không bị nghiêm trọng như vậy đâu."

"Hơn nữa, không phải em cần phải đi làm sao. Mau đi đi. Lát nữa sẽ trễ đó." Nàng nói, xua xua tay, cưỡng ép giả vờ như không sao: "Tôi rất tốt. Tôi vẫn ổn mà."

Đã thành như vậy rồi mà tới giờ vẫn còn khoe khoang.

Cố Thanh Ly thở dài, không thèm nghe lời nàng giải thích, nhẹ giọng kêu nàng nằm xuống giường, lại tiện tay giúp nàng đắp chăn xong rồi sau đó mới nói: "Hôm nay em không đi làm, lát nữa xin nghỉ phép với cấp trên là được rồi."

"Không đi á?" Hứa Niệm Dao nghe xong, lập tức bật dậy theo bản năng: "Không đi sao được chứ."

"Không phải hôm nay là Thất Tịch, là thời gian đặc thù sao?" Nàng hỏi, giọng nói còn nghe ra được có vẻ rất sốt ruột: "Cấp trên của em đã đặc biệt nhấn mạnh là phải đi làm mà. Em thực sự có thể không đi à?"

"Không có gì không được hết." Cố Thanh Ly lắc đầu, ánh mắt nhìn về phía Hứa Niệm Dao vô cùng lo lắng, một lúc sau lại nhẹ nhàng mỉm cười: "Công việc dĩ nhiên rất quan trọng, nhưng chị cũng vậy."

"Hơn nữa, hôm nay là Thất Tịch mà." Cô nói, đáy mắt phản chiếu ánh sáng lấp lánh: "Thất tịch thì dĩ nhiên phải ở chung với vợ của mình mới được chứ."

Lần này không phải kêu Niệm Dao, mà lại kêu là vợ.

Sau khi nghe xong, Hứa Niệm Dao sửng sốt. Trong lòng không hiểu sao lại nảy sinh cảm giác thẹn thùng, nhoáng một cái, bản thận lại bị tiểu kiều thê đặt nằm xuống giường, hất chăn lên đắp kín cho nàng.

Đồng thời nhận được lời dặn dò dịu dàng: "Ngủ đi, nghỉ ngơi một chút thì sẽ tốt thôi."

Hứa Niệm Dao "ừm" một tiếng, gật gật đầu, mang theo gương mặt đỏ chót trả lời cô, không biết là do bị sốt hay là do xấu hổ.

Vốn dĩ còn có chút không thích ứng được việc Cố Thanh Ly ở bên cạnh chăm sóc cho mình, nhưng cũng không chịu đựng được cảm giác mệt mỏi và buồn ngủ. Ngửi thấy mùi hương Lavender thơm ngát kia, bất tri bất giác vậy mà cũng dần dần ngủ thiếp đi.

Thậm chí còn có một giấc mơ. Trong mơ, nàng nhìn thấy bà chủ của Cố Thanh Ly đang làm khó dễ cô.

"Cái công ty rách nát này, không làm cũng được!" Hứa Niệm Dao ở trong mơ nỉ non lên tiếng. Lòng đầy căm phẫn, khiến cho Cố Thanh Ly vốn dĩ đã định rời đi lại một lần nữa quay về.

Lẳng lặng đi đến bên cạnh giường, đôi mắt vẫn như cũ, ngắm nhìn người đang thì thẩm, nỉ non trên giường. Sau một lúc lâu, cô hơi cúi người xuống, nhích lỗ tai lại gần, cho đến khi có thể nghe rõ được giọng nói của nàng.

"Đừng khóc mà, đây cũng không phải là chuyện lớn gì cả."

"Không đi làm cũng không sao. Ở chỗ này chịu uất ức gì chứ!"

"... Tôi nuôi em nhé."

Tuy nói chỉ là vài tiếng nỉ non vô thức trong giấc mơ.

Nhưng lại khiến cho người nghe nghe xong lập tức nở nụ cười.

