[Nguyên Cố] Xuyên Về Năm Thiên Tiên Hai Mươi Tuổi

Chương 1



01

"Cẩn thận!!"

Thân thể Nguyên Dương phản ứng nhanh hơn so với đại não, tựu như khi bọn họ ở X Thành anh thay Cố Thanh Bùi cản một dao kia, chỉ là ngay lúc này đây lại không kịp đẩy người ra, Nguyên Dương không thể làm gì khác hơn là che chở y vào trong ngực, cho dù cây cột sắt trên xà lung lay sắp đổ ngay sau đầu.

Khi hắn nhìn thấy gương mặt hoảng sợ của Cố Thanh Bùi hắn mới phát hiện ra lần vây bắt này dường như không giống với trước kia, anh muốn giơ tay lên lau đi từng giọt từng giọt nước mắt trên má Cố Thanh Bùi, lại phát hiện ra làm thế nào cũng không với tới được y.

Âm thanh máy móc trước tiên chui vào tai Nguyên Dương, mặt nạ dưỡng khí bảo hộ siết chặt làm gương mặt anh đau nhức, anh cố sức cử động cái cổ, lại phát hiện ra bên trong phòng bệnh hơi cũ kỹ không có một bóng người, không có Cố Thanh Bùi, thậm chí ngay cả phụ tá của anh cũng không ở đây, anh chuẩn bị ấn chuông, đang ngọ nguậy muốn đưa tay, cửa phòng bệnh lại bị người nào đó đẩy ra.

Một người đàn ông trẻ tuổi ăn mặc có hơi lỗi thời sắc mặt đen tối đi đến, nhưng sau khi ở nhìn thấy hắn tỉnh lại bỗng nhiên khôi phục lại sức sống.

"Nguyên tổng ngài tỉnh rồi! Bác sĩ! Bác sĩ, Nguyên tổng đã tỉnh rồi!" Người đàn ông kia kích động giọng nói dường như có chút không thích hợp với tuổi của hắn, thế nhưng Nguyên Dương cũng không thể chú ý nhiều như vậy, bởi vì ngay sau đó anh đã bị nhóm bác sĩ y tá nối đuôi nhau mà vào vây ở giữa, thậm chí không kịp hỏi một câu Cố Thanh Bùi đang ở đâu. Đợi đến khi những vị bác sĩ y tá kia kiểm tra một lượt cho anh, anh đã sớm không chống đỡ được thân thể không khỏe lần thứ hai mê man ngủ mất.

Vô tri vô giác như vậy qua ba ngày sau, anh tỉnh táo lại một chút, dùng giọng nói khàn khàn hỏi người khác Cố tổng ở nơi nào, vì sao Cố tổng còn chưa tới.

"Nguyên tổng... Nguyên tổng, công ty chúng ta không có người cấp cao nào họ Cố cả... Đối tác của công ty hình như cũng không có."

"Không thể nào! Là Cổ tổng của Thanh Diễn! Cố Thanh Bùi!" Nguyên Dương có chút nóng nảy, anh thậm chí còn muốn rời giường tự mình đi tìm người, nhưng mà nhận ra vết thương dường như có chút nghiêm trọng, hai cánh tay anh chống xuống giường cũng không thể thành công ngồi dậy, mà người đàn ông trước mặt này hiển nhiên bởi vì hành động của anh càng thêm hốt hoảng, không thể nói được một câu trọn vẹn.

"Nguyên tổng... Đối tác của công ty chúng ta cũng không có đơn vị tên Thanh Diễn nào, anh rốt cuộc muốn tìm..."

Hắn lời còn chưa nói xong, tính tình nóng nảy của Nguyên Dương cũng không kiềm chế được nữa, nỗi sợ hãi tìm không được Cố Thanh Bùi còn lớn hơn đau đớn trên thân thể nghiêm trọng này, anh vùng vẫy muốn đứng lên, một bên thét lên với người đàn ông kia.

