Ngụy Vô Tiện Đoan Chính Quy Phạm - Hàm Quang Quân Bắt Cá Bẫy Chim

Chương 5: Cố Nhân



Xa cách nhiều năm, Vân Thâm Bất Tri Xứ vẫn là nơi thâm sơn cùng cốc, suối nước róc rách như vậy. Khi cánh cổng lớn của tiên phủ Lam thị lại một lần nữa rơi vào trong mắt, Giang Trừng dừng chân ngóng nhìn, không kìm được muôn vàn cảm xúc.

"Xin mời bên này."

Y thu hồi ánh mắt, nói câu "Làm phiền", dưới sự dẫn đường của người hầu bước lên bậc thang, ngoài cửa đại sảnh, đã có hai đệ tử Lam thị chờ đón.

"Không biết Giang tông chủ quang lâm, không tiếp đón từ xa." Một người hơi lớn tuổi hơn người kia một chút khom người nói, "Gia chủ đang nghị sự, đã cho người đi vào thông báo, mời Giang tông chủ chờ một lát."

"Vậy khỏi, cứ để hắn làm việc của hắn đi, ta đi gặp...... Lam nhị trước."

Hai tên thiếu niên chần chừ một chút, trao đổi ánh mắt. Tên nhỏ tuổi hơn mở miệng nói trước: "Giang tông chủ có điều không biết, Hàm Quang Quân y — haizz."

"Như thế nào?" Giang Trừng nhướng mày.

" — đang bế quan." Lam Cảnh Nghi nước mắt lưng tròng mà nói hết câu, cậu mới vừa bị Tư Truy dẫm chân một cái.

"Bế quan?" Giang Trừng cười lạnh một tiếng. Người khác không biết Ngụy Vô Tiện có đức hạnh gì, chứ y thì quá rõ ràng, gọi bằng cái tên đẹp đẽ là 'bế quan', tám chín phần là gây ra chuyện gì đó khiến người ta nhốt lại chứ gì. "Không sao, trực tiếp dẫn đường. Hắn không đi ra được, thì ta đi gặp hắn."

- -----

Đã sáu ngày trôi qua kể từ lần cuối cùng ra ngoài, Ngụy Vô Tiện chán đến chết mà nghĩ. Cũng không phải oán giận, rượu là chính hắn uống, cho dù bởi vì tửu lượng của Lam Trạm quá kém mới làm cho hắn đi ra ngoài phát điên một vòng, thì cũng chỉ có thể trách chính mình sơ ý, Ngụy Vô Tiện thừa nhận.

Sáng sớm cách đây sáu ngày, hắn tỉnh lại trong lúc miệng khô lưỡi khô, vừa mở mắt, đã nhìn thấy "Ngụy Vô Tiện" ngồi ở mép giường, tay giơ chén trà, đưa đến bên miệng hắn. Lúc ấy hắn vẫn còn trong giai đoạn chóng mặt nhức đầu, nhìn thấy tình cảnh này, phun hết toàn bộ nước trà vừa uống xong, lắp bắp "Ngươi ngươi ngươi" mười mấy lần, cũng chưa nói ra được một câu hoàn chỉnh.

Lam Trạm bình tĩnh đưa cho hắn một chiếc khăn tay, sau đó, đem toàn bộ những gì đã xảy ra giải thích một lần. Ký ức rời rạc lúc này mới từ từ trở lại trong đầu hắn.

Ngụy Vô Tiện nghe xong hãi hùng khiếp vía. Hắn chưa từng thật sự uống say, đương nhiên cũng không biết được sau khi mình say rượu là trạng thái như thế nào. Nhưng hành động vĩ đại trèo tường leo cây trêu đùa Lam Khải Nhân kinh thế hãi tục đến mức này...... Ngụy Vô Tiện tự nghĩ khi tỉnh táo chắc chắn là không có can đảm làm được. Bởi vậy, ngoài nỗi khiếp sợ, hắn còn cảm thấy mình có chút lợi hại. Đang miên man suy nghĩ, ngoài cửa truyền đến một loạt tiếng bước chân, nghe ra số người còn không ít. Ngụy Vô Tiện vội vàng ngồi thẳng thân mình, đối diện với bức tường, bày ra dáng vẻ "Yên lặng suy tư sám hối".