Hứa Niệm Dao ngủ một giấc đến tận giữa trưa. Mặt trời chiếu đến mông.

Thuốc cũng xem như có tác dụng. Sau khi tỉnh lại, cơ thể dễ chịu hơn rất nhiều, đầu cũng không còn đau nữa.

Hứa Niệm Dao ngồi dậy, vươn vai một cái, theo bản năng tìm kiếm bóng dáng của Cố Thanh Ly, nhưng lại chẳng nhìn thấy người đâu, trùng hợp có một người hầu lặng lẽ đẩy cửa đi vào quan sát tình hình của nàng. Hứa Niệm Dao thấy thế, vội vàng kêu người lại, hỏi: "Cố Thanh Ly đâu?"

"Cố tiểu thư đang ở trong phòng bếp ạ." Người hầu nghe thấy vậy thì lễ phép trả lời: "Thấy thân thể của cô không thoải mái, buổi sáng không ăn được bao nhiêu, sợ cô tỉnh lại sẽ đói bụng, thế là đã sớm xuống dưới nấu chút cháo cho cô rồi."

Hóa ra là đi nấu cháo cho nàng.

Hứa Niệm Dao nghe thấy thì rất ngạc nhiên. Vốn dĩ không hề nghĩ đến việc Cố Thanh Ly vậy mà lại nấu cháo cho mình, lập tức có chút cảm động.

Gật gật đầu, mở miệng kêu người hầu đi làm việc, sau đó mang dép xuống giường, tiện tay cầm lấy một chiếc áo khoác khoác lên người, thong thả đi xuống dưới lầu, chuẩn bị vào phòng bếp nhìn thử một chút.

Ai ngờ vừa mới đi vào thì thứ đầu tiên đập vào mắt chính là một chiếc túi mua sắm rất to, bên trong có không ít đồ. Táo đỏ, bo bo, hạt sen, nấm tuyết,...

Không đợi Hứa Niệm Dao lên tiếng, giọng nói của Cố Thanh Ly rất nhanh đã từ bên cạnh truyền đến: "Niệm Dao tỉnh dậy rồi à, đỡ hơn chút nào không?"

"Tốt hơn nhiều rồi." Hứa Niệm Dao gật đầu trả lời, tùy tiện giơ tay chỉ về phía chiếc túi: "Đây là?"

"Nguyên liệu em mua về." Vừa mới nói xong, Cố Thanh Ly nhẹ nhàng cong môi mỉm cười: "Lúc đó em đi xuống lầu, thấy tất cả mọi người đều đang bận rộn, cho nên không tiện lên tiếng làm phiền, không biết nguyên liệu nấu ăn đặt ở đâu, cho nên mới đi mua nguyên liệu mới luôn."

Mấy thứ đó tốn kém đến cỡ nào. Nhiều đồ như vậy, chắc tốn không ít tiền rồi.

Hứa Niệm Dao nghe xong, nhìn thẳng về phía chiếc túi chứa nguyên liệu kia, trong lòng âm thầm tính toán một lúc. Nghĩ đến việc tiểu kiều thê phải tiết kiệm tiền bao nhiêu bữa ăn mới có thể bù lại được khoản tiêu xài của hôm nay.

Càng suy nghĩ, trong lòng càng khó chịu, nàng dứt khoác hất áo, xoay người đi thẳng lên lầu, vơ vét một hồi lâu, cuối cùng mới tìm được chút tiền lẻ, vui vẻ một lần nữa quay về phòng bếp.

Nhẩm đếm, năm mươi tám, có lẽ đã đủ rồi, lúc này mới đập xuống bàn, nói cái gì mà phải trả lại tiền cho cô.

Cố Thanh Ly thấy vậy thì dở khóc dở cười: "Không cần, cái này của chị..."

Còn chưa dứt lời, lại nhìn thấy Hứa Niệm Dao đút tay vào trong túi, lật trái kiếm phải, lấy ra một thứ gì đó hình ngũ giác cũng đưa đến cho cô.

Nói: "Cái này cũng cho em!"