"Điện thoại! Điện thoại của tôi đâu!"

Khi Cố Thanh Bùi quay về Bắc Kinh, hay khi hai người bọn họ quay lại, Nguyên Dương rất ít khi có những lúc nóng nảy như thế, để có thể khiến cho Cố Thanh Bùi hài lòng, anh cũng học được cách trở nên thành thục kiềm chế, nhưng lại một lần nữa anh không tìm được Cố Thanh Bùi.

Người đàn ông nọ đứng bên giường bệnh nhét vào trong tay Nguyên Dương chiếc điện thoại Nokia nắp trượt, trên màn hình hiện ra ngày 7 tháng 11 năm 200X khiến Nguyên Dương khựng lại vài giây, sau khi anh nhập một chuỗi dãy số quen thuộc lại chỉ nghe được "Số điện thoại quý khách đang gọi không tồn tại", anh rốt cuộc ý thức được mọi chuyện có sai sót gì đó.

Không gian trước mắt bắt đầu móp méo vặn vẹo, lúc này đây anh không biết là anh lạc mất Cố Thanh Bùi, hay là Cố Thanh Bùi lại rời bỏ anh, anh nhớ rõ ràng ba ngày trước là sinh nhật Cố Thanh Bùi, buổi chiều bọn họ cùng đi xem một mảnh đất, lại hẹn nhau về nhà làm cơm, ăn một bữa cơm chỉ thuộc về hai người, một ngày sinh nhật nữa trôi qua thật vui vẻ.

Anh nghe được thanh âm người đàn ông kia khẩn trương gọi bác sĩ, lại nghe thấy một loạt tiếng bước chân bận rộn, hình như anh hôn mê một lần nữa.

Sau khi có thể hoạt động bình thường Nguyên Dương đã gầy một vòng lớn, nói là bộ dạng tiều tụy cũng không quá đáng, anh tìm hiểu nửa ngày mới tiếp thu được chuyện mình thật sự xuyên về hơn mười năm trước, lại nhiều lần xác nhận với mỗi người xung quanh rằng chẳng ai biết người tên là Cố Thanh Bùi, tựa như người bị rút đi hồn phách, chẳng có sức sống.

Trong lúc đó anh cũng biết được người đàn ông kia tên là Trần Chính, là phụ tá của anh, mà anh hiện tại vẫn là Nguyên tổng của công ty bất động sản và đầu tư mạo hiểm, thanh niên tài giỏi đẹp trai, hình như ngoại trừ Cố Thanh Bùi, cũng không có biến hóa gì lớn cả.

Đến khi anh có hơi sức lăn qua lăn lại, anh đã thử qua nửa đêm tắm mấy lần nước lạnh đến nỗi bản thân cũng phát sốt, cũng đã thử qua uống hai cân rượu làm cho bản thân say không còn biết gì, chỉ là mỗi khi tỉnh lại, đều vẫn ở chỗ này, không thể nào trở lại cuộc sống mong muốn, điều duy nhất thay đổi là số ngày trên lịch mà thôi.

Lăn qua lăn lại như vậy khiến cho kế hoạch xuất viện của anh lần thứ hai bị trì hoãn, cho đến cuối tháng mười hai anh rốt cuộc mới được phép xuất viện. Ngày hôm nay là lễ Giáng Sinh, anh vẫn nhớ lễ Giáng Sinh của một năm nào đó, Cố Thanh Bùi chủ động gọi anh đi ra ngoài hẹn hò, nói với anh rằng "Em không cần hâm mộ người khác, cũng có người sẽ cùng em đón lễ Giáng Sinh".