"Mời." Cửa mở, có người đi đến, nhưng chưa lên tiếng. Ngụy Vô Tiện không biết sau lưng là ai, không dám dễ dàng xoay người lại.

"Giả vờ cho ai xem hả?" Yên tĩnh một lát, một giọng điệu quen thuộc vang lên.

Đây, đây, đây là?! Ngụy Vô Tiện nhảy dựng lên cao ba thước, vừa quay đầu lại, quả nhiên —

"Giang Trừng?! Sao ngươi lại tới đây?!"

"Đặc biệt tới nhìn ngươi để cười nhạo." Giang Trừng từ tốn nói, đã ngồi vững vàng trên chiếc ghế đối diện hắn.

Ngụy Vô Tiện: "...... Ngươi cũng thật rảnh."

"Suy nghĩ nhiều, ta rất là bận. Đi ngang qua Cô Tô, nghe nói ngươi chiếm thân thể Lam nhị, sống khá tốt, đặc biệt lại đây liếc nhìn một cái."

"Tốt cái đầu ngươi," hắn trợn mắt lên ngửa mặt nằm vật ra, gác một chân lên đong đưa, "Chạy không được nhảy không được, ngay cả một ngụm rượu cũng không thể uống, những ngày tháng khổ sở đến mức này cũng chỉ có người Lam gia mới có thể sống nổi......" Vừa nói tới mấy quy củ rách nát củaLam gia, hắn bắt đầu lải nhải, sau khi tự mình nói một hồi lâu, cũng không thấy Giang Trừng hé răng. "Làm sao vậy, ngươi câm rồi?" Hắn một lần nữa ngồi dậy.

"Không có gì......" Giang Trừng sắc mặt quái dị, tựa như đang cố hết sức nén cười, "Chỉ là...... lần đầu tiên nhìn thấy Lam nhị như vậy."

Ngụy Vô Tiện: "......"

"Cút cút cút," hắn nhảy dựng lên đuổi người, "Liên Hoa Ổ cả đống công việc không lo xử lý, chạy đến nơi này nói móc nói mỉa, ngươi như vậy làm sao đảm đương trách nhiệm tông chủ?"

"Đây chính là ngươi đuổi ta," Giang Trừng đứng dậy giả vờ bỏ đi, "Không có ta hai ngươi đổi lại không được, đến lúc đó cũng đừng hối hận."

"Khoan đã ——" Ngụy Vô Tiện nhào tới túm chặt tay áo y, "Huynh đài có chuyện gì từ từ nói! Ngươi có biện pháp gì?"

Giang Trừng cúi đầu, nhìn biểu tình tha tha thiết thiết của "Hàm Quang Quân", lại có một cảm giáchoang đường ập tới. Y nghiêm mặt nói: "Tử Điện đoạt hồn, để ta quất các ngươi mỗi người một roi, trước tiên thử xem hiệu quả, thế nào?"

"Ngươi vẫn nên cút nhanh đi."

"Vậy ta đi thật đây."

"Đừng nha ——" Ngụy Vô Tiện lập tức sửa miệng, kéo chặt Giang Trừng không buông, mặc kệ ngoài miệng ghét bỏ như thế nào, có người nguyện ý ngàn dặm xa xôi tới gặp hắn, cùng hắn nói chuyện một lát, hắn vẫn rất là cảm kích. Lam Trạm ban ngày không ở đây, hắn lại không thể đi ra ngoài, một mìnhngồi suốt cả ngày, thật sự sắp nghẹn đến hỏng rồi.

"Liên Hoa Ổ còn cả đống công việc —"

"—— Không vội ở đây một chốc một lát!" Lật mặt nhanh chóng như thế, Ngụy Vô Tiện không hề cảm thấy xấu hổ một chút nào. "Cho dù ngươi phải đi, cũng giúp ta một việc rồi đi."

"Việc gì?" Giang Trừng có chút cảnh giác, chuyện Ngụy Vô Tiện muốn làm, khiến người ta bất giác cảm thấy không phải là chuyện tốt gì.

Hắn ghé lại gần, thì thầm một lúc.