Anh lái xe vòng quanh thành phố không mục đích, hình như đi đến chỗ nào cũng không thể tránh khỏi nhìn thấy cảnh các cặp đôi đi chơi lễ, mùa đông trời nhanh tối, ngày hôm đó trời lại đầy mây, chưa đến bốn giờ rưỡi sắc trời đã dần dần tối lại, cho đến khi đi qua một công trình ở ngã ba đường, anh mới phát hiện nơi này có chút quen mắt.

Đây là địa chỉ cũ anh cùng Cố Thanh Bùi đi xem mảnh đất kia, là nơi mà anh bị đánh ngất rồi xuyên qua! Nguyên Dương không thấy biển báo "Công trình đang thi công, không phận sự miễn vào", gần như là chạy vào nơi không phải là tàn tích mà là đống đổ nát, quả thực chỉ có mười mấy công nhân ở tại chỗ này dọn dẹp tàn cục, cũng người của đơn vị khác tới xem một chút mảnh đất này có khả năng "biến phế thành bảo" hay không.

Nguyên Dương đi về phía trong trí nhớ, chỗ này hình như là nơi bị bỏ hoang từ đầu đến cuối, ngay cả công nhân dọn dẹp cũng không có, tòa công trình từ lầu một đến lầu ba rách nát không chịu nổi, khung cửa sổ trên cao lung lay sắp đổ, dường như nếu có một trận gió thổi qua là có thể ảnh hưởng đến cái cửa sổ đó.

Nguyên Dương đi một vòng cũng không tìm thấy bất kỳ manh mối gì, anh hận không thể có một cây sắt rơi trúng đầu mình ngay lúc này, anh sẽ có thể quay trở về hay không. Anh thậm chí có chút vui vẻ mà cố ý đứng ở vị trí dưới khung cửa sổ lung lay sắp đổ kia, chỉ còn chờ khung cửa sổ hay thủy tinh rơi xuống đưa tiễn anh đi, hoặc quay trở lại thời điểm có Cố Thanh Bùi, hoặc sẽ thành thật an nghỉ ở nơi này, nói chung, một ngày không có Cố Thanh Bùi, ngày đó anh cũng không muốn sống tiếp.

Khung cửa sổ lung lay sắp đổ kia lại đau khổ chống đỡ, dường như cố ý không cho Nguyên Dương toại nguyện. Chỗ rẽ trên cầu thang truyền đến tiếng bước chân của một đám người, chắc là từ dưới công trình di chuyển lên trên này, Nguyên Dương bực bội quay đầu lại muốn mắng những kẻ đáng ghét phá rối kế hoạch "về nhà" của anh, không nghĩ sẽ được chết tử tế thì một trận gió Bắc tập kích mà đến, quả nhiên thổi rơi khung cửa số xuống.

Nguyên Dương có lẽ là bệnh quá lâu, còn chưa kịp làm ra bất kỳ phản ứng nào, chỉ thấy từ chỗ rẽ một người xông về phía trước một tay đẩy anh ra vài bước, bản thân lại không tránh khỏi xui xẻo bị đập trúng.

Khung cửa sổ rách nát thẳng tắp rơi trên vai người nọ, nếu không có đeo nón bảo hộ, sợ rằng nhất định sẽ bị đập trúng đến đầu rơi máu chảy, tiếng kinh hô từ phía sau không dứt bên tai, khi bắt gặp đôi mắt sợ hãi như nai con, Nguyên Dương dường như chẳng nghe được bất cứ thứ gì.

Đôi mắt đã khắc sâu vào xương tủy kia dường như trùng khớp với đôi mắt ở hiện tại, Nguyên Dương sững sờ ở nơi đó chừng hơn mười giây, cho đến khi một người đàn ông trung niên nhào lên phía trước.

"Nguyên tổng! Ngài bị làm sao thế này, có bị thương không!"

Nguyên Dương dường như chẳng nghe lọt được nửa câu, chỉ ngây ngây ngốc ngốc nhìn người trước mắt này, anh dường như vô cùng đau đớn, dường như có chút đứng không vững, Nguyên Dương kéo cánh tay không bị thương của cậu ôm vào trong lòng.

"Cố Thanh Bùi... Cố Thanh Bùi anh thế nào! Bị thương ở đâu rồi, anh nói đi! Bị thương ở đâu rồi!"

Anh càng hỏi càng nhanh, người nọ lại giống như bị giật mình, một câu cũng không chịu nói. Nguyên Dương đưa tay như muốn cởi cổ áo y ra để kiểm tra, Cố Thanh Bùi bỗng nhiên vội vàng né tránh, rồi lại liên lụy đến chỗ đau, hít một hơi đau đến nỗi không nói được một câu hoàn chỉnh.

"Không có việc gì... Tôi không sao, anh đừng..."

Nguyên Dương càng nóng nảy, một tay ôm người rồi chạy xuống dưới, đem người đặt vào chỗ ghế phụ lái mới phát hiện ra bàn tay mình run rẩy đến nỗi không có cách nào lái xe như bình thường. Anh liền xuống xe đưa người ngồi vào ghế sau, túm lấy cánh tay người đàn ông trung niên vừa đi xuống cùng, thần sắc nghiêm nghị nói

"Ông mở cửa, đi bệnh viện! Nhanh chóng lên xe!"

Người nọ ngồi phía trước còn nơm nớp lo sợ khởi động xe, Nguyên Dương dường như nửa điểm cũng không chờ được, gầm nhẹ một tiếng

"Khởi động mẹ nó nhanh lên một chút!"

Anh ngồi ở phía sau ôm Cố Thanh Bùi để anh tựa ở trên người mình, Cố Thanh Bùi muốn tránh, anh không cho, lại không dám đụng trúng bả vai bị đau của cậu, tư thế ngồi so với Cố Thanh Bùi bị thương còn cứng ngắc hơn.

Cũng may người nọ lái xe rất nhanh, cũng không lâu lắm đã đến phụ cận một bệnh viện, bác sĩ đưa Cố Thanh Bùi đi vào làm kiểm tra, Nguyên Dương không đi vào cùng không thể làm gì khác hơn là chờ ở bên ngoài, người đàn ông trung niên kia còn đi theo bên cạnh Nguyên Dương, như muốn lôi kéo làm quen mà hỏi Nguyên Dương.

"Nguyên tổng, ngài quen biết với thực tập sinh của công ty chúng tôi ư?"

"Nói nhảm, anh ấy là v..."

Từ "vợ" kia súy nữa thốt ra, anh bỗng nhiên nhớ tới thời điểm Cố Thanh Bùi vừa đi vào kiểm tra, bộ dáng thở phào nhẹ nhõm khi rời khỏi cái ôm như gông cùm xiềng xích của anh, hiếm khi thận trọng dè dặt mà đứng lên, hỏi ngược lại

"Thực tập sinh?"

"Đúng vậy, cậu ta là sinh viên đứng đầu của trường đại học G, đến công ty chúng tôi thực tập khoảng một hai tháng, không ngờ lại quen biết với Nguyên tổng, đúng là một nhân tài."

Nghe giọng điệu của người này liền biết ông ta muốn trở thành đơn vị hợp tác với công ty mình, không cẩn thận nhìn thấy anh đối xử khác biệt với Cố Thanh Bùi, dâng Cố Thanh Bùi lên chờ đợi dùng để lôi kéo làm quen với anh, theo như ngày thường Nguyên Dương không nói chính xác hoặc cũng sẽ ứng phó vài câu, nhưng hôm nay vừa gặp lại Cố Thanh Bùi lại nhìn thấy Cố Thanh Bùi bị thương, buồn vui lẫn lộn khiến anh thực sự không thèm để ý tới.