"Không được!" Giang Trừng không cần nghĩ ngợi mà từ chối.

"Cứu một mạng sống bằng xây bảy bậc phù đồ! Ở đây có vài mạng sống lận đó!"

"Vẫn là không được!"

"Bằng không ngươi đi thay ta?" Ngụy Vô Tiện buông tay nói.

Giang Trừng: "......"

......

Cuối cùng, Giang đại tông chủ tìm một cái cớ, đuổi tất cả môn sinh Lam thị canh giữ ở trước cửa Tĩnh Thất đi, cùng "Hàm Quang Quân" lén lút đi về hướng rừng cây.

"Giang Trừng, canh chừng cho ta nha." "Hàm Quang Quân" nói, móc ra một bọc trứng chim từ trong tay áo Càn Khôn, thật cẩn thận bày ra trên mặt đất.

"Cự tuyệt."

"Vậy ngươi lên cây?"

Biểu tình của Giang tông chủ có chút kỳ dị. Cũng là chủ của một gia tộc, sao có thể làm cái chuyện mất mặt như leo cây này, truyền ra ngoài y còn làm sao gặp người khác? Vì thế, Giang Trừng cực kỳ không tình nguyện mà xích ra ngoài hai bước, xem như chấp nhận đứng canh chừng cho Ngụy Vô Tiện. "Đã lấy đi nhiều ngày như vậy, chắc là đông lạnh chết từ lâu rồi." Y tức giận nói.

"Không đâu." "Hàm Quang Quân" không cho là đúng nói, "Ta đều ủ ấm mà, thêm hai ngày nữa sợ là sẽ nở ra hết đó chứ."

"Chuyện trộm cắp ngươi làm còn ít hay sao? Làm thế nào bây giờ ngay cả chôm mấy quả trứng chim cũng phải trả lại, buông Trần Tình, đạp đất thành Phật à?" Giang Trừng khoanh tay, dồn ép hắn, không hề có chút ý định hỗ trợ nào.

"Trước kia không hiểu chuyện ấy mà...... Huống hồ Vân Thâm Bất Tri Xứ không cho phép sát sinh, ổ này bao nhiêu là con đó." "Hàm Quang Quân" thở dài một hơi, trước hết siết chặt thắt lưng, dùng băng quấn cổ tay cột chặt tay áo, co giãn gân cốt. "Vẫn là Liên Hoa Ổ tốt, không cần mặc thứ đồ dài lòng thòng này, cũng không có nhiều quy củ rách nát như thế."

"Vậy cùng ta trở về đi." Lời này không đi qua đầu óc, trực tiếp thốt ra ngoài. Đến khi Giang Trừng ý thức được mình đã nói gì, thì đã muộn.

"Hàm Quang Quân" nhìn về phía y, ánh mắt có chút khó tin nổi.

"Không có gì." Y gượng gạo bỏ qua một cách qua loa, dời ánh mắt đi, không hiểu sao sinh ra một nỗixúc động muốn đánh chính mình.

Giống như chưa từng nghe thấy câu nói đó vậy, Ngụy Vô Tiện cúi đầu tiếp tục vật lộn với áo choàng, tiếp tục im lặng một cách khác thường. Giang Trừng luôn chê Ngụy Anh ồn ào, nhưng sau khi cuối cùng y có được sự thanh tịnh bên tai, thì lại ẩn ẩn hy vọng Ngụy Vô Tiện có thể nói chút gì đó, bất kể nói gì cũng được. Chỉ tiếc, không còn ai gợi chuyện để nói nữa.

"Xong." Sau một lúc lâu, "Hàm Quang Quân" rốt cuộc thành công đổi giáo phục Lam gia thành trang phục gọn gàng, ôm mớ trứng chim, xoa tay hầm hè. "Giang Trừng ngươi nhìn kỹ nè, sư huynh của ngươi bảo đao còn chưa lục đâu."

Nhìn người nọ thành thạo leo lên ngọn cây, Giang Trừng ngửa đầu, chợt thấy có chút phiền muộn.

- -----

Nghị sự kết thúc, Lam Hi Thần mới vừa ra khỏi cửa, đã nghe có người tới báo: Giang Vãn Ngâm củaVân Mộng đã tới.