Trong chốc lát hộ sĩ đi ra hỏi ai là người thân của bệnh nhân, Nguyên Dương không chút nghĩ ngợi tiến lên, rồi lại bị ánh mắt chất vấn của y tá kia kéo trở về, sau cùng đó là người đàn ông trung niên kia giải vây

"Tôi là sếp của cậu ấy, họ Hứa, người nhà của cậu ấy đều ở quê, có việc cô cứ nói với tôi."

"Bị thương ngoài da, không tổn thương gân cốt, nhưng phải nghỉ ngơi mấy ngày, cũng không phải cần nằm viện, nhưng vết thương trên tay phải lại bất tiện, có người chăm sóc cậu ấy không?"

"Tôi sẽ chăm sóc..."

"Không cần, tự tôi có thể..."

Khi đang nói chuyện Cố Thanh Bùi từ phòng cấp cứu đi ra, đúng lúc bắt gặp hai người bọn họ đang nói chuyện, Nguyên Dương không đợi người kia nói lời từ chối ra khỏi miệng, liền nói với người đàn ông trung niên kia rằng:

"Hứa tổng, Cố Thanh Bùi là vì cứu tôi nên mới bị thương, vốn là tôi nên chịu trách nhiệm, cho cậu ấy nghỉ phép nửa tháng... Không, ba tháng dưỡng thương, thương gân động cốt thế nào cũng phải một trăm ngày, sau khi quay lại chúng ta tiếp tục trò chuyện, ông xem..."

Người nọ chờ mãi cơ hội hợp tác cùng Nguyên Dương, có chuyện tốt thế này đương nhiên nhanh miệng đáp ứng, tuy Cố Thanh Bùi ưu tú, nhưng rốt cuộc cũng chỉ là một thực tập sinh, không đến mức công ty vì cậu rời đu mà vòng vo, còn có thể vì thế mà bán chút mặt mũi cho Nguyên Dương, cớ sao mà không làm chứ.

Không đợi Cố Thanh Bùi từ chối, Nguyên Dương liền cầm thuốc kéo cậu đi, ngồi vào trên xe Nguyên Dương cũng không nóng nảy giở trò, chỉ nhìn chằm chằm Cố Thanh Bùi, tựa như nhìn không đủ, Cố Thanh Bùi lúc này vẫn còn đang học đại học, chỉ mới hai mươi tuổi, ngây ngô, non nớt, thời điểm cậu cúi đầu, kính mắt che kín phần lớn biểu cảm trên mặt, tóc mai mềm mại rũ trên trán, là mỹ cảnh mà Nguyên Dương chưa từng thấy qua.

Trước đây ỷ vào thân phận tuổi tác, ỷ vào thói quen dung túng anh của Cố Thanh Bùi, ỷ vào dáng vẻ gặp phải chuyện gì đều bày mưu nghĩ kế không quan tâm thiệt hơn của Cố Thanh Bùi, anh mới dám tùy ý làm bậy, mà hôm nay quay về thơi điểm Cố Thanh Bùi hai mươi tuổi, Nguyên Dương đột nhiên không bỏ được sự lỗ mãng liều lĩnh mà hù dọa cậu.

Cố Thanh Bùi đương nhiên không biết suy nghĩ trong lòng của Nguyên Dương tư đã bay đi mấy vòng, chỉ là đối mặt với ánh mắt trần trụi của anh cậu không biết phải trốn đi đâu mới phải, mở cửa muốn nhanh chóng xuống xe, Nguyên Dương đâu thể thả cậu chạy đi được, một bên đóng cửa lại, một bên động tác nhẹ nhàng ấn người quay về chỗ ngồi.

"Ơ, cậu đi đâu vậy, cậu cứu tôi nên mới bị thương, tôi cần phải chịu trách nhiệm!"