"Vì sao không nói sớm?" Lam Hi Thần nhíu mày.

"Giang tông chủ nói...... nói trước hết đừng quấy rầy ngài, y đi gặp Hàm Quang Quân trước."

Trên mặt Lam Hi Thần lướt qua một tia cảm xúc vi diệu, dừng một chút, nói: "Cũng tốt."

- -----

Lam Cảnh Nghi vẫn luôn canh chừng bên ngoài Tĩnh Thất, từ xa thấy Trạch Vu Quân và "Ngụy tiền bối" đi tới, vội vàng ra tiếp đón.

"Trạch Vu Quân, Ngụy tiền bối." Cậu khom mình hành lễ.

"Cảnh Nghi, chuyện gì mà sốt ruột như thế?"

Còn có thể là chuyện gì? "Hàm Quang Quân" lại lại lại lại không thấy đâu nữa. Cậu vội vàng đem đầu đuôi sự việc kể lại một lần. Có lẽ nhớ tới lần trước "Hàm Quang Quân" biến mất gây ra náo loạn, "Ngụy tiền bối"nghe kể cũng luôn nhíu mày.

"Giang Vãn Ngâm tới gặp 'Lam Trạm'?"

"Dạ phải." Cảnh Nghi gật đầu, sau khi đáp xong, mới phát giác điểm kỳ quặc — nếu cậu nhớ không lầm, Giang tông chủ và Hàm Quang Quân lần trước gặp mặt còn thiếu điều đánh nhau, từ khi nào quanhệ cá nhân của hai người này lại thân thiết như vậy? Không đợi cậu nghĩ rõ ràng, "Ngụy tiền bối" đã đi vào Tĩnh Thất tự tiến hành điều tra, lát sau, ra ngoài cửa, cùng Lam Hi Thần liếc nhìn nhau. Trên mặt người sau cũng tỏ ra hiểu rõ.

"Đi vào rừng tìm đi." Lam Hi Thần thở dài, vừa buồn cười lại vừa bất đắc dĩ.

Một hàng ba người đi vào trong rừng cây, chẳng bao lâu, một màn quen thuộc lại diễn ra lần nữa trước mắt bọn họ: "Hàm Quang Quân" lại ở trên cây, chỉ là vào lúc này, hắn không những không say, dưới tàng cây còn có một Giang Vãn Ngâm thay hắn canh chừng.

"Ai da, vốn định đặt vào xong sẽ chạy vội về tiếp tục sám hối, không nghĩ các ngươi tới nhanh như vậy." Lén lút chuồn ra bị bắt tại trận, "Hàm Quang Quân" xấu hổ cười hai tiếng, nhẹ buông tay, từ trên cây tuột xuống dưới, "Giang... tông chủ là bị ta kéo tới, các ngươi đừng trách móc." Hắn vỗ vỗ bụitrên tay, tháo chỗ cột ống tay áo ra.

Giang Trừng sắc mặt tối thui, Ngụy Anh đây là sợ Lam đại và Lam nhị không nhìn thấy một người sống to đùng là y hay sao?

"Ngụy Vô Tiện" không nói gì. Lam Hi Thần cũng không nói gì. Bốn người bọn họ hiểu rõ ngọn ngành, có kỳ vọng đối với nhau, ngược lại cũng không xem là bất ngờ. Chỉ đáng thương cho Lam Cảnh Nghi là người duy nhất không biết thật giả, thật vất vả mới xây dựng lại thế giới quan, tiếp tục loảng xoảng vỡ nát đầy đất.

"Cảnh Nghi, ngươi đi về trước đi." Trạch Vu Quân tri kỷ nhắc nhở.

Lam Cảnh Nghi ngốc ngốc vâng dạ, thất tha thất thểu rời đi.