Luận về khí lực, Cố Thanh Bùi đương nhiên không phải là đối thủ của anh, chạy cũng là không thoát được, luận về thời gian từng trải, cũng rất khó bì được với anh, ngay cả tổng giám đốc Hứa đối với anh cũng phải một mực cung kính, cậu dám chắc bản thân mình cũng không trêu chọc nổi người này, Cố Thanh Bùi tuy rằng ảo não với sự tình phát sinh như thế này, nhưng cũng không hối hận vì cứu anh, trên người Nguyên Dương không có một dụng cụ phòng hộ gì, nếu như thật sự bị rơi trúng, sẽ không chỉ là bị thương ngoài da đơn giản như vậy, đầu nở hoa đã là nhẹ, nói không chừng đi đời nhà ma cũng có thể.

"Anh... Làm sao anh biết tôi là Cố Thanh Bùi."

Lúc biết chạy trốn cũng vô vọng, Cố Thanh Bùi trái lại bình tĩnh lại, lần đầu tiên chủ động nói chuyện với Nguyên Dương.

"Tôi? Cậu không nhớ ra tôi sao?" Nguyên Dương hỏi.

"Chúng ta trước đây từng gặp nhau ở đâu sao?" Cố Thanh Bùi xác định chưa từng gặp qua người này, nhưng cũng thực sự cảm thấy được anh không có ác ý, liền buông phòng bị, nói chuyện cũng dễ dàng tùy ý hơn nhiều so với buổi chiều, còn thử thăm dò hỏi ngược lại.

"Ách..." Nguyên Dương lại nghẹn họng, anh ngược lại thì rất muốn gặp, nhưng đi đâu mà có khả năng nhìn thấy Cố Thanh Bùi hai mươi tuổi chứ, người này tuy trẻ hơn mười tuổi nhưng lại tinh ranh như lão hồ ly kia, gương mặt mang theo nụ cười như dáng vẻ trưởng thành sau này.

"Vậy làm phiền Nguyên tổng đưa tôi về nhà, nhà của tôi ở khu Tây Tam Kỳ kia." Mắt thấy rốt cuộc cùng nhau quay về thành phố, nét mặt Cố Thanh Bùi xuất hiện ý cười rõ ràng, biết nghe lời phải gọi anh một tiếng Nguyên tổng, cậu nghĩ là mọi người thích nghe lời êm tai, nịnh hót, nào ngờ một tiếng "Nguyên tổng" lại khiến người này cau mày lại, tựa như không thích cách xưng hô này.

"Không được, cậu bị thương, tôi phải chăm sóc, đến nhà của tôi đi." Nguyên Dương vừa ăn phải đồ cứng, lại nghe thấy xưng hô "Nguyên tổng" như này, bĩu môi, lúc này giọng nói càng chân thật đáng tin, khởi động xe đi theo hướng về nhà của mình, hoàn toàn không để ý địa chỉ Cố Thanh Bùi vừa nói cho anh.

"Tôi cứu anh anh còn không tôn trọng ý kiến của tôi, tôi muốn về nhà." Thoáng yên tâm chưa được nửa phút, người trước mắt này lại quay về trạng thái nói một không hai. Cố Thanh Bùi không kịp phân tích người này rốt cuộc vì sao vui buồn thất thường như thế, trái tim lại treo lên cao, cậu tự biết bản thân đắc tội không nổi vị Phật tổ này, càng nói thanh âm càng nhỏ, âm cuối thậm chí mang theo chút ủy khuất, nói xong cũng không thèm nhìn Nguyên Dương, nghiêng đầu ra ngoài cửa sổ.

Giọng điệu bất bình này như ghim chặt vào trái tim của Nguyên Dương, khiêu khích cơn giận vừa mới hồi phục sau một trận bệnh nặng của anh bùng cháy dữ dội.

Sau khi trầm mặc một lúc, Cố Thanh Bùi không ngờ thấy anh cắn răng nghiến lợi nói một câu"Đi!" quay đầu xe đi về hướng Bắc, nghĩ thầm mấy người làm ông chủ cũng quá kỳ quái, lời khen thì không thích nghe lại đi nghe những lời trách móc.