- -----

Thật ra không cần Lam Hi Thần giải thích, Ngụy Vô Tiện cũng đoán được bảy tám phần. Tổ tiên Giang thị thời trẻ hành tẩu dân gian, rất có nghiên cứu đối với những triệu chứng bệnh lạ quỷ quái quấn thân này nọ, có một món pháp bảo được chế tạo riêng để chiêu hồn ly hồn. Giang Trừng lần này tới chính là để đưa đồ. Chỉ là tên nhãi này, cho dù ra tay giúp đỡ, cũng vẫn muốn bày ra một bộ dáng vẻ lạnh lùng làm cho người ta ghét, chỉ bảo cách sử dụng qua loa một chút, không ở lại qua đêm đã xuống núi, thật giống như thứ mà y để lại không phải tiên khí tổ tiên truyền lại gì cả, mà chỉ là cái ấm sành tiện tay nhặt được ven đường.

Ngụy Vô Tiện nằm nghiêng trên giường ở Tĩnh Thất, vừa nghiên cứu pháp bảo này, vừa nói mãi về tên sư đệ không thể bớt lo này của hắn: "...... Nói ra, phẩm mạo tu vi của Giang Trừng cũng coi như tạm được, nhưng cái tính tình thối hoắc này nếu như không thay đổi, có thể có tiên tử nhà ai coi trọng y mới là lạ, ngươi nói có đúng không, Lam Trạm?"

Lam Vong Cơ ngồi hơi cách xa hắn, cúi đầu đọc sách, không mặn không nhạt mà trả lời: "Vậy ngươi về Vân Mộng trước, thay y giải quyết chuyện chung thân đại sự một chút?"

Về Vân Mộng trước là ý tứ gì? Trong lòng Ngụy Vô Tiện gióng lên một hồi trống, lời này nghe sao giống ra lệnh đuổi khách vậy? Chuyện này không thể được, thân thể còn chưa đổi về, chỗ nào hắn cũng sẽ không đi. "Không không không, thái độ đó của y, ai dám giúp y làm mai? Ngày nào đó không vui lại đâm ta một kiếm ta chịu không nổi đâu. Sống vẫn tốt hơn, ta vẫn nên ở lại Cô Tô đi."

Lam Vong Cơ bất động thanh sắc nói: "Ở lại Cô Tô, là để bảo vệ tính mạng?"

"Cũng không hẳn vậy......" Đã nhiều ngày nay, Ngụy Vô Tiện luôn cảm thấy có một suy nghĩ cứ quanh quẩn trong tiềm thức, nhưng vừa cẩn thận suy nghĩ, thì lại biến mất tiêu. Hắn suy nghĩ nửa ngày cũng không nghĩ ra nguyên nhân, đành bỏ qua chuyện này một lần nữa. Hắn ngồi dậy rót cho mình chén trà, thoáng nhìn thứ trong tay Lam Vong Cơ, bỗng nhiên nổi lên hứng thú, "Ngươi đang xem cái gì?" Quyển sách kia thoạt nhìn đặc biệt to lớn, không giống như sách bình thường, ngược lại giốngnhư là ——

"Sổ sách."

Quả nhiên.

Ngụy Vô Tiện trong lòng kỳ quái. Lam Trạm từ khi nào bắt đầu xem thứ đồ này? Làm như nghe được tiếng lòng của hắn, Lam Vong Cơ rốt cuộc ngẩng đầu lên. Lúc bốn mắt nhìn nhau, Ngụy Vô Tiện thế mà lại nhìn thấy bóng hình đôi mắt nhạt màu lưu ly đó từ trên gương mặt của chính mình.

Lam Trạm nhàn nhạt nói: "Kiểm kê xong tổn thất của Vân Thâm Bất Tri Xứ, yêu cầu thay mới mái ngói, tổng cộng 3743 miếng."

Ngụy Vô Tiện vừa mới uống nước trà lại một lần nữa phun ra. Không xong rồi, Lam Trạm bắt đầu mang thù. Năm đó 400 tấm lưới phược tiên nói hủy là hủy, bây giờ chỉ vài miếng ngói cũng bắt đầu tính toán với hắn.

"Lam Trạm ngươi càng keo kiệt hơn rồi.

"...... Không thể đổ hết trách nhiệm lên đầu ta nha, là tửu lượng của ngươi quá kém!

"Lam Trạm...... Ta không có tiền, bồi thường không nổi a."

"Không sao," Lam Vong Cơ an tĩnh lật qua một trang sổ sách, vẫn dùng loại ngữ khí không mặn không nhạt này trả lời, "Tương lai còn dài."